Tại Thế Giới Ninja, Ta Làm Người Tốt, Siêu Siêu Tốt

Chương 5. Khiếu âm nhạc xuất sắc




Chương 5. Khiếu âm nhạc xuất sắc

“ Bọn ta về trước nha, Sana-kun, Inoue-kun, Akehi-kun!”

Sau khi tan học, trong lúc các học sinh khác được về nhà, thì ba người Sana phải ở lại trường dọn dẹp vệ sinh lớp học do vi phạm đi học muộn hồi buổi sáng.

Inoue và Akehi lo việc dọn vệ sinh phòng học, còn hắn phải mang rác đi đổ chỗ thiêu đốt rác thải.

Đang xách hai bịch rác sải bước về phía sau trường thì Ting một tiếng, nhiệm vụ đến.

Thầm nghĩ hôm nay nhiều nhiệm vụ thật, bình thường một ngày sẽ có một hoặc hai hoặc là sẽ không có nhiệm vụ nào cả. Xem xét nhiệm vụ yêu cầu thì hắn mới hiểu ra cũng không phải nhiệm vụ mới gì.

[ Nhiệm vụ: Sau thất bại khi bắt nạt lớp dưới của mình hồi buổi sáng, nhóm học sinh năm ba vẫn chưa từ bỏ. Bọn hắn đợi đến tan trường, khi học sinh về gần hết, rủ nhau bức ép vị học sinh nhỏ yếu hồi sáng đi vô khu vực ít người, tránh tầm mắt của người khác để thực hiện hành vi bắt nạt chưa thực hiện được vào buổi sáng.

Hãy lại một lần nữa hành động để cứu giúp bạn học của mình, và khiến chuyện này không diễn ra lần nữa.

Phần thưởng: 50GP]

Lúc này Sana mới nhớ ra, hiện tại bên cạnh mình không có công cụ nhân nào cả, Minato thì tan học về nhà, Inoue với Akehi phải dọn dẹp trên lớp học. Nhiệm vụ này hắn đành phải tự bản thân hoàn thành vậy.

Chấp nhận hiện thực, và nhanh chân đem hai bọc rác đi vứt rồi tiến lại gần địa điểm gây án, Khi gần đến con hẻm nhỏ sau trường, thì hắn đã có thể nghe thấy động tĩnh bên trong, thò đầu ra quan sát thử.

Sana thấy trong cái hẻm nhỏ có ba đứa nhóc đều lớn hơn một cái đầu so với chiều cao của Mitsuki, đang dồn hắn vô tường. Đứa cầm đầu đối diện với Mitsuki mang đầu đinh mặt mập ra, thể hiện ra sự ngang bướng của một hùng hài tử chân thật, hai đứa còn lại thì bao vây hai bên của hắn. Lúc này đứa cầm đầu vỗ vỗ mặt n·ạn n·hân của mình, giọng đe doạ nói ra.

“ Thân yêu, ngươi nghĩ mình có thể thoát được bọn ta sao, ngươi nghĩ đám bạn học của ngươi còn có thể cứu ngươi lần nữa sao.”

Nhìn về phía đang run rẩy Mitsuki, hắn cười hiền lành nói tiếp.

“ Yên tâm, ta sẽ cho ngươi hai lựa chọn,

Một là bây giờ bọn ta sẽ đánh ngươi, ngày mai ta sẽ đánh ngươi, ngày mốt đánh ngươi, ngày ngày đều đánh ngươi, sau khi đánh xong sẽ lấy hết tiền trên người ngươi.

Hai là ta sẽ bảo kê cho ngươi trong cái trường học này, nhưng mà lần nào ta đến tìm ngươi, ngươi đều cần phải đưa ta một số tiền nho nhỏ để hiếu kính.

Ngươi sẽ chọn phương án hai đúng không, chắc chắn là vậy rồi, phương án đó vừa khiến bản thân mình đỡ b·ị đ·ánh vừa khiến ta đỡ phải đánh ngươi, hai bên cùng vui.”

Nhìn về người đối diện, kẻ mang trên mặt nụ cười hiền lành, nhưng trong đôi mắt tràn đầy sự ác liệt. Tuy rằng Mitsuki đang run rẩy sợ hãi, nhưng mà khi nghĩ đến lý do mình muốn trở thành ninja, nghĩ về những người bạn học dũng cảm của mình. Hắn cố gắng rống to lên.

“ Ngươi đánh đi, dù là đ·ánh c·hết, ta sẽ không bao giờ khuất phục trước ngươi”

Gặp Mitsuki như vậy, tên cầm đầu lộ vẻ mặt sợ hãi nhưng tiếu dung không đổi, dùng giọng giễu cợt nói.



“ Oaa nha, đáng sợ quá đi, vậy ra là ngươi chọn c·ái c·hết cơ đấy”

Nói xong, hắn giáng một cú đấm vô bụng của Mitsuki.

Nhìn tình cảnh trước mặt, Sana vẻ mặt khó hiểu, này đâu giống một vụ bắt nạt của những nhóc 8 tuổi đối với một đứa bé 5 tuổi.

Bình thường nếu theo hoàn cảnh này, phải là người bắt nạt mặt hung dữ kêu lên một tiếng ‘ Đưa tiền đây nếu không ta đánh ngươi’.

Đứa b·ị b·ắt nạt thì sợ hãi móc tiền cho đối phương rồi chịu một, hai cú đấm rồi xong việc ai về nhà đấy, ai mách mẹ nấy. Đấy mới là tâm lý nên có của một đứa nhóc 5 tuổi, chứ không phải bất khuất không chịu khuất phục để rồi ăn no đòn hơn.

Quá kỳ lạ, biểu cảm đó của kẻ bắt nạt, quyết tâm đó của kẻ b·ị b·ắt nạt, đâu nên xuất hiện trên những đứa trẻ dưới 10 tuổi thế này. Rõ ràng là thế giới này kỳ lạ, tâm lý của trẻ em thế giới này kỳ lạ.

Hắn giờ chỉ muốn nghĩ cách làm sao để căn ngăn xong lần này mà sự việc sẽ không lại tiếp diễn lần sau. Nghĩ đến đây Sana lại chợt nhớ đến kiến thức mà mình học được từ kiếp trước.

Tình trạng tâm lý của những người bắt nạt có thể phức tạp và đa dạng. Tuy nhiên theo đa số nghiên cứu đã chỉ ra rằng những người bắt nạt thường có những vấn đề về tâm lý và hành vi như:

Họ thường thiếu sự tự tin và sự tự giác, cảm thấy không tự tin về bản thân và thường đánh giá mình nhấp hơn những người khác.

Hay họ thường có cảm giác bị bỏ lại và từ chối, cảm thấy không được yêu hay chấp nhận bởi người khác và sử dụng hành động b·ạo l·ực để thu hút sự chú ý hoặc khẳng định sức mạnh của bản thân.

Và có thể là họ thèm muốn sự kiểm soát và có quyền lực đối với người khác. Sử dụng hành động b·ạo l·ực để đặt họ vào vị trí quyền lực và kiểm soát cuộc chơi.

Tuy nhiên những điều này không có nghĩa là những kẻ bắt nạt không có khả năng thay đổi hoặc không thể được hỗ trợ thay đổi hành vi của mình. Nếu được hỗ trợ và giáo dục đúng cách họ có thể hiểu rõ hơn về tác động của hành động mà mình đối với người khác, và học cách giải quyết vấn đề một cách khôn ngoan.

Nhưng mà Sana cũng không có thời gian hay tâm tình làm theo cách như vậy, hắn chỉ muốn cứu giúp Mitsuki, và sẽ làm theo cách của mình.

Ngay khi Sana nghĩ tất cả những điều vô bổ phía trên thì Mitsuki đã nhận thêm hai cú đá, và ba phát đấm. Thấy vậy hắn phải vô cứu nhanh thui, nếu không lại có kẻ nằm viện dài dài.

Ngay khi tên cầm đầu chuẩn bị đạp một phát nữa vô n·ạn n·hân của mình thì bả vai hắn bị vỗ một cái. Giật mình, hắn quay người lại, thì gặp một thằng nhóc thấp hơn mình nửa cái đầu, mỉnh cười nói với hắn.

“ Tiền bối ngươi tốt, ngươi có thể tha cho bạn học của ta được không?”

Nghe thấy tiếng nói, hai đứa còn lại cũng quay người, còn Mitsuki vang lên một tiếng kinh hỉ.

“ Nara-san!”

Tên cầm đầu nhìn kỹ Sana một lúc rồi cười mỉa nói ra.

“ Ya, ngươi là bạn học của nó sao, ngươi nghĩ….”

Bộp



Chưa kịp hắn nói xong một cái tát kêu thật vang xuất phát từ mặt trái của hắn.

Đau và mạnh đến nỗi đầu hắn nghiêng về một bên, Cả hắn và những người khác đều ngây ra, không hiểu chuyện gì xảy ra.

“ Ấy, tiền bối không sao chứ, là mặt ngươi có con bọ, ta giúp ngươi đ·ánh c·hết nó” Sana nói xong rồi giơ tay phải ra, tại lòng bàn tay có một con bọ nát bét “ Ngươi nhìn, nó đó”

Định thần lại, tên cầm đầu mặt biến tức giận lên, hét gằn từng chữ.

“ Ngươi dám tát…”

Bộp

Lại là một cái tát về đúng chỗ cũ, lần này khiến hắn phải đổ xụp xuống đất.

“ Tiền bối không phải ta cố ý, lại là một con bọ nữa” Sana vẻ mặt đầy hối lỗi lại đưa tay phải ra cho bọn họ xem, vẫn là con bọ nát bét vừa nãy.

Thấy đại ca b·ị đ·ánh đến nằm xuống, hai tên đàn em cũng định thần lại lao vô t·ấn c·ông Sana, chỉ thấy Sana hắn nhanh chân một đạp thẳng mạnh vô bụng của một đứa, sau đó lấy tay phải đỡ nắm đấm của một tên khác, tiến lên thuận tiện đưa tay phải qua má, rồi một cùi chỏ thật mạnh vô thái dương của tên đó.

Thế là lại hai tên mất đi sức chiến đấu nằm rạp trên mặt đất, thấy tên cầm đầu chẩn bị đứng dậy, Sana nhanh chóng tiến lên một đạp vô ống chân của hắn.

“AAA”

Tên cầm đầu đau đớn kêu to, mất cần bằng chuẩn bị ngã thì, một cái tay nắm lấy cổ áo của hắn nhấc lên. Đón lấy hắn là liên tiếp cái tát giáng xuống.

Bộp-bộp-bộp-bộp bộp- bộp- bộp bộp bộp- bộp bộp- bôp bộp…..

Nghe thấy giai điệu vui tai như vậy, Sana cảm thán khiếu âm nhạc xuất sắc của mình.

Vừa tát Sana vừa nhìn xem trong tay mình đã sưng vù một bên mặt tên cầm đầu. trước 30 giây đầu thì hắn còn hùng hổ căm tức nhìn Sana, sau 30 giây thì khóc lên, càng khóc càng to. Đợi tiếng khóc vang lên được 1 phút thì Sana mới dừng tay lại. Vẫy cái tay mỏi mệt của mình rồi nhìn quanh.

Tận mắt thấy đại ca tàn ác của mình b·ị đ·ánh đến khóc hơn một phút, hai tên đàn em khi thấy ánh mắt của h·ung t·hủ nhìn về phía mình, thì trong lòng nổi lên một trận sợ hãi tột cùng, điên cuồng lùi về càng xa một chút. Không chỉ hai đứa bọn hắn, ngay cả Mitsuki cũng sợ hãi nhìn bạn tốt Nara-san của mình.

Không để ý ba đứa nhóc đó, Sana quay lại nhìn trong tay mình vẫn còn đang khóc kẻ cầm đầu. Sana mặt lạnh lại, toát ra một trận sát khí nhìn thẳng vô mắt kẻ cầm đầu, lạnh lùng nói.

“ Tiền bối, ta cũng cho ngươi hai sự lựa chọn.

Một là tiếp tục gây sự với chúng ta, lần sau có lẽ ngươi sẽ rủ thêm ngươi, nhưng ta cũng sẽ rủ thêm người, đến lúc đó ngươi và đồng bọn của mình cùng nhau bị tát đến khóc tiếp. Hay là ngươi về nhà mách cha mẹ, sau đó ta cũng gọi cha mẹ, Rồi cả nhà của ngươi vẫn bị tát đến khóc.



Hai là đừng bao giờ bén mảng đến gần bọn ta, chúng ta dĩ hoà vi quý mới là chuyện tốt.

Ta cũng không quan tâm ngươi chọn thế nào là tuỳ ngươi”

Nhìn lại kẻ đang run rẩy sợ hãi đến nỗi không dám nói câu nào trên tay mình, hắn chỉ về phía Mitsuki rùi nói tiếp.

“ Nên nhớ, hắn bây giờ do ta bảo kê, nếu người dám làm phiền hắn nữa, thì ta mặc định là ngươi lựa chọn điều thứ nhất.”

Ting

[Nhiệm vụ hoàn thành:

Bạn đã xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ, giáng một đòn thật mạnh vô tâm lý của những kẻ ác ôn nhỏ tuổi, khiến bọn hắn không dám đối diện với bạn lần nào nữa, và sẽ không có lần sau gây phiền phức với bạn học của bạn.

Phần thưởng: 50GP]

Nhìn thấy nhiệm vụ hoàn thành, Sana vui vẻ cười nhận lấy 50GP, rùi vứt bỏ tên cầm đầu xuống đất, vỗ hai tay bụi, quay người rời khỏi. Đây chính là cách giải quyết của hắn, những tên hùng hài tử như thế này phải b·ị đ·ánh một trận nhớ đời mới không dám có lần sau.

Trước khi đi, hắn cũng không quên nhắc nhở.

“ Xong rồi, các vị tiền bối thu xếp cẩn thận rồi về bảo trọng,

Mitsuki-kun, chúng ta đi”

Mitsuki nghe vậy, bình phục lại nỗi lòng theo sau Sana.

Đi khỏi con hẻm một đoạn, Sana hướng về phía Mitsuki nói.

“ Mitsuki-kun, cho ta xin lỗi vì đã sớm đến rùi nhưng mà vẫn đợi ngươi b·ị đ·ánh một lúc mới ra ngăn, lúc đó ta đang mãi nghĩ mấy chuyện vô bổ”

Nghe vậy, Mitsuki lúng túng khoa tay nói.

“ Đừng như vậy, Nara-san, ta phải cảm ơn mới đúng, nếu mà ngươi không ra tay, thì có lẽ ta hôm nay phải nằm viện rồi” Xong Mitsuki cười khổ

“ Nếu mà ta dũng cảm hơn hay mạnh được như Nara-san ngươi thì cũng không có chuyện gì xảy ra rồi”

Thấy vậy, Sana liền động viên một câu “ Ngươi còn nhỏ, sau còn trưởng thành. Ta cũng rất ấn tượng sự bất khuất không chịu phục vừa nãy của ngươi à, ở độ tuổi này rất khó người có được nó.

Ngươi nên cảm thấy tự hào về bản thân mình”

“Thật sao, cảm tạ ngươi Nara-san” Thấy đứa bé tươi tỉnh lên Sana cũng cười nhẹ vỗ lưng hắn.

“ Không cần cứ Nara gọi ta, Sana cũng được. Thôi nhanh chân đi về nào”

“ Vâng, Sana-san”

Mitsuki vui vẻ cười nói, rồi nhanh chân theo sau Sana.