Tại Thế Giới Ninja, Ta Làm Người Tốt, Siêu Siêu Tốt

Chương 34. Hàng chất lượng kém




Chương 34. Hàng chất lượng kém

Trên đường đi về cùng Misaki, Sana cảm thấy nàng hôm nay có vẻ không được vui cho lắm, dù khuôn mặt vẫn không có cảm xúc như thường.

Nghĩ đến chuyện hồi chiều nay, hắn đem việc Minato và Mitsuki có năng lực mới nói ra cho nàng nghe. Misaki cũng chỉ nghe hắn mà không tò mò hỏi gì cả.

Nói chuyện một hồi, hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện. Có tế bào của bọn hắn liệu sau này Orochimaru có tạo ra người nhân bản dựa trên gen của bọn hắn không. Chắc cũng không đến nỗi như vậy, mà sau đó phải đề phòng một chút mới được.

Lúc này Sana nghe thấy một tiếng nói quen thuộc phát ra từ quán thịt nướng bên cạnh, là tiếng của mẹ hắn. Hai đứa ngó vô thì quả như dự đoán, mẹ hắn lại bị cấp trên rủ rê đi uống rượu.

Cũng đã mấy lần mẹ hắn bị Tsunade kéo đi nhậu nhẹt rồi, hắn nhớ là nàng có người yêu mà, sao cứ tìm mẹ của hắn làm gì nhỉ.

Dù sao cũng là quan hệ cấp trên cấp dưới tại trung tâm chữa bệnh nên mẹ hắn cũng không tiện từ chối. Cũng vì vậy mà hai người Sana và Misaki cũng quen biết thêm một vị trong Sannin huyền thoại. Lần nào bọn hắn gặp nàng cũng đều bị trêu đùa cả.

Mấy lần Sana còn gặp nàng từ sòng bạc đi ra, may mà những lúc như vậy không kéo mẹ của hắn đi cùng.

Thôi không cần quan tâm hai người đó làm gì, chắc giờ này cha hắn cũng đang chờ ở nhà để chuẩn bị thức ăn và chăm cho Sane. Những lúc thế này hắn mới cảm giác được cha mình hữu dụng đến thế nào. Thế là Sana cùng Misaki nhanh chóng về nhà để đỡ bị Tsunade phát hiện rồi kéo ở lại làm trò đùa cho hai người đang say này.

Ngồi trong quán, nhấp một ly rượu với ý thức hơi mơ hồ Tsunade nói.

“ Hình như vừa nãy ta thấy Misaki-chan với Sana-kun thì phải”

Riko cũng hướng nàng cười nói.

“ Chắc là Sana-kun đi đón Misaki-chan chỗ Orochimaru để về nhà ăn cơm đó mà.”

Tsunade lúc này tỏ ra vẻ hơi tức giận nói.

“ Hai đứa đó cũng chả đáng yêu gì cả, lúc nào gặp, mặt cứ đơ đơ sao á. Với lại toàn nhìn ta với ánh mắt coi thường nữa chứ.”

Đón lại nàng là ánh mắt khinh thường của Riko.

“ Ngươi nhìn lại bản thân của mình thì biết sao chúng lại như vậy.”

Nàng không phục nói.

“ Ta thì làm sao cơ chứ, dù gì ta cũng được coi là ninja chữa bệnh giỏi nhất. Bọn chúng ít nhất phải có sự tôn trọng chứ.”

“ Ngươi bớt khoe khoang lại, lo lấy chồng đi là vừa.



Mà chuyện của ngươi với Dan sao rồi.”

Nghe câu hỏi của Riko, nàng tỏ ra hơi không vui rồi nói.

“ Đừng nhắc tới hắn nữa, hôm nay chúng ta có chút cãi nhau nên mới gọi ngươi đi ra giải sầu như thế này.”

Đến đây, cũng không chờ Riko nói chuyện nàng liền chuyển chủ đề.

“ Nói đến. Ta cũng tính giống như tên Orochimaru kia thu lấy học trò.”

Riko tò mò nhìn nàng hỏi.

“ Ngươi còn có nhã hứng thu đồ đệ, để mắt đến ai vậy.”

“ Là một đứa trẻ rất có thiên phú, hình như cũng là bạn học của con ngươi, tên là Mitsuki. Nhà giàu lắm, mới đầu cha hắn cho người đến nhờ ta với một số học phí rất lớn.” Nói đến đây, nàng vươn bộ ngực hùng vĩ của mình tỏ vẻ nghiêm chỉnh nói.

“ Nhưng ta đâu phải là người sẽ quan tâm đến số tiền đó. Ta chỉ thấy đứa trẻ đó thực sự có thiên phú nên mới tính nhận hắn làm đồ đệ thôi.”

Riko nhìn nàng bằng nửa con mắt coi thường nói.

“ Vậy rốt cuộc ngươi có lấy số học phí đó không.”

Chỉ gặp Tsunade cười sung sướng uống rượu rồi nói.

“ Mà, họ đã có tấm lòng như vậy, ta nếu như không nhận thì có hơi thất lễ.”

Nhìn cô gái xinh đẹp trẻ tuổi trước mặt, Riko không biết nên vui hay là nên buồn khi có một cấp trên như vậy nữa. Nàng thực sự muốn về nhà bây giờ để chơi đùa với Misaki và Sane.

***

Trong một ngục giam của làng Cỏ, cả nguyên cái nhà tù chỉ giam giữ đúng ba người tộc Uzumaki. Nhưng lại có rất nhiều tên Ninja vây quanh giá·m s·át chặt chẽ.

Mới đầu chỗ này có giam lấy hơn chục tên Uzumaki, nhưng từ sáu ngày trước bọn họ dần dần biến mất một cách bí ẩn, mỗi ngày sẽ có khoảng một hoặc hai tên là bốc hơi không có dấu vết tại ngục giam này.

Điều này khiến cho thủ lĩnh của làng rất là tức giận. Bọn hắn đã tốn rất nhiều tiền mua đám người này từ những tên thợ săn tiền thưởng. Và mới chỉ lợi dụng được một chút để dùng cho việc chữa bệnh.

Nhưng giờ đây, đám công cụ này lại không cánh mà bay, nhất là khi bọn hắn có điều tra như thế nào, giá·m s·át kỹ ra sao đều không thể tìm ra được nguyên nhân.

Ngày hôm nay, với quyết tâm tìm ra được thủ phạm. Thủ lĩnh của làng cỏ đã huy động hầu hết tất cả nguồn lực của làng bao vây lấy ngục giam, từ trong ra ngoài.



Trong màn đêm im ắng, trời tối đen kịt bởi vì hôm nay không có trăng. Ánh sáng duy nhất ở ngục giam này chỉ là những ngọn đèn hiu hắt đang toả sáng yếu ớt.

Tập trung lấy rất nhiều ánh nhìn từ trong bóng tối, ba tên Uzumaki trong lòng cũng có chút hơi nao nao. Bọn hắn mấy ngày nay gặp phải các tộc nhân của mình biến mất cũng cảm thấy lo ngại. Giống như một con quái vật kinh khủng đang ăn dần bọn hắn.

Dù là b·ị b·ắt làm việc như một nô lệ thì cũng là được sống sót. Nhưng mà đối với chuyện này thì bọn hắn không biết được thứ gì đang chờ đợi lấy mình.

Đột nhiên nguồn ánh sáng từ những ngọn đèn duy nhất bị dập tắt. Bóng tối bao trùm lấy tất cả. Thủ lĩnh của làng cỏ thấy vậy nhanh chóng phản ứng lại thì phát hiện lại đã mất đi một người Uzumaki.

Hắn trong lòng bây giờ thực sự là rất khó chịu, đã mang người đi thì mang hết một lượt đi. Tại sao cứ phải một người rồi một người làm gì. Tra tấn sự chịu đựng của bọn hắn hay lắm sao. Thực sự là quá nhục nhã, có lẽ nên g·iết luôn hai người còn lại cho đỡ tức.

Không được, bình tĩnh nghĩ lại thì một sự sợ hãi dần nổi lên trong lòng hắn. Dù là đối phương lén lút mà không dám đối mặt với bọn hắn, nhưng đã có thể tự do ra vào mang người đi trước sự giá·m s·át chặt chẽ nghiêm ngặt như vậy. Thì sẽ rất có thể đơn giản xử lý bọn hắn bất cứ lúc nào không để ý, thà nghĩ là có còn hơn là không.

Dù tự tin như thế nào thì trình độ của hắn cũng chỉ là một tinh anh Jonin mà thôi, không mạnh mẽ được như ngũ đại Kage, làng Cỏ cũng chỉ là một làng ninja nhỏ nằm giữa các đại quốc, có thể đối phương là người của bọn họ. Đừng dây vô rắc rối không cần thiết là tốt nhất.

Mà chỉ còn có hai người, thôi cứ để đối phương mang đi nốt. Mong rằng sau khi kết thúc việc này thì sẽ không đối với bọn hắn làm gì. Thế giới này thực sự có những thứ thật sự là đáng sợ.

***

Trước cung điện của Hồn Thần, Uzumaki Maitou, là một trong hai Jonin của nhóm Uzumaki đầu tiên mà Sana đã cứu giúp. Hắn đang đứng ở đó dường như là chờ đợi thứ gì đó.

Được một lúc thì thấy có một bóng đen nhanh chóng tiến lại gần thả ra một phụ nữ tóc đỏ rồi cấp tốc rời đi.

Là sinh vật bóng đen đi theo Aizen đại nhân, nó lại mang đến cho bọn hắn một tộc nhân Uzumaki.

Từ khi được Aizen đại nhân giữ lại chỗ này, thì sau đó ngày nào hầu như bọn hắn đều nhận được một hoặc hai tộc nhân của mình được cứu vớt và mang đến đây.

Ngoài ra còn có thêm một số gia súc, động vật và những vật dụng cần thiết cho cuộc sống. Đến bây giờ bọn hắn đã không còn ai sợ hãi vị đó nữa. Trong lòng chỉ có sự biết ơn và cảm kích vô hạn.

Thấy vị tộc nhân của mình vừa mới đến vẫn còn ngơ ngác nhìn hắn, Maitou cười ấm áp lên tiếng nói.

“ Chào mừng đến nơi an toàn, tộc nhân của ta.

Với lại ngươi chưa có c·hết.

Chỉ là được cứu vớt và mang đến đây thôi.”



Thấy đối phương dần dần nhận thức ra điều gì và bắt đầu khóc trong sự vui mừng. Maitou tiến lên giải thích cho nàng hoàn cảnh ở chỗ này và mang nàng đến chỗ ở của bọn hắn hiện tại.

Do bây giờ gỗ ở chỗ này rất khan hiếm nên vẫn chưa xây dựng được chỗ ở bên ngoài. Thế nên bọn hắn chỉ có thể ở trong những phòng trống của cung điện.

Mới bước vô cung điện thì Maitou gặp một bé gái đang đứng đó trong buồn bã.

Hắn cười lắc đầu nói.

“ Đã tối rồi không đi ngủ đi còn thức làm gì Karen.”

Đứa bé chán nản nhìn hắn.

“ Hôm nay Aizen cũng không có tới sao, rõ ràng đã nói là sẽ trở lại rồi mà.”

Maitou cười gõ nhẹ đầu nàng nhắc nhở.

“ Phải gọi là Aizen đại nhân.

Với lại lo đi ngủ đi, có khi mai ngài ấy lại tới cũng nên”

Karen khó chịu bĩu môi nói. “ Biết”

***

Sau khi giao hàng cơ thể sống xong, Tiểu Hắc tiếp tục trở lại chỗ cũ, nó tính đêm nay hoàn thành luôn cho xong công việc ở chỗ đó để mai tìm kiếm chỗ khác.

Nhưng đột nhiên, dường như phát hiện thứ gì đó thú vị khiến nó dừng lại.

Nó thấy một sinh vật giống hệt mình đang ẩn núp ở cách đó không xa. Chẳng lẽ chủ nhân vô dụng lại tạo ra một người em cho mình. Nghĩ vậy nó bèn tiến lên gần xem thử.

Ở một nơi nào đó, Hắc Zetsu đang nghĩ cách tiếp cận Uchiha Madara rồi thành lập kế hoạch cứu mẹ của mình. Hắn thấy cơ hội thành công của lần này là lớn nhất so với từ trước đến giờ, nên phải lập kế hoạch rõ ràng khôn khéo. Đột nhiên hắn phát hiện ra thứ gì đó tiếp cận mình, một quả cầu đen bất ngờ xuất hiện trước mặt hắn.

Nó mọc ra hai con mắt trắng nhìn chằm chằm hắn, sau đó biến thành một hình dáng giống y hệt bản thân Hắc Zetsu.

Nhìn thực thể trước mặt mình, Hắc Zetsu bất ngờ liên tưởng đến việc chẳng lẽ mẹ hắn lại sinh ra một đứa em khác. Không đúng, tên trước mặt này bản chất rõ ràng là khác hẳn với hắn.

Sự tồn tại của hắn đã bị phát hiện, c·hết tiệt, phải bắt lại hỏi cẩn thận rồi trừ khử đi mới được.

Còn chưa kịp hắn làm gì thì đối phương đã dung nhập vô lòng đất rồi biến mất. Thấy vậy Hắc Zetsu cấp tốc đuổi theo, nhưng mà tốc độ của đối phương quá nhanh, chỉ một thời gian ngắn là hắn đã mất dấu.

Hơi mơ màng vì những chuyện vừa xảy ra khiến hắn không biết nên làm gì tiếp theo.

Tiểu Hắc rời đi cũng là bởi vì khi tiến lại gần thì mới phát hiện ra trên người đối phương toả ra một mùi vị khiến nó khó chịu, là hàng rởm. Không thể nào là thứ chủ nhân của nó tạo ra được. Thế nên nó cũng không quan tâm làm gì nữa, tiếp tục đi làm nhiệm vụ của mình.

Khi đến chỗ cũ, nó ngạc nhiên phát hiện ra, đám con người ngu ngốc vừa nãy đi đâu hết rồi.