Tâm Can Bảo Bối Thế Tội Tổng Tài

Chương 35: Tôi Luôn Là Người Chiến Thắng




“Tôi luôn là người chiến thắng, chưa bao giờ thua cuộc.” - Nói xong anh ta quay người rời đi.

Lúc mới bước tới cửa, Quý Tiểu Nhiễm đột nhiên vọng tới:

“Sở Hân Luật, không phải lúc nào anh cũng thắng đâu!”

Sở Hân Luật hơi quay đầu lại , ánh mắt rơi vào trên người cô, tựa hồ có chút kinh ngạc:

“Sao cơ?”

Quý Tiểu Nhiễm nói tiếp:

“Trên thế giới này không có ai có thể chiến thắng mãi được. Một ngày nào đó, anh nhất định sẽ bị thất bại thê thảm, cúi đầu nhận thua.”

Anh ta cười nhạo:

“Xin lỗi, cô cũng không còn sống để thấy được ngày đó đâu, đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa.”

Anh ta vẫn lịch lãm, tự tin, nhẹ nhàng nói xong câu đó, liền rời khỏi phòng bệnh.

Lúc này đây, một người đầy tự tin như anh ta, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày bản thân bỏ vũ khí xuống đầu hàng, bị đánh tơi tả, lúc đứng đối diện với cô, bản thân lại thua thảm hại, không còn sót lại thứ gì.

Cánh cửa một lần nữa đã đóng, Quý Tiểu Nhiễm về phía đó, trên mặt lộ ra một nụ cười yếu ớt, nhưng lại rất kiên định, tự lẩm bẩm một mình:

“Sở Hân Luật, cứ chờ đi, một ngày nào đó anh sẽ thua cuộc, cũng được sẽ nếm trải cảm giác bất lực đó, sẽ nếm được tư vị thống khổ là thế nào.”



Rất nhiều người đều mong bệnh tình của mình sớm qua khỏi, nhưng Quý Tiểu Nhiễm lại hy vọng bệnh tình của cô càng ngày càng xấu đi.

Bởi vì thời gian nằm trong bệnh viện, dường như là lúc cô được yên tĩnh nhất, không có ai làm tổn thương cô, hoặc đến quấy rầy cô.

Loading...
Nhưng tốt kiểu gì cũng sẽ đến hồi kết thúc, rất nhanh liền đến ngày cô xuất viện, cô chỉ nằm bệnh viện hai ngày.

Ngày cô xuất viện, Sở Hân Luật phái tài xế lái xe đến đón cô, lúc lên xe, cô liền có cảm giác như sắp bị đưa ra pháp trường nhận án tử hình.

Chờ đợi cho đến khi trở về biệt thự, sau khi bước vào, toàn bộ thế giới đều hoàn toàn ngăn cách với cô.

Cô vừa mới trở về, Lưu Mẫn lập tức tiến lên nhét một bộ lễ phục hầu gái vào trong tay, tức giận nói:

“Quý tiểu thư, cậu chủ nói, bệnh cô đã khỏi rồi, như vậy không còn gì đáng ngại nữa, đừng quên nơi này không nuôi những kẻ lười biếng!”

Quý Tiểu Nhiễm nhìn trang phục hầu gái trong tay, khóe miệng giật giật, cười lạnh nói:

“Nếu tôi không làm thì sao? Anh ta sẽ sa thải tôi, chịu để tôi xéo đi? Hay là…”

Quý Tiểu Nhiễm dừng một chút, sau đó ném thẳng bộ trang phục hầu gái lên mặt Lưu Mẫn:

“Trả lại cho cô đó, đi mà báo đi, ai sợ ai!”

Nếu là người khác, chắc chắn anh sẽ đuổi cô đi ngay, nhưng nếu là Sở Hân Luật chịu đuổi cô đi, cô nhất định sẽ cảm tạ anh ta.

Nhìn thấy thái độ của Quý Tiểu Nhiễm, Lưu Mẫn nghiến răng, lập tức cao giọng, anh thanh the thé:

“Cô như vậy là thái độ gì? Tôi cho cô biết, nếu hôm nay không chịu thay bộ đồ này, không nghe lời tôi, tôi liền báo cho cậu chủ biết!”

“Đi đi, mai đi nói cho tên đó biết đi. Tôi không cản cô đâu. Đi mau, tôi mệt rồi.”

Cô không muốn làm gì cả. Dứt khoát cũng không để ý tới Lưu Mẫn kia, đi thẳng lên phòng, khoá trái cửa lại!

Lưu Mẫn dậm chân tại chỗ, tức giận nói:

“Tiểu tiện nhân, cô cứ chờ đi!”

Ba chữ “tiểu tiện nhân”, dù cô ta đang nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng không dám lớn tiếng bởi cô ta có thể nhìn ra được, người phụ nữ này ít nhiều cũng có vị trí gì đó trong lòng Sở Hân Luật. Kể từ khi phát bệnh, đều có thể thấy rõ ràng.

...

Quý Tiểu Nhiễm vô cảm, ngã xuống giường, giống như một con rối.

Nghĩ tới nghĩ lui trăm ngàn lần, đều vẫn nghĩ về người tốt với mình nhất.

Thiên Hàn ca ca, anh vẫn ổn chứ?

Vừa nhớ đến anh ấy, mũi cô liền thấy cay cay, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống.

Phải chịu bao nhiêu khổ cực trong tù, anh ấy có thể ổn được sao?

Thiên Hàn ca ca, em rất nhớ anh! Hi vọng anh có thể ở bên cạnh em!

Nếu Thiên Hàn ca ca còn ở bên cạnh cô, nhất định anh ấy sẽ bảo vệ cô, sẽ không để người khác bắt nạt cô dễ dàng.

Chẳng lẽ vì cô từng có một người tốt như Thiên Hàn ca ca bên cạnh, từng được sống khoảng thời gian hạnh phúc, cho nên khi ở bên cạnh anh ấy, cô đã dùng hết số vốn liếng của cuộc đời này, hưởng hạnh phúc, ngọt ngào, vui vẻ… Cho nên, hiện tại, quãng đời còn lại của mình, cô phải chịu đựng thống khổ đến cuối cùng hay sao?!

Quý Tiểu Nhiễm đã khóc rất lâu, khóc xong có chút buồn ngủ, thân thể cũng vừa vặn không còn sức lực, ngủ thiếp đi.

Buổi tối, Sở Hân Luật từ bên ngoài trở về, vừa nhìn thấy Sở Hân Luật, Lưu Mẫn đã lập tức tiến lên nói:

“Thiếu gia, cậu đã về rồi.”

Sở Hân Luật liếc cô một cái rồi “Ừm.” một tiếng, tiếp tục bước đi.

Lưu Mẫn dường như muốn nói điều gì đó, lập tức đuổi kịp anh, lên tiếng:

“Thiếu gia.”

“Có chuyện gì sao?” - Sở Hân Luật hỏi.

Lưu Mẫn suy nghĩ một chút, sau đó nói:

“Thiếu gia, có chuyện này, không biết có nên nói ra hay không.”

“Nếu như cảm thấy không nên nói vậy thì đừng nói.” - Sở Hân Luật dường như không có tâm trạng để nghe một người hầu kể chuyện.

Sắc mặt Lưu Mẫn có chút xấu hổ, nhanh chóng nói:

“Chuyện liên quan đến Quý tiểu thư.”

Sở Hân Luật nhíu nhíu mày:

“Đừng lại nói nhảm!”

Lưu Mẫn giật nảy mình, vội vàng lên tiếng:

“Cậu chủ, hôm trước cậu phân phó cho tôi, khi Quý tiểu thư từ bệnh viện trở về, thì cứ sắp xếp cho cô ấy giống như trước. Cho nên hôm nay tôi đã yêu cầu cô ấy thay quần áo người hầu, nhưng cô ấy lại không chịu, còn mắng tôi, cũng mắng luôn cả cậu chủ. Cô ta suốt ngày không làm gì cả, chỉ ở trong phòng nằm ngủ, tôi nói gì cũng vô dụng.”

Vẻ mặt của Lưu Mẫn đầy bất lực, còn có vẻ oan ức sau khi bị ăn chửi, trông rất thành khẩn.

Đôi mắt Sở Hân Luật hơi chùng xuống, quay đầu lại, khoé mắt hiện lên một vầng tinh quang, giọng nói lạnh lùng kiêu ngạo:

“Cho nên, đây là chuyện làm cho cô trở nên bất lực sao?”

Lưu Mẫn nghe xong, hết sức kinh hãi:

“Cậu chủ, tôi không có ý này, những gì tôi nói đều hoàn toàn là sự thật.”

“Tôi mệt rồi, đừng làm phiền tôi. ” – Nói xong, anh ta rời đi, không để ý đến Lưu Mẫn nữa.

Lưu Mẫn tức giận, nghiến răng, cầm nắm đấm nhìn chằm chằm bóng lưng của anh, nhưng cũng chỉ có thể làm vậy thôi, cô ta không dám lộ ra vẻ tức giận trước mặt người đàn ông này.

...

Quý Tiểu Nhiễm không biết mình đã ngủ bao lâu, trên người bỗng nhiên cảm thấy ớn lạnh, nhúc nhích người một chút.

Tuy nhiên, giống như phát hiện ra cái gì, cô đột nhiên mở mắt, đèn trong phòng sáng choang.

Nhìn thấy người đàn ông đứng cạnh giường, cô giật hết cả mình, đột ngột ngồi bật dậy, lúc này cô mới phát hiện quần áo trên người mình đã bị cởi ra từ lúc nào, khó trách tại sao cảm thấy lạnh như thế.

Cô ngẩng đầu lên, giận dữ nhìn chằm chằm anh ta.

Giọng ra lệnh của tên kia lại vang lên:

“Quý Tiểu Nhiễm, bây giờ cút ngay vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ, nằm trên giường đợi tôi.”

Trong lòng Quý Tiểu Nhiễm đan xen bi ai cùng phẫn uất, anh ta coi cô thành cái dạng gì rồi? Mỗi ngày đều nằm trên giường chờ anh ta, gái bụi đời sao? Hay công cụ làm ấm giường? Trong mắt anh ta, cô chỉ là loại thấp hèn đến thế thôi ư?

Quý Tiểu Nhiễm cố chấp quay đầu lại, không thèm để ý tới anh ta.

Ánh mắt Sở Hân Luật trầm xuống, không kịp đợi phản ứng của Quý Tiểu Nhiễm, trực tiếp bế cô đi vào vòng tắm.

Quý Tiểu Nhiễm sợ hãi hét lên:

“Anh thả tôi ra! Anh đang làm gì vậy?”

“Cô không tự nguyện đi vậy thì chúng ta sẽ cùng đi, cùng nhau tắm chung, tiết kiệm thời gian.” – Giọng nói của anh ta lạnh lẽo cứng rắn, cực kỳ vô tình, nhưng hơi thở lại càng nóng bừng, dường như nhiệt độ trên người anh ta cũng bị tăng nhanh cấp tốc, làm cho Quý Tiểu Nhiễm có thể cảm nhận rõ ràng.