Tâm Bệnh Là Em

Chương 21: Quay Lại Tần Gia




 

Edit: Núi Nhỏ Bán Manh

Beta: Jen

—-

Đếm ngược 7 ngày trước kì thi đại học.

Tần Tang như thường thức dậy, tự học một chút rồi đến trường, trước khi đi còn nấu cháo gạo kê, mua một ít bánh bao nhỏ cho bà ngoại.

Thường vào lúc này, Tưởng Mạn sớm nên rời giường, đôi khi đã đi ra cửa đi bộ một vòng.

Hôm nay thật sự có chút khác thường.

Nhưng mà Tần Tang không để ý, chỉ nghĩ bà không ngủ được mới chợp mắt một tí nên dậy muộn, cô không đánh thức bà.

Kết quả buổi sáng vừa hết tiết một, khi Tần Tang tranh thủ đi toilet, mẹ Hạ Huỳnh vô cùng gấp gáp chạy tới bảo cô nhanh đến bệnh viện trên trấn.

Nói là bà ngoại cô ngã ở ngõ nhỏ, được hàng xóm phát hiện đưa đến bệnh viện.

Có người hàng xóm còn cố ý chạy đến bảo chủ nhiệm lớp xin phép cho Tần Tang.

Tần Tang nghe chủ nhiệm lớp nói xong, tim bỗng nhiên tăng tốc, lo lắng nổi lên, cô gấp gáp chạy đến, hốc mắt đỏ bừng.

Chủ nhiệm lớp bảo Hạ Huỳnh đi cùng cô, sợ Tần Tang một mình tới bệnh viện sẽ xảy ra chuyện.



Đến bệnh viện rồi, bác sĩ đang cấp cứu cho Tưởng Mạn.

Người tuy đã cứu được, nhưng bác sĩ trả lời Tần Tang rằng, người bệnh nếu ở lại bệnh viện của họ sẽ không qua khỏi đêm nay, kiến nghị cô nên chuyển viện.

Chuyện này đối Tần Tang mà nói, xảy ra quá mức đột ngột.

Cô thậm chí không kịp thở một hơi, vội vàng mượn điện thoại bệnh viện gọi cho Tần Tiêu Hà.

Tới lúc này, ngoài Tần Tiêu Hà, cô thật sự không biết dựa vào ai.

Tần Tang thậm chí bắt đầu hối hận, nếu cô sớm khuyên bà ở lại Hải Thành tịnh dưỡng thì hôm nay sẽ không xảy ra việc này.

Đều do cô, nếu không phải cô ham ở bên bà ngoại cùng khoảng thời gian tốt đẹp, nếu không phải bởi vì cô muốn thi đại học… Bà ngoại sẽ không mệt đến nỗi phát bệnh.

Tần Tang mím môi, dựa vào vách tường hành lang ngồi dưới đất, tay phải nắm chặt thành đấm, không ngừng đấm vào ngực của mình.

Đau lòng quá, cô thật sự rất đau…

“Tang Tang, Tang Tang……”

Giọng nói Hạ Huỳnh bao quanh tai cô, muốn giữ cô lại, tầm mắt cô từ từ trở nên mơ hồ.

Đau đớn đến mức không thể thở nổi, đại não không cung cấp đủ oxy, sinh ra cảm giác choáng váng mãnh liệt.

Cuối cùng giọng nói Hạ Huỳnh càng xa, thế giới lâm vào một mảnh tối đen, mãi cho đến khi giọng nói Yến Cẩm Ngôn vang lên trong đầu, Tần Tang mới chìm vào giấc mộng.



Ngoài cửa sổ, sắc trời âm u, là dấu hiệu mưa to sắp kéo đến.

Tần Tang chớp lông mi, bên tai vang lên tiếng của Tần Tiêu Hà mang theo lo lắng: “Tang Tang, con rốt cuộc cũng tỉnh rồi!”

“Cảm giác thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không?”

Tần Tang không trả lời, ý thức của cô còn ở trong giấc mơ.

Trong mộng, Yến Cẩm Ngôn ngồi dưới mái hiên, trước mặt là khung tranh, trong tay cầm bút vẽ, bất đắc dĩ nhìn Tần Tang cười nói: “Đừng lộn xộn.”

Giọng nói anh ôn nhuận dễ nghe, đặc biệt cuốn hút.

Tần Tang cảm nhận được sự đau đớn trong lồng ngực giảm bớt, cho nên cô tỉnh lại.

Sau khi tỉnh lại, mất mười mấy giây mới lấy lại tinh thần.

Ánh mắt nhìn Tần Tiêu Hà đang đứng bên giường bệnh, đột nhiên nhớ tới cái gì, bật dậy: “Bà ngoại tôi đâu?”

Cô nhớ tới Tưởng Mạn bị ngã, được hàng xóm đưa đến bệnh viện

Sắc mặt Tần Tiêu Hà cứng đờ, lo lắng chuyển sang phiền muộn: “Tang Tang, bà ngoại con…”

“Bà ngoại bị làm sao vậy? Bà ngoại tôi như thế nào…”

Tần Tang xoay người xuống giường, lúc này mới ý thức được, mình cũng được đưa đến phòng bệnh.

Trong không khí bay bổng mùi nước sát trùng, phòng VIP to như vậy, lại chỉ có hai người là cô và Tần Tiêu Hà.

“Ông nói chuyện đi! Bà ngoại tôi đâu?” Tần Tang tức giận, đi tới nắm cổ áo ông, mắt đào hoa mở to, tròng mắt đầy những tơ máu.

Tần Tiêu Hà nhìn cô, đau lòng không thôi.

 Sau một lúc lâu, ông mới mở miệng giọng khàn khàn: “Tang Tang, con……”

“Bà ngoại con đang ở trong phòng ICU.”

Trong khoảng thời gian Tần Tang hôn mê, bệnh viện trung tâm của Trấn Lâm Xuyên đặc biệt cử xe đưa cô và Tưởng Mạn đến Hải Thành.

Lúc này đã là chạng vạng, bệnh tình Tưởng Mạn vừa ổn định, nhưng người trị liệu chính nói cho Tần Tiêu Hà, Tưởng Mạn có khả năng không qua khỏi đêm nay.

Từ khi tra ra là ung thư đến giờ, bà kiên trì gần hai năm đã rất khó rồi.

Nhưng những lời này Tần Tiêu Hà không biết nên mở miệng nói với Tần Tang như thế nào.

Tần Tang sao có thể nghe được lời này, điều cô muốn chỉ là Tưởng Mạn có thể sống sót, vẫn luôn sống tốt.

“Tang Tang, bà ngoại con hiện tại còn hôn mê.”

“Con… Đi gặp bà lần cuối… gặp mặt lần cuối cùng đi.” Ngữ khí Tần Tiêu Hà trầm thấp bi thương, mang theo bất đắc dĩ.

Ông thân làm ba lại không thể vì cô mà tạo dựng một khoảng trời, lúc này lại chứng kiến Tần Tang trong thời gian đau khổ, đôi mắt đỏ bừng, ông cố duy trì cho bản thân không rơi nước mắt.

Mỗi khi đề cập việc này, Tần Tiêu Hà lại cảm thấy áy náy.

Mấy năm nay ông để Tần Tang thua thiệt quá nhiều, chỉ có thể chầm chậm bồi đắp lại.

Tần Tang không để ý tới ánh mắt thương tiếc của ông, trực tiếp lướt qua người Tần Tiêu Hà, đi ra khỏi phòng bệnh.

Trong đầu đều là những lời Tần Tiêu Hà nói.

Đi gặp bà ngoại lần cuối cùng…

Gặp mặt lần cuối…

Tần Tang cười, tròng mắt đảo một vòng, cố gắng nín lại.

Dù vậy, cô vẫn không ngăn được giọt nước mắt tràn mi.

Thật sự quá đau đớn, tê tâm liệt phổi.

Nhân viên y tế đưa cô đi, gian nan tới phòng ICU, cách cánh cửa thủy tinh, hai mắt cô đẫm lệ mông lung nhìn vào người bên trong đang cắm ống dưỡng khí, ngủ say không dậy nổi.

“Bà ngoại…” Tần Tang lẩm bẩm, âm thanh mang theo tiếng khóc nức nở.

Cô lại nghĩ tới hôm đó, ông ngoại và mẹ mất, lúc bọn họ từ trần, Tần Tang không thể đưa tiễn.

Cho nên lúc này, cô nhất định phải canh giữ bên cạnh bà ngoại, cùng bà trải qua giây phút cuối cùng của cuộc đời.





Buổi tối 9 giờ đúng, trong phòng ICU vang lên tiếng cảnh báo của máy móc.

Tần Tang canh giữ ở ngoài cửa, trơ mắt nhìn nhân viên y tế ùa vào trong, khoảng nửa giờ sau, điện tâm đồ* ở trên máy đo biến thành một đường thẳng.

(Điện tâm đồ*: viết tắt là ECG, là phương pháp theo dõi hoạt động, tốc độ cũng như nhịp điệu của tim.)

Tần Tang dùng tay bịt kín miệng, nỗ lực khống chế giọng của mình, cô khóc đến mức trán nổi gân xanh, nhưng một chút tiếng kêu cũng không có.

Tần Tiêu Hà nhìn thấy, trong lòng ngũ vị trần tạp*, hốc mắt cũng ướt đẫm.

(Ngũ vị tạp trần*: mặn ngọt đắng chua cay cùng lúc, ý chỉ sự phức tạp hỗn loạn.)

“Tang Tang, ba ở đây, khóc thành tiếng đi con, khóc thành tiếng sẽ thoải mái hơn.” Ông ôm Tần Tang vào trong lòng ngực.

Tần Tang chôn mặt trong ngực ông, thân thể cứng đờ vẫn không nhúc nhích, trước sau không khóc thành tiếng.

Không phải cô không muốn khóc thành tiếng, chỉ là… đau…Rất đau khiến cô không có cách nào khóc thành tiếng được.

Tần Tiêu Hà không có biện pháp với cô, chỉ có thể nhẹ nhàng an ủi, vỗ về phía sau lưng cô: “Đã dự đoán trước kết quả này, bà ngoại con ra đi cũng không đau đớn.”

Bệnh nhân ung thư dạ dày, lúc chết chắc chắn sẽ đau đớn thống khổ.

Thời kỳ cuối căn bệnh, hoặc là khô gầy như cây sậy, hoặc nuốt không trôi đồ ăn.

Tình huống của Tưởng Mạn còn tính là tốt, chẳng qua tế bào ung thư đột nhiên di căn đến vùng não, nên mới phát bệnh rồi té xỉu.

“Tang Tang, con yên tâm, ba sẽ chăm sóc tốt cho con, đêm nay cùng ba về Tần gia trước đã.”

Tưởng Mạn không thể chiến thắng bệnh, ra đi vô cùng đột ngột.

Tần Tiêu Hà tính ngày mai đưa thi thể Tưởng Mạn về trấn Lâm Xuyên, vì bà mà tổ chức một tang sự long trọng ở trấn Lâm Xuyên.

Đối với việc này, Tần Tang không có ý kiến.

Cô tính đêm nay ở lại bệnh viện, nhưng Tần Tiêu Hà và người trị liệu chủ yếu cho Tưởng Mạn khuyên cô nên trở về nghỉ ngơi.

Ngày mai lấy trạng thái tinh thần tốt nhất đi đưa tiễn bà ngoại.

Tần Tang cân nhắc một chút rồi đồng ý.

Cô đi theo Tần Tiêu Hà trở về nhà cũ Tần gia.

Đây là lần thứ hai cô tới Tần gia, lần đầu tiên lúc 6 tuổi năm ấy, cùng ông ngoại tới Tần gia tìm Tần Tiêu Hà.

Nhưng mà cô không đi vào, chỉ nắm tay ông ngoại đứng chờ ngoài cửa Tần gia.

Hôm nay cô lại trở về nơi này.

Tần Tiêu Hà đưa cô vào cửa, cuối cùng cô cũng thấy dáng vẻ chân thật của Tần gia.

Không giống trong tưởng tượng của cô, là một biệt thự trang trí theo phong cách của Tây Âu, trong nhà trang hoàng xa hoa, màu sắc nghiêng về màu lạnh, có vẻ đặc biệt nghiêm túc.

Lúc Tần Tiêu Hà đưa cô về đến nhà đã là hơn 10 giờ tối.

Tần gia không phân chia ra, toàn bộ từ trước đến nay vẫn là lão gia tử làm chủ.

Dưới gối có hai đứa con trai, Tần Tiêu Sơn và Tần Tiêu Hà, hai anh em tính cả vợ con đều ở tại biệt thự này.

Đêm đã khuya, Tần lão gia tử đã sớm nghỉ ngơi.

Tần Tang vào cửa chỉ gặp mỗi Tần Niệm, sau đó đã bị Tần Tiêu Hà mang vào sân nhà ông.

Biệt thự phân làm ba phần, khu chính giữa kia là chỗ của Tần lão gia tử.

Bên trái là chỗ của bác cả Tần Tiêu Sơn, bên phải là nơi cả gia đình Tần Tiêu Hà ở.

Lúc Tần Tang tiến vào phòng khách, đèn trong phòng khách còn sáng, bên kia bàn trà còn có hai người đang ngồi.

Nghe thấy huyền quan* truyền đến tiếng động, hai người trên sô pha trước sau đứng lên.

(Huyền quan*: là một khu vực sảnh trống ở gần cửa ra vào và kết nối với phòng khách, có thể coi là khoảng đệm của phòng khách. Nói đơn giản, huyền quan là nơi ngăn cách cửa chính và phòng khách, có ý nghĩa như một tấm rèm, một bức bình phong cho phòng khách.)

Tần Tiêu Hà đứng ở chỗ huyền quan, nói: “Tang Tang, đây là đôi dép dì Mạn Thanh đặc biệt chuẩn bị cho con, mang vào xem có thoải mái không.”

“Ừm.” Tần Tang lạnh lùng lên tiếng, tất nhiên hiểu rõ “Dì Mạn Thanh” là vợ của Tần Tiêu Hà, Lục Mạn Thanh.

Một lát sau, Tần Tiêu Hà đưa Tần Tang vào phòng khách.

Thấy người đứng trước sô pha là Lục Mạn Thanh và con trai lớn Tần Chu, Tần Tiêu Hà chủ động giới thiệu với Tần Tang.

“Tang Tang, đây là dì Mạn Thanh, còn đây là anh trai con Tần Chu.”

Tần Tang nâng cặp mắt đã khóc đến đỏ bừng nhàn nhạt liếc hai người một cái, hơi gật đầu, xem như đã biết.

Cô không có cách mở miệng gọi hai người kia một cách thân thiết được.

Mặc dù bà ngoại nói, mẹ trải qua cực khổ không muốn có quan hệ với Tần Tiêu Hà, là do chính bà tự chọn.

Nhưng hiện tại, Tần Tang không có cách nào giải thích được câu nói đó của bà ngoại.

Cô chỉ cố chấp cho rằng, là Tần Tiêu Hà đã làm sai, là Tần Tiêu Hà có lỗi với mẹ mình.

Nhưng lý trí nói cho Tần Tang rằng, vợ của ông và con trai bà ấy vô tội.

Cho nên khi cô đối mặt với bọn họ, cũng không có lộ ra chút cảm xúc bất mãn nào, việc cô có thể làm chỉ là không giận chó đánh mèo lên bọn họ.

Muốn cô làm gương mặt tươi cười đón chào, Tần Tang tự nhận làm không nổi.

“Tang Tang…” Tần Tiêu Hà hiển nhiên nhìn thấu tâm tư Tần Tang, muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng cũng không mở miệng được.

Vì thế Tần Tiêu Hà đành phải áy náy nhìn Lục Mạn Thanh một cái.

Người phụ nữ cho ông một ánh mắt an tâm, làm như không thấy biểu cảm lạnh nhạt của cô, nhẹ nhàng cười nói: “Tang Tang, dì đưa con lên xem phòng được không?”

Tần Tang ngước mắt, nhịn không được lại đánh giá Lục Mạn Thanh.

Cô không thể tin được Lục Mạn Thanh sẽ dùng giọng nói dịu dàng như thế để nói chuyện với cô.

Dù sao thì cô chính là con gái riêng bên ngoài của Tần Tiêu Hà và người phụ nữ khác, Lục Mạn Thanh làm vợ của Tần Tiêu Hà đáng lẽ nên chán ghét cô mới đúng.

“Tang Tang, chào em, anh là anh trai em, Tần Chu.” người bên cạnh là Tần Chu, năm nay khoảng hai mươi tuổi cũng chào hỏi cô.

Giọng nói giống với Lục Mạn Thanh, vô cùng dịu dàng, một đôi mắt đào hoa rực rỡ lung linh, nhìn Tần Tang như thật sự vui mừng.

Tần Tang đánh giá hai mẹ con bọn họ một phen, muốn nhìn từ trên người bọn họ sự bất mãn, nhưng không thể tìm thấy.

Cô kinh ngạc và hoài nghi, không rõ Lục Mạn Thanh và Tần Chu rốt cuộc là sao lại đối với cô dịu dàng, tốt đến vậy.

Giống như là Tần Tang cô không rộng lượng chút nào.

Cô mím môi suy tư mãi, cuối cùng nhìn Lục Mạn Thanh và Tần Chu một lúc, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: “Làm phiền rồi.”

Những lời khác cô cũng nói không nên lời.

Lục Mạn Thanh và Tần Chu đều sửng sốt, rồi sau đó hai mẹ con có chút buồn cười.

Còn may là nhịn xuống, dù sao thì hôm nay bà ngoại Tần Tang mới vừa mất, bọn họ nhìn thấy Tần Tang muốn vui mừng nhưng vẫn phải nhịn.

Lục Mạn Thanh đưa Tần Tang lên lầu, đến phòng riêng đã chuẩn bị cho cô.

Phòng rất lớn, không phải là phòng ngủ đơn thuần, giống như đã được chuẩn bị tỉ mỉ từ trước.

Trong đó còn có một phòng vệ sinh, phòng đựng quần áo và một cái ban công rất to.



Phòng trang hoàng thiên về màu hồng nhạt, so với những nơi khác ở Tần gia đều bất đồng.

Đặc biệt nữ tính.

Sau khi Tần Tang bước vào còn sửng sốt hồi lâu, vẫn là Lục Mạn Thanh mở miệng mới lôi tinh thần cô trở lại.

“Phòng này đã chuẩn bị từ một năm trước, đồ đạc đều là do dì và ba con chọn.”

“Chúng ta cũng không rõ con thích màu gì nên cứ dựa theo sở thích của đa số con gái mà làm.”

“Tang Tang, nếu không thích chỗ nào thì bảo dì, dì sẽ sai người đổi cho con.”

Lúc Lục Mạn Thanh nói chuyện với cô, giọng nói rất dịu dàng.

Thái độ của Tần Tang với bà cũng không đạm bạc như trước, dịu dàng ngoan ngoãn hơn: “Không cần đâu, cảm ơn dì.”

Cô cũng không trực tiếp trả lời Lục Mạn Thanh rằng có thích màu này hay không.

Lục Mạn Thanh không bắt buộc cô, chỉ đưa cô vào toilet, hỏi Tần Tang: “Muốn tắm rửa trước không? Phòng để quần áo có chuẩn bị quần áo cho con rồi.”

Tần Tang gật đầu, lại nói cảm ơn.

Lục Mạn Thanh an bài mọi mặt chu đáo, Tần Tang rõ ràng cảm nhận được sự dịu dàng của bà với mình.

Cho nên khi Lục Mạn Thanh rời khỏi phòng cô, Tần Tang mở miệng: “Dì Mạn Thanh.”

Bước chân người phụ nữ dừng lại, thân mình cứng đờ, rồi sau đó giống như không thể tin quay đầu lại nhìn về phía Tần Tang, trên mặt khó giấu sự kinh hỉ.

Vì cuối cùng Tần Tang cũng mở miệng gọi bà là dì.

Tần Tang lại hỏi: “Vì sao dì lại đối xử tốt với tôi như vậy?”

Không giống như tưởng tượng của cô.

Người Tần gia nên ghét cô như cách cô ghét họ vậy.

Lục Mạn Thanh lại lần nữa sửng sốt, một lúc lâu sau mới hiểu được ý của Tần Tang, cười cười: “Tại sao dì lại không thể đối xử tốt với con?”

Lần này đổi lại là Tần Tang ngây ngẩn cả người, trong lúc nhất thời á khẩu không trả lời được.

Chỉ nghe Lục Mạn Thanh nói tiếp: “Tang Tang, thân phận của con không hề xấu hổ.”

“Dì và ba mẹ con là người hiểu rõ chuyện đã xảy ra nhất, đến con cũng không biết, cho nên con cảm thấy là ba con có lỗi với mẹ con như vậy là việc rất bình thường.”

“Nhưng con yên tâm, dì giống ba con, thật sự thích con, thật tình xem con như con gái mà đối xử.”

“Cho nên Tang Tang, con không cần sợ hãi cũng đừng thấy xấu hổ.”

“Trên cuộc đời này, con không chỉ có bà ngoại là người thân, con còn có ba, dì và anh trai Tần Chu.”

“Bất luận như thế nào, cả gia đình cũng sẽ ở cạnh con.”

Tốc độ của bà vẫn duy trì, mỗi câu nói đều lộ ra sự chân thành.

Trong lòng Tần Tang mềm mại nửa phần, chóp mũi có chút cay cay.

Cô lại nghĩ đến bà ngoại mới qua đời không lâu, hốc mắt đỏ bừng.

Lục Mạn Thanh thấy vậy, xoay người ôm cô một cái, “Không có việc gì đâu con, dì và ba con sẽ ở bên cạnh con.”

Tần Tang nghẹn ngào, không đẩy bà ra, ngược lại cảm thấy có loại ấm áp xưa nay chưa từng có được.

Lục Mạn Thanh cho cô cảm giác, vài phần giống như mẹ vậy.

Là người dịu dàng giống như mẹ.



Khóc xong, Tần Tang nghe lời Lục Mạn Thanh, đi tắm.

Sau khi tắm xong, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng mưa rơi vào ban công.

Tần Tang nhìn cửa sổ bằng thủy tinh sát đất, mơ hồ thấy được Yến gia phía đối diện cũng là phong cách như Tần gia.

Cô nhớ tới Yến Cẩm Ngôn đã nói.

Yến Cẩm Ngôn nói nhà anh đối diện Tần gia, khi tám tuổi đã từng gặp Tần Tang.

Chỉ là khi đó bọn họ không quen biết, Tần Tang tất nhiên cũng không biết, khi đó cô được ông ngoại cầm tay cực khổ chờ ở cửa lớn Tần gia.

Ở Yến gia đối diện đó, cũng có một cậu bé đứng trên cánh cổng mà nhìn cô.

Tần Tang ngủ không được.

Cô chỉ cần nhắm mắt sẽ nhớ tới cảnh tượng ở bệnh viện, nhớ tới điện tâm đồ biến thành một đường thẳng, cùng với bà ngoại nhắm mắt nằm ở trên giường, vĩnh viễn cũng không mở mắt ra nữa.

Cho nên Tần Tang đưa ra một cái quyết định lớn mật.

Đêm khuya khi đã 12 giờ, cô lặng lẽ đi ra khỏi cửa nhà Tần gia, hướng về phía nhà cũ Yến gia đi tới.

Tần Tang nghĩ, nếu cô đã đi tới Tần gia, sao không nhân cơ hội này đi gặp Yến Cẩm Ngôn một lần.

Sau khi bà ngoại đi, người Tần Tang muốn gặp nhất chính là Yến Cẩm Ngôn.

Cô muốn Yến Cẩm Ngôn ở bên cạnh mình, để cô có thể ghé vào lòng anh mà khóc một trận.

Mà hiện tại, cô muốn đi tìm Yến Cẩm Ngôn, sau đó theo như ý nghĩ mà ghé vào lồng ngực anh.



Mưa to tạt vào Tần Tang đang chống ô che mưa, cô bước nhanh đi tới, rất mau đã tới cửa nhà cũ Yến gia.

Ô màu đỏ hơi nâng lên một chút, lộ ra hai mắt hồng của thiếu nữ, nhìn cửa có hai chữ “Yến trạch”, định đi tới.

Tần Tang muốn ấn chuông cửa lại sợ làm ồn đến toàn bộ Yến gia, chần chờ rồi lùi tay về.

Cô đứng ở cửa, do dự thật lâu, vừa muốn gặp Yến Cẩm Ngôn bây giờ, vừa tự nói ngày mai lại đến.

Nhưng cuối cùng cảm tính chiến thắng lý trí của Tần Tang.

Bây giờ cô muốn gặp Yến Cẩm Ngôn, hiện tại, lập tức.

Tần Tang trầm mắt, trong lòng yên lặng xin lỗi người của Yến gia, đưa tay định ấn nút.

Lúc cô định vươn tay ấn chuông cửa, nó đã tự động mở ra.

Tần Tang sửng sốt.

Cho đến khi sau lưng bị ánh đèn chiếu vào, phía trước cũng bị chiếu đến phát sáng.

Tần Tang hậu tri hậu giác xoay người, hai mắt bị đèn xe làm cho choáng váng, cô nhanh chóng lấy ô đè thấp xuống che đi ánh đèn.

Rồi sau đó, chủ nhân chiếc xe tắt đèn đang loé lên, cửa sổ xe hạ xuống, ghế điều khiển có một cái đầu đưa ra, nhìn thiếu nữ trong mưa, gào: “Làm cái gì thế, nửa đêm đứng ở cửa nhà tôi giống như nữ quỷ vậy, định dọa ai đấy?”

Dứt lời, thiếu niên ở ghế điều khiển lùi xe về phía sau, định mở cửa ra.

Cũng không biết người cầm ô đỏ là tên tâm thần nào, khuya khoắt ở cổng lớn nhà cậu chặn đường, cũng không biết nhường một chút, hại cậu hạ cửa xuống bị mưa xối cho ướt hết.

Yến Từ gạt nước xuống, ánh mắt không kiên nhẫn liếc về phía phía trước, kết quả cô gái cầm dù kia vẫn không nhúc nhích.

 

------oOo------