Tâm Bệnh Là Em

Chương 20: Rời Đi




 

 

Edit: Núi Nhỏ Bán Manh

Beta: Jen

—-

Tần Niệm đi vào, khoảng hơn nửa giờ mới bước ra.

Là Yến Cẩm Ngôn tự mình đưa cô ấy ra tới, sắc mặt thiếu niên bình tĩnh, độ sâu trong mắt khiến người khác khó mà nắm bắt được.

“Anh Cẩm Ngôn, không cần tiễn nữa.” Tần Niệm kéo dài âm cuối, thêm chút mềm mại, nghe rất thoải mái.

Yến Cẩm Ngôn khẽ “Ừm” một tiếng, ánh mắt lại theo bản năng nhìn qua nhà Tần Tang cách vách.

Không nhìn thấy Tần Tang, lại chú ý tới cách đó không xa có một chiếc xe màu đen đậu.

Tần Tiêu Hà ngồi ở ghế điều khiển, thấy tầm mắt Yến Cẩm Ngôn chuyển tới, còn hạ cửa kính xe xuống cùng anh chào hỏi.

Ánh mắt thiếu niên xuyên qua, nhìn vào nữ sinh ngồi ở ghế sau.

Không cần hỏi Yến Cẩm Ngôn cũng biết, trong ghế sau trên xe là Tần Tang.

Nghĩ đến tối hôm qua ở hành lang toilet KTV gặp phải cảnh kia, ánh mắt anh lại trầm xuống

Tần Niệm lên xe, ngồi ghế phụ.

Lúc này Tần Tiêu Hà mới khởi động xe rồi rời đi.

Hẻm Minh Nguyệt tuy đã được sửa chữa nhưng lối vào vẫn còn hẹp, nếu không phải Tần Tiêu Hà dự kiến trước, đổi thành một chiếc xe nhỏ hơn thì chắc chắn không vào được.

Trước mắt khi lái xe ra khỏi ngõ, ông lập tức hối hận vì đã lái xe vào trong.



Xe hơi màu đen chậm rãi đi xa, khuất khỏi tầm nhìn của Yến Cẩm Ngôn.

Anh ngồi ở gần cửa, ánh mắt nhìn về phía cô gái ngồi ghế sau.

Tối hôm qua Tần Tang và Tô Diệp ở bên nhau, hình ảnh anh vẫn còn nhớ rõ.

Cô gái nói ba lần thích, đối tượng là Tô Diệp.

Xong việc, Yến Cẩm Ngôn bỏ đi .

Anh hối hận tại sao hôm qua mình lại đi theo Tần Tang, để bắt gặp cảnh cô và Tô Diệp tình chàng ý thiếp, lại hối hận tại sao hôm qua mình bỏ về trước.

Thế nên cả đêm anh lăn qua lộn lại, chỉ hy vọng xa vời Tần Tang đẩy Tô Diệp ra.

Nhưng sự thật như thế nào, Yến Cẩm Ngôn cũng không biết.

Chuyện làm cho anh đau lòng thương tâm không phải là Tần Tang thích ai, mà là tình huống thân thể của mình.

Nếu… nếu như anh có thể đứng lên thì nhất định sẽ không kiêng kỵ mà lao qua, nắm cổ áo Tô Diệp mà liều mạng một phen.

Đáng tiếc, anh không thể rời khỏi xe lăn nửa bước, là một tên tàn tật.

Kẻ tàn tật sao có thể xứng đáng có được tình yêu.

Anh không thể vì tâm tư của mình mà phá hoại cả cuộc đời Tần Tang, đi theo làm gánh nặng cho cô.



Xe tới Hải Thành đã là 5 giờ chiều.

Tần Tiêu Hà đưa Tần Tang đến bệnh viện chỗ Tưởng Mạn, sau đó lại lái xe đưa Tần Niệm trở về Tần gia.

Đối với cô mà nói, thời gian ở một mình với bà ngoại là vui nhất.

Cuối cùng cô cũng không cần ở trên cái xe chật chội, kia hít chung một bầu không khí với Tần Niệm.

Tần Tang ngồi ở giường bệnh gọt táo.

Tưởng Mạn đeo kính lão, tay cầm sách, tâm tình rất tốt, một là vì Tần Tang đến thăm, hai là vì bác sĩ bảo bệnh tình của bà đã được khống chế, có thể về nhà nghỉ ngơi.

Ở lại đây một năm, bà đã sớm quên hẻm Minh Nguyệt như thế nào rồi.

Đương nhiên, bà không biết bác sĩ trị liệu đã tìm Tần Tiêu Hà nói chuyện riêng.

Tần Tang cũng không biết.

Cho nên khi nghe xuất viện, bà lập tức cảm thấy thoải mái.

Trên đường tới Hải Thành, Tần Tang vẫn luôn khó chịu, ngực như bị đá đè lên, bực bội, khó có thể hô hấp như bình thường.

Bà ngoại thấy cô có tâm sự, lúc nhận táo còn cười cười hỏi cô: “Con nhóc này có tâm sự sao, từ lúc đến đây chưa thấy con cười cái nào cả.”

Tần Tang ngước mắt lên nhìn bà, cố gắng che giấu tâm sự, mở miệng cười: “Con không sao đâu bà ngoại.”

Cũng không xảy ra chuyện gì cả, nhưng lòng cô nặng trĩu như đá đè.

“Có phải ở trường bị bắt nạt rồi không?”

“Không phải ạ.”

Tưởng Mạn đánh giá Tần Tang, suy nghĩ, con nhóc này ở trường không xảy ra việc gì, vậy tại sao lại có tâm trạng này.

“Để bà ngoại đoán xem, con và Yến Cẩm Ngôn cãi nhau à?”

Bà lão cười từ ái, ánh mắt dừng trên mặt cô, phát hiện vẻ mặt cô có chút biến hoá.

Cho nên, tâm tình Tần Tang không tốt, thật sự có liên quan tới Yến Cẩm Ngôn.

Cũng bởi vì, trước kia mỗi lần Tần Tang tới thăm bà đều nhắc đến Yến Cẩm Ngôn, luôn treo trên miệng, không cẩn thận cũng nói ra.

Bị Tưởng Mạn nói vậy, Tần Tang như bị đánh thức, từ trong sương mù bước ra, như đã hiểu rõ.

“Bà ngoại, hình như con bị bệnh rồi.” Tần Tang bỗng nhiên mở miệng, ngữ khí nặng nề, “Trong lòng rầu rĩ, khó chịu.”

“Bà nói xem có phải con bị bệnh hay không?”

Tưởng Mạn nhìn cô, hỏi về việc của cô và Yến Cẩm Ngôn vài câu.

Một lát sau đã hiểu rõ mọi việc.

Bà bất đắc dĩ, duỗi tay chọc vào trán cô vài cái: “Con nhóc này, con không phải bị bệnh thì sao nữa?”

Tần Tang mờ mịt, nửa tin nửa ngờ: “Thật sự bị bệnh sao?”

“Đúng rồi, là tâm bệnh.”

Tần Tang: “…”

Cô cảm thấy bà ngoại đang trêu chọc cô.

“Trước kia bà nghe bác Trần nói, Yến Cẩm Ngôn ở Hải Thành đã có hôn ước.”

“Nhưng mà, sau khi xảy ra chuyện kia, chân thằng bé…. Nên hôn ước cũng không thành.”

Tưởng Mạn sờ đầu Tần Tang, lời nói thấm thía: “Con đó, không cần vì hôn ước giữa chị họ và Yến Cẩm Ngôn mà buồn lòng đâu.”

“Nếu con thích tên nhóc kia thì phải quang minh chính đại mà theo đuổi.”

“Nhưng bà ngoại không khuyến khích con yêu sớm, vẫn là nên đợi sau khi thi đại học xong thì tính tiếp.”

Tần Tang chớp mắt, vẫn luôn nghiêm túc nghe lời bà nói.

Cuối cùng, cô giống như không thể tin được hỏi lại:” Bà ngoại, bà nói con thích ai cơ?”



Từ “thích” này, mấy ngày nay cô nghe quá nhiều rồi.

Trước mắt Tần Tang còn không hiểu “thích” là thế nào, đừng nói tới cô biết mình thích ai.

Tưởng Mạn cho rằng cô làm bộ làm tịch, không chịu thừa nhận, oán trách liếc mắt một cái, “Con nói xem con thích ai?”

“Trừ Yến Cẩm Ngôn còn có ai?”

“Mỗi lần con tới đây miệng lúc nào cũng nhắc đến nó.”

“Trước kia bà chưa bao giờ thấy con nhắc đứa con trai nào như vậy.”

Tần Tang ngây ngẩn cả người như bị đánh thức từ trong mộng, cuối cùng cũng hiểu rõ

Yên lặng một lúc, cô cũng hiểu rõ lòng mình luôn có người đó.

Là Yến Cẩm Ngôn.

Bà ngoại nói cô thích Yến Cẩm Ngôn… Thì ra là lòng mình có người đó, miệng luôn treo tên người nọ, đó là thích.

Thì ra “thích” nói đơn giản nhưng lại khó khăn đến vậy.

Tần Tang cảm giác hô hấp mình dồn dập, tâm sự chất chứa cả đêm dài đã tiêu tan.

Một lúc sau, cô khôi phục lại, trái tim còn muốn nhảy nhót.

Điều này, Tần Tiêu Hà đã thấy rõ.

Bởi vì buổi tối khi ông đến thăm Tưởng Mạn, cô còn cười vài cái với ông.



Hai ngày sau, Tần Tiêu Hà xử lý thủ tục xuất viện cho Tưởng Mạn

Khi bà ra khỏi bệnh viện, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh.

Trùng hợp, phía đường chân trời, bà thấy một con chim bay qua, nhìn chằm chằm nó rồi nở nụ cười.

Tần Tang dìu bà, chậm rãi đi xuống cầu thang.

Mấy ngày nay, tóc của bà đã rụng không ít, chỉ còn lưa thưa, người cũng gầy đi một vòng, tựa như rất yếu.

Nhưng may mắn, tinh thần bà rất tốt.

Lúc rời khỏi bệnh viện, Tần Tang còn hỏi rõ bác sĩ lưu ý khi chăm sóc người bệnh.

Xác nhận cần bồi bổ cho bà, cô còn phải chú ý đến bữa ăn của bà.

Tần Tang vô cùng cao hứng đưa bà rời khỏi bệnh viện.

Tần Tiêu Hà muốn mua một căn hộ cho bà ở đây, sau đó thuê một hộ lý chăm sóc, quan tâm đến vấn đề ăn uống của bà.

Tưởng Mạn từ chối.

Bà nói muốn về trấn Lâm Xuyên, còn một năm nữa đến kì thi đại học, bà muốn ở bên Tần Tang.

Đến tận đây, Tần Tiêu Hà mới biết, cái gì bà cũng rõ.

Lúc trước khi đi tìm bác sĩ trị liệu, đã nói có thể duy trì sự sống cho bà 2-3 năm.

Thời gian còn lại, bác sĩ không hy vọng bà phải ở lại bệnh viện chờ đợi.

Đưa ra kiến nghị, đưa bà về nhà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.

Chuyện này Tần Tiêu Hà cũng không nói cho ai, ngay cả Tần Tang cũng không biết.

Ông nghĩ có thể giấu Tưởng Mạn.

Có lẽ đúng như bà nói, thân thể của mình tự mình rõ nhất.

Việc đã đến nước này, Tần Tiêu Hà tất nhiên cũng không nói thêm gì nữa.

Sau khi xuất viện, ông định đi dạo rồi mới về trấn Lâm Xuyên.

Sau khi xuất viện, ông đưa hai tổ tông đi ăn, rồi chở họ đến vịnh nổi tiếng ở Hải Thành xem hải âu.

Sáng sớm hôm sau, Tần Tang và Tưởng Mạn dọn đồ rồi ngồi ô tô trở về trấn.

Hai người đã quyết định tự mình về, không làm phiền Tần Tiêu Hà đi đi lại lại.

Từ Hải Thành trở về trấn Lâm Xuyên, thời gian xuất phát từ 7 giờ rưỡi sáng.

Trên đường kẹt xe, đến tối 8 giờ mới về đến trấn Lâm Xuyên.

Tần Tang dựa vào cửa kính, hai tròng mắt mỉm cười nhìn bầu trời đầy sao ngoài cửa sổ, khóe miệng cong lên.

Cô đã nghĩ kỹ, khi về tới sẽ đối với Yến Cẩm Ngôn càng tốt hơn.



Cửa sổ xe phản chiếu khuôn mặt góc cạnh của Yến Cẩm Ngôn.

Ánh mắt không có tiêu cự nhìn ra cửa.

Quản gia đang lái xe, nhìn anh nói: “Đại thiếu gia, kẹt xe rồi.”

“Ừm.” Anh trầm thấp lên tiếng, dời tầm mắt về.

Lão quản gia do dự một lúc mới mở miệng hỏi: “Đại thiếu gia, tại sao cậu phải rời khỏi trấn Lâm Xuyên trong đêm vậy?”

Không chỉ có thế, còn nhờ Yến lão gia tử hỗ trợ thủ tục chuyển trường.

Yến Cẩm Ngôn phải về Hải Thành, theo tính toán của lão gia tử mà ở tại một biệt thự ven biển của Yến gia, mời giáo viên riêng về dạy.

Lần này trở về Hải Thành, học bạ cũng phải chuyển, chẳng qua là lấy danh học trung học Hải Thành mà ở nhà tự học, chờ một năm sau sẽ thi đại học.

Yến lão gia tử nghe anh nói muốn về Hải Thành, đương nhiên vui mừng không thôi, rất nhanh đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ anh trở về.

Chỉ là lão quản gia không nghĩ tới, anh sẽ chọn suốt đêm mà về.

Nhớ lại chuyện bó hoa kẹo rồi Tần đại tiểu thư Tần Niệm đến chơi, do dự mở miệng: “Đại thiếu gia, không phải cậu tránh mặt Tang Tang đấy chứ?”

Tần Tang đi Hải Thành thăm Tưởng Mạn, nghe nói là hôm nay sẽ trở về.

Khi bọn họ đi, nhà của Tần Tang còn đóng chặt cửa, cô bé vẫn chưa về.

Cho nên lão quản gia có lý do hoài nghi, Yến Cẩm Ngôn vì cố ý tránh mặt Tần Tang mới lựa chọn suốt đêm trở về Hải Thành.

Yến Cẩm Ngôn trước sau không đáp lời, làm bộ không nghe, lại nhìn ra bên ngoài.

Lúc này, tầm mắt dừng trên chiếc xe buýt kế bên.

Ánh mắt lơ đãng nhìn về phía cô gái ngồi trên xe.

Chớp mắt vài cái, Yến Cẩm Ngôn tưởng mình đã hoa mắt.

Vì thế anh cẩn thận xác định lại, ánh mắt khóa chặt trên mặt cô, cuối cùng khẳng định được đáp án.

Người kia chính là Tần Tang.

Cô ngồi xe buýt xe trở về trấn Lâm Xuyên, bên cạnh còn có Tưởng Mạn.

Hai người không biết đang nói gì, Tần Tang e thẹn cười, nhìn vào vô cùng mị hoặc, Yến Cẩm Ngôn nhắm chặt mắt.

Cách hai mặt cửa sổ xe nhìn cô, trong lòng Yến Cẩm Ngôn có chút bi ai.

Cứ như vậy chăm chú nhìn, giằng co hai phút, đoạn đường bị tắc đã thoáng trở lại.

Tay Yến Cẩm Ngôn đặt trên đùi nắm chặt lại, ánh mắt gấp gáp nhìn Tần Tang trên xe buýt.

Khi hai xe song song đi cùng nhau một phút, nội tâm anh rối rắm, phức tạp mãnh liệt.

Muốn…. ngóng trông cô quay lại nhìn anh, cũng ngóng cô ngàn vạn lần đừng quay lại.



“Đại thiếu gia, tại sao cậu lại khóc.”

Giọng nói của lão quản gia vang lên, lôi tinh thần anh trở lại.

Anh không chớp mắt, mu bàn tay nhẹ nhàng buông ra, dùng hết sức lực nhẹ thở một hơi, lời nói có chút nghẹn ngào: “Gió thổi cay mắt.”

Lão quản gia đang điều khiển xe: “…”

Nếu không phải cửa sổ xe đã đóng lại, ông suýt nữa đã tin.



9 giờ đúng, Tần Tang và bà ngoại xuống tại bến xe trấn Lâm Xuyên.

Tìm một chiếc xe ba bánh trở về hẻm Minh Nguyệt.

Tần Tang vui vẻ ra mặt, trên xe nhìn qua cửa nhà Yến Cẩm Ngôn đã đóng chặt cửa.

Tưởng Mạn đi ở sau, nửa đùa nửa thật: “Đừng quên lời bà ngoại nói, không nên yêu sớm.”

“Cũng không thể yêu sớm.”

Tần Tang hàm hồ lên tiếng, mất đi ý muốn gõ cửa, quay lại cầm tay bà làm nũng nói: “Bà ngoại ơi, con muốn ăn bánh dày đường đỏ.”

Hôm sau Tưởng Mạn làm hai phần bánh dày đường đỏ.

Sáng sớm Tần Tang đã cầm hai cái bánh nóng hổi qua gõ cửa nhà Yến Cẩm Ngôn.

Nhưng cô gõ hồi lâu cũng không ai tới mở cửa.

Tần Tang cho rằng Yến Cẩm Ngôn và bác Trần đã cùng nhau ra ngoài nên về nhà chờ.

Chờ đến lúc giữa trưa cô lại đi qua một lần, vẫn không có ai mở cửa như cũ.

Đến khi Chạng vạng, Tần Tang thật sự sốt ruột, lập tức leo vào từ gốc cây nho cổ thụ.

Ánh chạng vạng chiếu vào cây nho cổ thụ trong sân, cùng tiếng gió kêu xào xạc.

Hết thảy đều giống như trong trí nhớ của cô, không hề thay đổi

Nhưng cửa phòng khách vẫn luôn đóng chặt, còn có ổ khóa, hết thảy giống như lặng lẽ thay đổi.

Tần Tang đợi ba ngày, trước sau vẫn không chờ được Yến Cẩm Ngôn trở về.

Cô thậm chí không biết anh đã đi nơi nào.

Bà ngoại thấy dáng vẻ lo lắng sốt ruột còn an ủi cô hai câu, nói Yến Cẩm Ngôn và bác Trần đi chỗ nào nghỉ hè, bởi vì cô đến Hải Thành nên mới không báo cho cô

Tần Tang tin, tiếp tục nhẫn nại, chờ đợi ngày qua ngày.

Mãi cho đến khi nghỉ hè kết thúc, Yến Cẩm Ngôn vẫn không trở về.

Nhà anh, sân vườn không có ai dọn, Tần Tang đi vào hỗ trợ dọn dẹp.

Tần Tang cho rằng, mặc kệ Yến Cẩm Ngôn ở nơi nào, khai giảng là anh sẽ về.

Anh đã từng nói, sẽ ở trấn Lâm Xuyên cho đến khi học xong lớp 12 rồi cùng cô thi đại học.

Cho nên Tần Tang tin tưởng anh.

Nhưng sự thật lại là… Yến Cẩm Ngôn đi rồi.

Dưới tình huống cô không biết gì, thiếu niên lặng lẽ rời khỏi trấn Lâm Xuyên.

Anh thậm chí còn trộm xử lý thủ tục chuyển trường.

Lúc biết được tin tức này, Tần Tang đang ngồi giải bài thi.

Bài thi là Yến Cẩm Ngôn đưa cho cô, là cuốn đề tổng hợp bài thi đại học.

Tần Tang đã được Yến Cẩm Ngôn phụ đạo một năm, chờ học thêm một năm lớp 12 là có thể bắt đầu làm bài thi.

Nhưng cô không nghĩ tới người đưa bài thi cho cô lại không nói một tiếng mà rời đi.

Giống như khi đến vậy, sau đó cũng yên lặng rời đi.

Nếu không có hai bài thi và tập vở cũ của anh ở lại, có lẽ cô thật sự tưởng rằng tất cả chỉ là một giấc mộng mà thôi.

Mà thiếu niên tên Yến Cẩm Ngôn kia, chẳng qua cũng chỉ là người trong mộng mà thôi.



Thời điểm học lớp 12, mọi người đều bận rộn, thời gian cũng trôi nhanh.

Một năm này, Tần Tang nỗ lực học tập, mỗi lần kiểm tra đều độc chiếm hạng nhất, chưa từng thất thủ.

Cô trở thành truyền kỳ của trung học Lâm Xuyên.

Mỗi người đều nói Tần Tang là một kỳ tích, thậm chí lãnh đạo nhà trường còn đem cô ra làm tấm gương cho những người khác.

Không ai có thể nghĩ, một người như Tần Tang, từ vị trí cuối bảng chỉ trong một năm mà trở mình leo lên vị trí đầu bảng, không ai đánh bại được.

Thời gian trước khi thi đại học, giáo viên chủ nhiệm gọi từng học sinh vào để nói về nguyện vọng khi chọn trường đại học.

Đến phiên Tần Tang, giáo viên chủ nhiệm không nói nhiều, chỉ bảo cô thoải mái, chú ý giữ vững phong độ mà thi, nhất định có thể đậu.

Tần Tang gật đầu cười đồng ý.

Chủ nhiệm lớp nhìn, mấy lần muốn nói lại thôi, nhưng vẫn mở miệng: “Tần Tang, cô nghe bà ngoại em bảo, một năm nay cảm xúc của em không tốt lắm.”

“Là bởi vì Yến Cẩm Ngôn chuyển trường sao?”

Chủ nhiệm lớp là mẹ của Hạ Huỳnh, bỏ qua quan hệ này, bà là người nhìn cô từ nhỏ đến lớn, xem cô như con ruột mà hỏi.

Cho nên trước khi thi đại học, muốn hỏi tình hình rồi khuyên cô một lúc.

Quan hệ giữa Tần Tang và Yến Cẩm Ngôn tốt bao nhiêu, chủ nhiệm lớp cũng rõ.

“Tang Tang, nhân sinh trên đời này có rất nhiều lựa chọn.”

“Yến Cẩm Ngôn là học sinh chuyển từ Hải Thành, là do em ấy chọn, năm lớp mười hai, rời đi cũng là do em ấy muốn.”

“Hai người các em chẳng qua mới quen biết một năm,  nhưng…”

“Tin tưởng cô, hai em nhất định sẽ còn gặp lại.”

Chủ nhiệm lớp cười, từ trong ngăn kéo cầm một viên kẹo, đưa cho Tần Tang, “Cô nhớ rõ Yến Cẩm Ngôn có nói, em thích ăn kẹo, cô cũng đưa em một viên kẹo vậy.”

“Ăn xong thì cuộc sống sau này cũng phải ngọt ngào như vậy, hiểu chứ?”

Tần Tang ngẩn người, chần chừ nhận lấy kẹo, khóe miệng cong cong.

Cô gật đầu, “Em cảm ơn cô.”

“Cô nói đúng, em và anh ấy rất nhanh sẽ gặp lại.”

Sau khi thi đại học kết thúc, Tần Tang sẽ phải tới Hải Thành.

Trước kia không muốn thi vào Đại học Hải Thành vì không muốn khuất phục Tần lão gia tử, càng không có ý định nhận tổ quy tông.

Nhưng bây giờ cô đã suy nghĩ lại.

Cô nhất định phải thi được vào đại học Hải Thành, vì muốn gặp lại Yến Cẩm Ngôn.

Chờ đến ngày gặp lại, cô nhất định phải chính miệng hỏi thiếu niên kia, tại sao không từ mà biệt.

 

------oOo------