Tâm Bệnh Là Em

Chương 60: Ngoại Truyện 21: Chia Xa




 

Edit: Khang Vy

Beta: Jen

—-

Chỉ vì tình yêu kia, Tô Vi ở bên Yến Từ.

Người đàn ông này chưa bao giờ cho cô một danh phận, cũng chưa bao giờ dẫn cô gặp bạn bè người thân.

Yến Từ đưa Tô Vi rời khỏi căn hộ nhỏ chật chội, để cô ở biệt thự mang tên anh, cô được ăn ngon mặc đẹp, biến cô thành chim sơn ca nhỏ trong chiếc lồng sắt vàng.

Sau khi ở bên cạnh Yến Từ, cuộc sống sinh hoạt của Tô Vi ngày càng tăng cao, không những về mặt công việc, tài nguyên cô cũng dần tăng lên.

Cũng không phải là Yến Từ cố tình giúp cô mà do cô dự bữa tiệc rượu với anh hai lần, đều với tư cách là bạn nhảy với anh.

Sau đó những tài nguyên kia tự tìm tới cửa.

Không thể không nói, gương mặt Yến Từ này ở trong vòng tròn hỗn loạn này rất có giá trị…

Tô Vi rất nhanh đã nổi tiếng, không còn là kẻ trong suốt nữa, hoàn toàn lột xác trở thành một trong bốn tiểu hoa đán có tiếng.

Đi đến ngày hôm nay cũng đã mất một năm rưỡi.

Một năm rưỡi này, cô và Yến Từ đã đạt được một sự ăn ý nào đó.

Thời gian đầu, mỗi đêm Yến Từ đều ngủ lại ở biệt thự, hai người bọn họ vô cùng hạnh phúc, lại vui sướng tràn trề mà ôm nhau đi vào giấc mộng.

Tô Vi chưa từng có chủ động đòi hỏi gì với Yến Từ, nhưng Yến Từ đưa cho cô cái gì, cô sẽ nhận lấy.

Cô sợ rằng nếu từ chối, anh sẽ không vui.

Tình cảm nhiệt liệt ban đầu suýt chút nữa đã làm Tô Vi mất đi lý trí, cô từng nghĩ giấc mơ đã trở thành sự thật, sẽ cùng Yến Từ vĩnh viễn ở bên nhau.

Nhưng nửa năm sau, Yến Từ rời khỏi biệt thự, tần suất ở lại so với trước rất ít.

Cũng ít khi ngủ lại qua đêm.

Tô Vi không hỏi lý do, Yến Từ cũng không giải thích với cô, là bởi vì công ty đang chuẩn bị phát hành trò chơi nên anh rất bận.

Cả hai đã chung sống hòa thuận một năm rưỡi, trong thời gian đó Tô Vi vẫn luôn ngọt ngào như thuở ban đầu.

Dần dần, Yến Từ cảm nhận rõ tình cảm của anh và Tô Vi đang dần thay đổi.

Ban đầu chỉ hơi thích, mỗi ngày đều tích lũy thêm, đến hiện tại thành tình yêu sâu đậm. Anh dùng hành động để biểu đạt tình cảm của mình với cô, mỗi đêm quấn quýt si mê, Yến Từ bắt đầu học cách tạo sự lãng mạn và sự bất ngờ cho Tô Vi.

Hai người bọn họ chậm rãi có giao lưu dưới giường.

Thỉnh thoảng, Yến Từ dẫn Tô Vi đi du lịch, thậm chí còn đưa cô đến gặp bạn bè anh nhân dịp kỷ niệm hai năm bọn họ quen nhau.

Yến Từ còn ôm Tô Vi trước mặt bạn bè của mình, giới thiệu cô: “Đây là bạn gái tôi, tên Tô Vi.”

Giọng nói người đàn ông hàm súc, dừng lại bên tai Tô Vi, khiến nhịp tim cô đột nhiên tăng nhanh, trái tim thiếu chút nữa từ cổ họng nhảy ra.

Mọi người ồn ào, Tô Vi lại đỏ mặt trốn trong vòng tay anh.

Yến Từ nhìn dáng vẻ thẹn thùng và rụt rè của cô, không nhịn được mà bật cười, càng cảm thấy Tô Vi đáng yêu, muốn ăn cô.

Thậm chí anh còn nghĩ rằng qua năm nay sẽ dẫn cô về nhà cũ nhà họ Yến để ra mắt.

Tuy nói lão gia tử không thích người trong giới giải trí nhưng Yến Từ có chiêu bài, tính tìm anh trai Yến Cẩm Ngôn giúp đỡ.

Có Yến Cẩm Ngôn ra mặt, nếu anh muốn cưới Tô Vi, chuyện này cũng không phải không có khả năng.

Yến Từ đã suy nghĩ rất nhiều, gần đây anh càng đối xử tốt với Tô Vi hơn.

Tình yêu anh dành cho Tô Vi mãnh liệt như thủy triều, rất nhanh đã nhấn chìm cả người Yến Từ.

Gân đây tâm trạng anh rất tốt, dù là công ty hay Tô Vi đều thuận buồm xuôi gió, rất suôn sẻ.

Nhưng niềm vui của Yến Từ chưa kéo dài được bao lâu.

Chỉ một tháng sau ngày kỷ niệm hai năm bên nhau, có người nói cho Yến Từ, Tô Vi lấy tiền của anh để bao dưỡng tình nhân bên ngoài.

Khi đó, Yến Từ đã đưa Tô Vi dọn sang nhà mới một lần nữa, tiểu khu nơi cô sống ở bên cạnh anh, rời khỏi biệt thự.

Yến Từ đã nghĩ sẽ dùng căn hộ đó làm phòng cưới và chuyển đến ở sau khi anh và Tô Vi kết hôn.

Đúng vậy, anh chỉ muốn kết hôn với Tô Vi.

Nhưng anh chưa kịp nói ra với cô thì nghe được tin đồn cô và tình nhân nhỏ.

Ngay lập tức sắc mặt Yến Từ thay đổi, nhưng anh cũng không quan tâm điều đó. Vì anh không tin ngày thường Tô Vi ngoan ngoãn nghe lời như vậy, sẽ không giấu anh sau lưng mà nuôi tình nhân nhỏ bên ngoài.

Cho đến đêm hôm đó, Yến Từ dẫn theo Tần Tang đi gặp Tô Vi.

Nhưng khi vừa đến nơi, nhìn thấy cô đẩy một người đàn ông đang ngồi xe lăn ra, trong khi người phụ nữ lại dựa vào vai người đàn ông rồi thì thầm to nhỏ với nhau.

Dáng vẻ thân thiết đó, mặc cho ai nhìn đều sẽ cho rằng bọn họ là một đôi.

Lúc ấy, do có Tần Tang ở đó, Yến Từ không có đi lên, mà là lựa chọn trực tiếp rời đi.

Kể từ đó, một tuần sau Yến Từ không tìm gặp Tô Vi nữa, thậm chí không gửi một tin nhắn nào cho cô.

Quả nhiên, Tô Vi cũng không chủ động liên hệ với anh.

Lúc này, cuối cùng Yến Từ mới ý thức được, có lẽ Tô Vi vẫn luôn diễn kịch trước mặt anh. Cô không yêu anh nhiều như anh nghĩ, là do Yến Từ đã suy nghĩ quá nhiều, lầm tưởng rằng Tô Vi yêu anh đến mức không thể kiềm chế, không phải anh thì không thể.

Nay hiện thực hung hăng cho anh một cái tát, Yến Từ trở nên tỉnh táo hơn.



Trước nay anh và Tô Vi chỉ là quan hệ bao nuôi, Yến Từ là chủ, Tô Vi là chú chim sơn ca nhỏ mà anh nuôi.

Cho nên cô chưa từng yêu anh, mọi sự hạnh phúc thẹn thùng chỉ là phản ứng sinh lý bình thường.

Tô Vi làm như vậy, chẳng qua cũng chỉ vì tài nguyên từ tay anh, kiếm được tiền, có nhiều tài nguyên, sau đó lập tức nuôi dưỡng tiểu bạch kiểm ở bên ngoài.

Nghĩ đến đây, Yến Từ đang mua say ở quán bar ném ly rượu rồi chạy tới chỗ ở của Tô Vi.



Lúc Yến Từ vào cửa, trong căn phòng một mảnh tăm tối chứng minh Tô Vi không về nhà.

Người đàn ông không bật đèn, cứ vậy ngồi trong phòng khách, để mình chìm vào bóng tối.

Anh lẳng lặng chờ đợi, gần một tiếng đồng hồ mới nghe thấy tiếng chìa khoá.

Sau đó, Tô Vi vào phòng, cô thay giày ở huyền quan, đặt chìa khoá trên nóc tủ giày, sau đó kéo thân hình mệt mỏi vào phòng.

Có lẽ là vì thói quen, Tô Vi không bật đèn mà sờ soạng đi vào phòng ngủ.

Lúc đi qua phòng khách, cô hơi chậm lại, nương theo ánh trăng bên ngoài cửa sổ chú ý tới thân ảnh trên sofa.

Tách – đèn bật.

Tô Vi kinh hồn nhìn về phía Yến Từ trên sofa, sau đó nhẹ nhàng thở ra, “Sao anh lại tới đây giờ này? Còn không thèm bật đèn nữa?”

Giọng nữ mềm mại ấm áp.

Yến Từ không nhìn cô, tất nhiên cũng không chú ý tới sự vui mừng trong mắt cô.

Mấy hôm rồi Yến Từ không xuất hiện, vì thế Tô Vi thấp thỏm không thôi cho rằng từ nay về sau anh sẽ không tới nữa.

Thậm chí cô còn chuẩn bị tâm lý nghe lời chia tay từ anh.

Bây giờ thấy Yến Từ tới, tất nhiên trái tim của cô rất vui mừng.

Người đàn ông không nhúc nhích, hỏi lại anh, “Anh có đói không, em nấu mì cho anh ăn.”

Lúc này đã là rạng sáng một giờ, Tô Vi không biết tại sao Yến Từ lại tới đây, đợi từ lúc nào, nhưng cô cũng nghe được tiếng bụng anh kêu rồi.

Kết quả, cô vừa xoay người chưa được vài bước, sau lưng một cơn gió lạnh truyền tới, hai cánh tay to lớn ôm lấy eo cô, không chỉ có vậy, Tô Vi còn bị anh chặn ngang bế lên, trực tiếp đi vào phòng ngủ.



Một đêm này, Yến Từ mất đi sự dịu dàng với Tô Vi như trước.

Anh xích tay cô lại trói trên đầu giường, thay đổi mọi cách để tra tấn cô.

Đối với Tô Vi mà nói, coi như là tra tấn, bởi vì từ đầu đến cuối Yến Từ không chịu liếc cô một cái, thậm chí còn không hôn cô.

Mặc cho Tô Vi xin tha thế nào anh cũng không chịu buông tha, như cũ một lần lại một lần mãi cho tới khi cô ngất xỉu.

Đây là đêm đau khổ nhất từ khi hai người ở bên nhau tới giờ.

Cô khóc đến khàn cả giọng, người đàn ông lại không có hành động gì.

Đây cũng là lần đầu tiên Tô Vi sợ hãi Yến Từ, người đàn ông giống như dã thú, mà cô chỉ là một con mồi đáng thương trong tay anh.

Một đêm qua đi, Tô Vi tỉnh lại đã là giữa trưa.

Yến Từ ngồi ở mép giường hút thuốc.

Sau khi tỉnh dậy, Tô Vi cuộn tròn bản thân lại, che mình kín mít.

Làn da trắng nõn của cô bây giờ chỉ có kiệt tác của Yến Từ, mỗi nơi đều bị anh gặm cắn như muốn lưu lại dấu vết của anh trên người cô.

Trong lúc Tô Vi nằm nghiêng tự chữa lành tâm hồn mình, sau lưng truyền tới tiếng nói trầm thấp của người đàn ông, vô cùng lạnh lẽo, “Tỉnh rồi thì rời giường thu dọn đồ đạc đi.”

Tô Vi sửng sốt, khó hiểu.

Chỉ nghe Yến Từ nói tiếp, “Trong vòng hôm nay, dọn ra khỏi đây, đừng để tôi nhìn thấy cô nữa.”

Người đàn ông dùng sức hút thuốc, nghẹn trong chốc lát mới nhả khói ra, tự mình bị sặc ho nhẹ.

Tô Vi sau lưng trố mắt, một lúc lâu sau mới giãy giụa ngồi dậy nhìn bóng dáng anh, giật giật khoé môi, cái gì cũng không nói.

Trầm mặc lan toả trong không khí, Yến Từ tự giễu cong môi cười dập tắt điếu thuốc.

Anh đợi hồi lâu cũng không nghe thấy Tô Vi mở miệng, một chút hi vọng trong trái tim cuối cùng cũng biến mất.

Người đàn ông đứng lên, cầm lấy áo khoác, bước đi không quay đầu lại.



Lúc chạng vạng, Tô Vi và mấy người của công ty chuyển nhà rời đi.

Cô ngồi trên xe, nhìn chằm chằm cánh cửa căn hộ hồi lâu, có môt loại cảm giác không chân thật.

Trái tim đau đến chết lặng, mất đi tri giác.

Lúc này đây Tô Vi mới nhớ lại mấy năm ở bên Yến Từ.

Rồi sau đó cô phát hiện, bất kể là ở bên nhau hay chia tay, dường như đều là Yến Từ quyết định, không đầu không đuôi, vô cùng kì quái.

Quan hệ giữa bọn họ bắt đầu hay kết thúc đều rất bình thường, không giống như những người yêu nhau bình thường.

Tô Vi nghĩ, có lẽ là Yến Từ không thích cô chăng?

Hoặc là nói, tình cảm của đàn ông chỉ là trong lúc nhất thời, ở bên nhau lâu rồi, anh cũng cảm thấy khó chịu chán ghét.



Mấy năm nay, Tô Vi cố gắng không dính lấy anh chính vì để sự chán ghét này lâu tới một chút.

Bây giờ cô không thể cưỡng cầu nữa, chỉ có thể yên lặng trốn trong một góc liếm miệng vết thương, chờ đợi miệng vết thương tự lành.

Điều duy nhất khiến Tô Vi cảm thấy may mắn là cô đã kiếm đủ tiền, có thể đưa anh trai ra nước ngoài chữa chân, cũng có thể ở bên anh trai ở một nơi khác chờ đợi miệng vết thương trong lòng khép lại.

Tô Vi không nói với Yến Từ mình còn một người anh trai.

Bởi vì anh chưa từng hỏi chuyện nhà cô, có lẽ anh cũng không có hứng thú với chuyện này.

Mà Tô Vi cũng chưa từng chủ động nhắc đến.

Cô không muốn dùng bất hạnh của bản thân để tranh thủ tình cảm của Yến Từ.

Nhưng mỗi đêm khuya tĩnh lặng, Tô Vi lại nhịn không được mà đau lòng.

Sau khi tốt nghiệp, ba mẹ cô bị tai nạn qua đời, còn cho cô biết mình có một người anh trai thất lạc nhiều năm.

Đối với Tô Vi khi đó mà nói, anh trai chính là niềm tin duy nhất còn sót lại trên cõi đời này, cô còn có một người thân đang chờ đợi cô đi tìm.

Nếu như cô cũng đi theo ba mẹ, anh trai phải làm sao bây giờ? Nếu như thế, trên đời cũng chỉ còn lại một mình anh trai lẻ loi.

Vậy nên Tô Vi quyết định sống tiếp.

Sau khi thi xong, một mình Tô Vi sống vô cùng vất vả.

Vào đại học tự đi làm thêm ba công việc kiếm tiền, cố gắng nỗ lực để tồn tại.

Tìm được anh trai cũng là chuyện của bốn năm sau, cô không buông tha bất kì một manh mối nào.

Nhưng sau khi tìm được anh trai, Tô Vi cũng không quá hạnh phúc.

Bởi vì hai chân anh trai bị thương, nửa đời sau có lẽ phải sống trên xe lăn.

Cho nên Tô Vi mời liều mạng kiếm tiền muốn chữa chân cho anh trai, muốn cho anh trai đi học vẽ tranh.

Anh trai thích nhất là hội hoạ, vẽ tranh là động lực sống duy nhất của anh.

Những việc này Tô Vi không nói với Yến Từ, tất nhiên anh cũng không biết Tô Vi còn có một người anh trai hai chân tàn tật.

Thật ra, gần đây Tô Vi cũng tính giới thiệu Yến Từ với anh trai mình, bởi vì Yến Từ từng nói, cô là bạn gái của anh.

Thân phận bạn gái này khiến Tô Vi có kỳ vọng với tương lai, cô cho rằng Yến Từ thật sự yêu cô, khả năng bọn họ kết hôn cũng rất lớn.

Nhưng sự thật đã chứng minh, tất cả đều là vọng tưởng của Tô Vi.

Yến Từ nói thay đổi là thay đổi, so với mây phía chân trời còn thất thường hơn.

Mối quan hệ này của bọn họ vẫn luôn là Yến Từ chủ động, Tô Vi ở thế bị động.

Bây giờ cô đã hiểu, Yến Từ không cần cô nữa.

Tô Vi cố gắng không khiến bản thân đau khổ, hôm sau lập tức rời khỏi Hải Thành ra nước ngoài điều trị hai chân giúp anh trai.

Lần này vừa đi chính là hai năm.



Thời gian hai năm tựa như mũi tên.

Viện bảo tàng phía Tây Hải Thành gần đây tổ chức một đợt triển lãm tranh.

Yến Từ nghe nói, là một vị hoạ sĩ nổi tiếng từ nước ngoài trở về Hải Thành, cũng ở lại mấy ngày.

Trùng hợp có một nhà đầu tư thích tranh của hoạ sĩ này, cho nên Yến Từ cũng đi tới đây.

Tới triển lãm tranh có vô số người, toàn là những nhân vật quý tộc nổi tiếng ngưỡng mộ mà tới.

Yến Từ không đến để thưởng thức tranh vẽ, không có hứng thú với triển lãm tranh.

Cho nên anh tìm cớ đi toilet.

Trên đường đi toilet, Yến Từ gặp được người quen. Một nam một nữ, nam ngồi xe lăn, nữ mặc váy trắng dài, ngoài khoác áo choàng đen thanh thuần.

Ánh mắt Yến Từ dừng trên người phụ nữ không thể rời nổi.

Hai chân anh cũng như bị đóng đinh tại chỗ, không có cách nào cất bước rời đi.

Hai người kia từ cuối hành lang đi tới, không hẹn mà gặp Yến Từ đang ngây ngốc tại chỗ.

Tô Vi đẩy xe lăn hơi ngước mắt, tầm mắt nhìn dáng người đứng đó không xa, trùng hợp đụng phải tầm mắt người đàn ông.

Tô Vi dừng bước, Tô Thâm đang được cô đẩy xe cũng dừng lại, nhìn người xa lạ cách đó không xa, hỏi Tô Vi, “Là người quen của em sao?”

Tô Vi nín thở, khẽ cắn môi, cười lắc đầu với anh trai, “Không, không quen biết.”

Tô Thâm không biết Yến Từ, mà Tô Vi và Yến Từ sớm đã cắt đứt quan hệ từ hai năm trước rồi.

Cho nên cô không muốn anh trai biết đoạn quan hệ trong quá khứ kia của cô và Yến Từ, không muốn nhắc lại quan hệ với Yến Từ nữa, không quen biết chính là câu trả lời tốt nhất.

Hành lang dài vô cùng yên tĩnh, câu trả lời của Tô Vi, Yến Từ nghe vô cùng rõ ràng.

Cô nói không quen biết anh… được lắm.

Yến Từ mím môi, sau đó sải bước hùng hổ đi thẳng tới phía bọn họ.

 

------oOo------