Tâm Bệnh Là Em

Chương 59: Ngoại Truyện 20: Nồng Nhiệt




Edit: Khang Vy

Beta: Jen

—-

Một đêm mưa gió qua đi, hoa cúc dưới bồn hoa dưới lầu bị tàn phá nghiêng ngả hết bên này bên nọ.

Sáng sớm mờ mờ xâm nhập vào căn phòng từ cửa sổ.

Tô Vi trên giường cũng giống như đám cúc kia, bị Yến Từ bão táp lăn lộn cả một đêm, toàn thân vô lực.

Trên tấm lưng xinh đẹp không tì vết của cô tràn ngập dấu hôn, tất cả đều là kiệt tác của Yến Từ.

Tô Vi quá xinh đẹp, xinh đẹp tới mức Yến Từ muốn chết trên người cô.

Lúc mặt trời mọc lên, cơn gió từ ngoài cửa thổi vào căn phòng khiến sự tốt đẹp này tản bớt.

Yến Từ nhận được điện thoại của Tần Chu, chuông điện thoại reo hết lần này tới lần khác, Tô Vi mệt mỏi tới mức không mở mắt ra nổi cứ như vậy bị đánh thức.

Sau đó cô nghe thấy người đàn ông đi nghe điện thoại, cố tình đè thấp âm thanh, cảm giác như có tật giật mình vậy.

Tô Vi lẳng lặng lắng nghe, không hề mở mắt.

Mãi cho đến khi người đàn ông tắt máy, tiếng động sột soạt xuống giường.

Cô thậm chí còn cảm thấy ánh mắt người đàn ông dừng lại trên mình hồi lâu, đại khá tầm ba đến năm phút mới rời mắt đi.

Tô Vi tiếp tục giả bộ ngủ, cô rõ ràng nghe thấy động tĩnh trong phòng, thậm chí còn nhân lúc người đàn ông kia đi tắm rửa mà trộm mở mắt quét quanh một vòng.

Quần áo cô còn trên sàn nhà, sự hỗn độn trên khăn trải giường và vệt đỏ kia đủ để chứng minh chuyện xảy ra tối hôm qua đều là sự thật.

Tối qua cô thay quần áo rồi ra sofa ngồi ăn kem, Yến Từ cũng không biết bị làm sao, sắc mặt thay đổi, hô hấp dồn dập.

Tô Vi hoảng sợ chạy lại xem xét tình hình.

Kết quả vừa chạy tới nơi lại bị vấp một cái, cứ vậy ngã nhào vào lòng người đàn ông.

Sau đó, tầm mắt bọn họ cách nhau rất gần, chỉ có mười mấy giây mà Tô Vi cảm tưởng như cả một thế kỷ vậy.

Cô thậm chí còn cảm nhận được trái tim mình đập nhanh hơn, không khí vô cùng ái muội.

Cuối cùng, Tô Vi không nhớ là ai động tình trước.

Hình như là Yến Từ, dù sao cậu cũng hôn cô trước, đôi môi còn nóng bỏng hơn so với cô.

Cạch cạch –

Cửa toilet bị người ta mở ra.

Tô Vi vội vàng nhắm mắt tiếp tục giả ngủ.

Yến Từ đã tỉnh táo hơn rất nhiều, sau một đêm triền miên, tâm tình đang rất phức tạp.

Cậu cũng không biết tối qua mình bị làm sao, sức tự chủ yếu ớt, trong nháy mắt Tô Vi nhào vào trong ngực, cậu lại trực tiếp ôm người ta vào lòng hôn.

Mới đầu Yến Từ còn cảm thấy Tô Vi cố ý quyến rũ cậu, tự cô nhào vào ngực cậu nên cậu mới thuận thế mà hôn cô.

Kết quả, sau khi đặt môi lên môi cô, Yến Từ lại nhận thấy cô sửng sốt một lúc, hiển nhiên là bị kinh hãi.

Một khắc kia, cậu mới ý thức được, thì ra Tô Vi không có ý nhào vào ngực cậu, hết thảy chỉ là ngoài ý muốn.

Nhưng cậu đã hôn cô rồi, còn có thể làm sao bây giờ?

Lý trí nói với cậu một vừa hai phải thôi, lập tức dừng lại ngay! Nhưng cơ thể lại không chịu khống chế, trực tiếp đè người lên sofa.

Sau đó, bọn họ dời trận địa tới trên giường… sau đó, Yến Từ cũng không nhớ mình lăn lộn bao lâu nữa.

Tóm lại, bây giờ thần thái cậu sảng khoái, tâm tình cũng không tệ lắm.

Chỉ là bây giờ thấy Tô Vi trên giường, tâm tình cậu có chút phức tạp.

Cuối cùng cậu lấy một tấm thẻ trong ví ra, sau đó để lại một tờ giấy rồi rời đi.



Cậu biết tối qua là lần đầu của Tô Vi, cậu cũng vậy, vì thế quyết định để lại tấm thẻ có năm vạn cho cô, còn tờ giấy kia ghi số điện thoại của mình, nếu cô cảm thấy không đủ, liên hệ với cậu là được.

Hôm nay trên người cậu cũng chỉ có vậy.



Sau khi để lại tiền, Yến Từ lặng lẽ rời đi.

Một tuần tiếp theo, mỗi ngày cậu đều chờ đợi điện thoại của Tô Vi, chờ cô gọi tới đòi hỏi nhiều tiền hơn.

Dù sao lần đầu của con gái cũng rất quý giá.

Nhưng liên tiếp bảy ngày trôi qua, Yến Từ cũng không chờ được điện thoại của cô.

Hơn nữa tấm thẻ cậu để lại cho cô cũng không có bất kì thông báo giao dịch nào.

Vì thế, mấy ngày tiếp theo Yến Từ lại đi cùng bạn bè tới quán bar, muốn dùng rượu giải trừ sầu lo và nôn nóng trong trái tim.

Cũng muốn ngủ một giấc thật ngon, để bản thân mình không nghĩ về Tô Vi được nữa.

Nhưng Yến Từ không nghĩ tới, mình lại có thể gặp Tô Vi ở quán bar.

Lúc đó, cô đang hát trên sân khấu, giọng hát ngọt ngào quyến rũ say lòng người.

Hơn nữa, đêm nay cô mặc váy trắng tinh, thuần khiết khiến người ta không rời mắt nổi.

Yến Từ nhíu mày, trong lòng không hiểu sao lại khó chịu.

Cậu vừa uống rượu vừa nhìn lên sân khấu, cho đến khi cô đi xuống, Yến Từ mới buông ly rượu trong tay đi tới phòng nghỉ quán bar.



Lúc Yến Từ mang theo một thân mùi rượu đi tới phòng nghỉ, có một người đàn ông trung niên cũng vừa bước vào.

Ngay sau đó, bên trong truyền tới tiếng hét kinh hãi của Tô Vi, Yến Từ chỉ cảm thấy bản thân tỉnh rượu trong nháy mắt, theo bản năng vọt vào phòng nghỉ.

Cũng không chú ý tới người đàn ông kia đã làm gì, chỉ nắm lấy cổ áo ông ta cho một quyền vào mặt.

Tô Vi kinh hô một tiếng, “Giám đốc!”

Khuôn mặt cô trắng bệch không còn giọt máu.

Cho đến khi thấy rõ người đánh là Yến Từ, Tô Vi mới ý thức được cái gì, nhanh chóng chạy tới ôm lấy cánh tay cậu, “Đừng đánh… hiểu lầm rồi.”

Cô biết tại sao Yến Từ đánh người, tám phần là nghĩ giám đốc vừa vào cửa định làm gì cô.

Nhưng trên thực tế, vừa rồi Tô Vi hét lên vì trông thấy một con chuột chạy qua trong góc, còn giám đốc tới là để thanh toán tiền lương tối nay cho cô.

Sau khi biết rõ ngọn nguồn, Yến Từ vội vàng xin lỗi, còn bồi thường tiền cho quán bar.

Sau khi giám đốc rời đi, Tô Vi mới xoay người nhìn về phía Yến Từ cách đó không xa.

Người đàn ông cách đó không xa, một thân mùi rượu, ánh mắt thâm thuý mông lung.

Vì có đêm trước đó, Tô Vi gặp Yến Từ là lại thấy xấu hổ.

Nghĩ đến thẻ ngân hàng và tờ giấy cậu để lại, không nói tiếng nào đã rời đi, cô cũng đoán được tâm tư của cậu.

Tám phần là coi cô như loại phụ nữ ham tiền, hoặc là không muốn có quan hệ nào khác với cô.

Mặc kệ Yến Từ nói thế nào, Tô Vi cũng không có ý định giải thích hay chứng minh bản thân, cô không động vào tiền trong thẻ, cũng không có ý định liên hệ với Yến Từ.

Cô chỉ coi tối đó là một giấc mơ, sau khi tỉnh giấc, cô vẫn phải tiếp tục cuộc sống của mình.

Không nghĩ tới, nhanh như vậy, Yến Từ lại xuất hiện trước mặt cô.

“Cảm ơn cậu.” Một hồi lâu sau Tô Vi mới tìm được giọng nói của mình, trừ câu này, cô cũng không biết mình có thể nói thêm gì với cậu được nữa.

Sau khi cô vừa dứt lời, Yến Từ đã lập tức đi tới.

Tô Vi ngẩng đầu không rõ nhìn cậu, ánh mắt trong suốt như nai con mê mang lại đơn thuần.

Phần đơn thuần đáng chết này khiến men say lại dâng trào, Yến Từ đưa tay ôm eo cô, khom lưng hôn lên xương quai xanh của cô…

Chờ Tô Vi kịp phản ứng lại, không khí đã hoàn toàn thay đổi.



Trái tim cô đập rộn ràng, suy nghĩ đã không chịu sự khống chế, chỉ muốn trầm luân.



Lần thứ hai Yến Từ tỉnh lại ở căn hộ của Tô Vi, tâm tình đã không giống như trước.

Cậu vẫn như lần đầu tiên, để lại thẻ cho Tô Vi rồi rời đi.

Yến Từ nghĩ, trên đời này hẳn là không có người phụ nữ nào có thể chịu được cách làm không tôn trọng người khác giống như cậu.

Cho nên, cậu chờ Tô Vi gọi điện thoại tới mắng cậu, chỉ trích cậu.

Nhưng đợi cả ngày vẫn không có ai gọi tới.

Đêm hôm sau, Yến Từ nằm trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được.

Trong đầu cậu đều là Tô Vi, là dáng vẻ ngoan ngoãn khi cô rúc vào lòng cậu.

Khuôn mặt nhỏ trắng nõn mềm mại đỏ ửng, hai mắt e lệ ngượng ngùng mê người mà tự mình không biết.

Mỗi khi nghĩ vậy, Yến Từ lại nhịn không được suy nghĩ, tại sao tính tình con nhóc Tô Vi lại tốt như vậy, lúc nào cũng nhẫn nhục chịu đựng.

Lúc ở trên giường, Yến Từ nói gì cô làm cái đó, chưa bao giờ dị nghị.

Ngoan đến mức chỉ muốn dùng sức mà bắt nạt cô.

Sau đó, suy nghĩ của Yến Từ lại bay xa hơn, nghĩ tới cảnh tượng Tô Vi ở trong lòng người đàn ông khác… Yến Từ nổi giận.

Cậu tức đến ngủ không yên, nửa đêm hai giờ sáng còn lái xe tới phòng thuê của Tô Vi.

Yến Từ gõ cửa vang đội, nếu không có Tô Vi chạy ra mở cửa, hẳn là hàng xóm cách vách cũng đã mắng chửi người rồi.

Thấy Yến Từ ngoài cửa, Tô Vi sửng sốt vài giây, sau đó bình tĩnh nghiêng người nói, “Vào đi.”

Người đàn ông vào phòng, ngay khi Tô Vi vừa đóng cửa lại, trong nháy mắt đó Yến Từ đã ôm lấy eo cô, trực tiếp đè cô lên cửa, hôn lên vành tai cô từ phía sau.

Cả người Tô Vi cứng đờ, không dám lộn xộn nhưng nhỏ giọng nói, “Đêm nay không được… dì cả của tôi tới.”

Tô Vi nói xong, khuôn mặt cũng đỏ bừng.

Dì cả của cô tới chiều nay, sớm hơn mọi khi hai ngày.

Động tác hôn cô của người đàn ông dừng lại, tiện đà ôm eo cô, khiến cô đối mặt với mình.

Yến Từ nhìn cô chằm chằm, hỏi cô, “Trừ tôi ra cậu còn từng hôn ai không, hửm?”

Biểu tình người phụ nữ cứng đờ, đôi mắt ngập nước trong tức khắc, tốc độ mắt thường có thể thấy được giống y hệt một chú thỏ con bị thương.

Rõ ràng cô chưa nói gì, nước mắt cũng chưa rơi xuống nhưng trái tim Yến Từ lại đau đớn nặng trĩu, cõi lòng tràn ngập đau đớn và áy náy.

Người đàn ông hối hận ôm cô vào ngực, trầm giọng, “Tôi sai rồi, tôi biết cậu không có mà.”

“Tôi không nên suy nghĩ miên man, không nên nghĩ xa quá…”

“Tô Vi, có khả năng là tôi thích cậu.”

“Sau này cậu ở bên tôi được không? Chỉ đỏ mặt vì tôi thôi được không?”

Tô Vi đang bị cậu ôm vào ngực cứ thế nước mắt tràn đê, nức nở, thân thể run rẩy.

Vừa rồi cô thật sự tức giận, từ nhỏ tới lớn chưa tức giận như vậy bao giờ.

Cô không biết vì sao Yến Từ lại nghĩ nhiều, nhưng cô thích cậu, thích rất nhiều năm rồi.

Cho nên hai lần trước, Yến Từ hôn cô mới không đẩy cậu ra.

Mới khiến cho chuyện kia xảy ra đơn giản như vậy.

 

------oOo------