Chương 297. Nồi lẩu ngày mưa
Một ngày giữa xuân, Konoha bất chợt đón nhận lấy một cơn mưa sương nhẹ.
Từ sáng sớm những hạt mưa nhỏ li ti đã bắt đầu lơ lửng trong không khí, tạo ra một màn mưa mỏng và nhẹ, khiến cho sự ấm áp của mùa xuân cũng trở nên có chút se lạnh.
Khung cảnh mờ ảo khi mọi thứ ẩn hiện trong màn mưa, cùng với âm thanh nhỏ nhẹ của từng hạt mưa rơi xuống mái ngói và những tán lá xung quanh, tạo nên một cảm giác yên bình và thư giãn bao phủ lấy tâm tình của mỗi người dân Konoha.
Nhưng sự yên bình này kéo dài cũng quá lâu đi.
Đến chiều tối rồi vẫn chưa kết thúc.
Bình thường những lúc như thế này, Sana chắc chắn sẽ không ra ngoài đường mà ở lì trong ngôi nhà ấm áp của mình.
Bầu không khí yên bình, nhẹ nhàng này quá thích hợp để lười biếng mà.
Song lúc này đây, Sana vẫn phải xách theo cây dù màu đen được tạo nên từ bóng của hắn, du đãng trên con đường phố dần dần trở nên lung linh dưới làn mưa bởi những ánh đèn bắt đầu được bật lên.
Mặc dù phải ra khỏi nhà trong cái thời tiết se lạnh như thế này, nhưng Sana cũng không uể oải một chút nào.
Bởi vì hôm nay có người mời hắn, Inoue và Akehi đi ăn a.
Người đó là Sakumo-sensei.
Và đặc biệt là đi ăn lẩu.
Thời tiết như này mà được thưởng thức một nồi lẩu thì thật là hết sảy mà.
Mang theo một chút nhiệt tình, Sana như một bóng ma du đãng trên con đường phố ẩm ướt, chủ yếu là hắn ngại dính nước bẩn trên mặt đường mà thôi.
Tính ra, cũng đã hơn hai tuần đi qua kể từ cuộc gặp gỡ của hắn với Lục Đạo Tiên Nhân.
Cuối buổi nói chuyện hôm đó, có lẽ bởi vì hắn đã quá khẩn thiết xin xỏ, nên Lục Đạo Tiên Nhân cuối cùng cũng đồng ý từ nay về sau sẽ không còn quan s·át n·hân sinh của hắn nữa.
Nhưng chỉ với một điều kiện, đó là hắn không thể để bất kỳ một tình huống nào giống như ngày hôm đó nữa xảy ra lần nữa.
Cụ thể đó là tình huống về mái tóc của ngài ấy.
Về việc này thì Sana đảm bảo lão già có thể hoàn toàn yên tâm lấy.
Dù sao thì hiện tại hắn đã ghi nhớ kỹ lấy việc sau này phải để cho Minato làm Hokage rồi, dù ngắn hay lâu, nhưng ít nhất cũng phải làm lấy một lần.
Nói trở lại, trong khoảng thời gian hơn hai tuần này cũng không có chuyện gì đặc biệt lắm xảy ra.
Cha của Mitsuki, Okada-san bắt đầu dựa vào mối quan hệ và địa vị của mình để bán đi những tinh thể của hắn cho những người địa vị cao và giàu có. Giúp hắn có được một khoản tài chính khởi động vô cùng phong phú.
Khoản tiền này một phần là được dùng để mua lương thực và nhu yếu phẩm cần thiết cho hành động giúp người sau này của Hội.
Và đương nhiên việc mua những thứ này, Okada-san cũng đã làm giúp bọn hắn.
Đồ mua xong, Minato liền tới đem chuyển đến chỗ của đám người Uzumaki.
Về đám người Uzumaki trong khoảng thời gian này cũng dần dần thường xuyên giao lưu và tương tác nhiều hơn với đám người Otsutsuki trên mặt trăng.
Dù sao thì cũng đã trở thành đồng bạn, đồng nghiệp với nhau rồi, đương nhiên phải cần hiểu rõ đôi bên để tạo tiền đề cho sự hợp tác trong các đợt hành động sau này của Hội.
Còn lúc nào thì Hội bắt đầu hành động đi giúp người thì phải đợi Inoue hoàn thành đại lượng thiết bị liên lạc đã.
Thiết bị liên lạc thì Inoue đã tạo ra rồi, nhưng cũng mới chỉ có bảy cái cho bọn hắn mà thôi.
Khác với phiên bản đại trà mà Inoue sắp tạo ra cho những người khác, thì bản đầu tiên của bọn hắn còn được Inoue tích hợp thêm một chức năng khác vào nữa. Đó là cảnh báo khi bị những trường hợp đặc thù nhìn trộm và khởi động phương thức chống lại.
Đáng tiếc là cái thiết bị này chỉ có thể phát hiện khi bị nhìn trộm trong thời gian thực mà thôi.
Còn nếu như đối phương sử dụng phương thức quan sát lấy quá khứ của bọn hắn như lão già Lục Đạo thì thiết bị hoàn toàn không có tác dụng gì.
Vậy nên thiết bị này cần được cải tiến hơn nữa a, Sana cũng đã đem ý nghĩ này nói cho Inoue và được nhận lại là một đôi mắt ngỡ ngàng trợn nhìn về phía hắn như muốn nói ‘ Ngươi ý tưởng rất hay, nhưng có vẻ như ngươi cũng đánh giá ta quá cao rồi a.’
Ngoài thiết bị liên lạc thì đám bạn của hắn mỗi người còn được nhận thêm một thiết bị phục vụ cho việc nguỵ trang mà bé Gelel tạo ra nữa.
Mà, trừ những chuyện trên thì cũng còn có hai chuyện khác hơi đặc biệt xảy ra nữa.
Đó là gia tộc của nhà mẹ Misaki, gia tộc Kurama tìm tới Misaki muốn hỏi thăm về chuyện huyết kế giới hạn ảo thuật của nàng.
Và Akehi đột nhiên được một con khỉ tên là Enma, thông linh thú của Hokage Đệ Tam tìm đến, với mục đích là muốn tìm hiểu thông tin về cây gậy Như Ý.
Cái đầu sau khi Misaki về hắn có hỏi thăm qua thì có vẻ như chỉ đơn giản là một cuộc gặp mặt hỏi thăm mà thôi.
Còn cuộc gặp mặt với con khỉ Enma thì Sana có tham gia cùng với Akehi nên biết rõ nội dung.
Chủ yếu là sau khi con khỉ Enma biết Akehi có được cây gậy sau trong một cái hang động thì liền thỉnh cầu bọn hắn mang nó đến cái hang động đó.
Sau khi cân nhắc một chút bọn hắn cũng đồng ý, nhưng với điều kiện là phải giữ bí mật chuyện này với bất kỳ ai khác, và tất nhiên trong đó cũng có đồng bạn của nó, ngài Hokage Đệ Tam.
Khi bọn hắn đưa con khỉ đến cái hang động trong bí mật, thì đáng nói là lần này bọn hắn tiến vào hang động cũng không cần dựa vào phương thức dung nhập vào trong bóng của hắn rồi chui vào trong một cái khe hở nhỏ xíu như lần đầu tiên đến nữa.
Mà là trực tiếp đi qua cái bước tường siêu cứng rắn bằng một lỗ hổng nhỏ có kích cỡ vừa với một người trên bức tường.
Cái lỗ nhỏ này chính là thành quả mà Akehi thường hay đến đây nhờ vào cánh cổng không gian của Minato để khổ luyện sức mạnh của bản thân trong hơn hai năm qua.
Lí do mà Akehi thường hay đến đây để luyện tập, một phần là vì cái bức tường đá này rất thích hợp để cậu ấy rèn luyện sức mạnh bản thân.
Còn một phần khác có lẽ là Akehi vẫn còn canh cánh trong lòng việc có được cây gậy một cách không chính thức. Và muốn chứng minh mình bản thân thực sự hợp cách.
Và sau hơn hai năm cố gắng thì cái lỗ nhỏ này chính là thứ chứng minh tốt nhất cho chuyện đó rồi.
Khi tiến vào bên trong hang động, tâm tình của con khỉ Enma lập tức trở nên kích động lên.
Và đặc biệt là sau khi biết được chỉ những ai vượt qua thử thách thì mới có được cây gậy từ phần chú thích dưới bệ đá mà trước đó từng đặt cây gậy, cùng với sau khi thử độ cứng của bức tường đá thì ánh mắt của nó nhìn về phía Akehi lại càng trở nên tôn kính hơn bao giờ hết.
Cuối cùng của chuyến đi tham quan hang động thì con khỉ Enma đột nhiên hướng về phía Akehi khẩn thiết thỉnh cầu cho nó và tộc đàn của nó cự li gần quan sát và nghiên cứu cây gậy, để đám tộc đàn của nó có thể tu luyện cái thuật khiến bản thân biến thành một cây gậy có thể tự cho biến đổi kích thước.
Đổi lại nó sẽ cùng với tộc đàn của mình đầu nhập vào Akehi.
Điều này khiến cho hắn và Akehi lúc đó thực sự rất là kinh ngạc.
Chỉ vì một cái thuật cũng không cần thiết phải làm đến như thế a.
Sana thử hỏi rõ con khỉ lại xem thì được nhận lại một lí do chính yếu nhất, đó là tín ngưỡng, chỉ đơn giản là thứ tín ngưỡng đã in sâu vào đám khỉ bọn nó từ xưa đến này mà thôi.
Sana còn hiếu kỳ hỏi qua con khỉ, nếu nó và tộc đàn của nó đầu nhập vào Akehi thì ngài Hokage Đệ Tam làm sao giờ.
Enma trả lời rằng, trong cả tộc đàn cũng chỉ có mình nó là kí kết khế ước thông linh với con người là Hokage Đệ Tam mà thôi, thế nên chuyện này cũng không liên quan gì với tộc đàn.
Và nó sẽ tôn trọng bí mật riêng tư của cả hai bên với nhau.
Với lại mặc dù nó là tộc trưởng của đàn nhưng dù sao cũng già rồi, cả Hokage Đệ Tam nữa, đều sắp xuống tịnh thổ hết rồi, nên cũng không có gì đáng lo ngại cả.
Mà chuyện này đối với Akehi cũng không hề xấu chút nào nên cũng không có lí do gì để từ chối.
Đầu nhập vào Akehi chẳng khác gì đầu nhập vào gia tộc Akimichi.
Vì vậy bọn hắn cũng liền rất nhanh trở về lại làng tìm đến tộc trưởng Akimichi để bàn chuyện này.
Về sau là việc của gia tộc Akehi nên Sana cũng không còn tham dự nữa.
Sau đó thì hắn nghe được kết quả từ Akehi rằng gia tộc của cậu ấy và đàn khỉ đã thành lập lấy mối quan hệ thông linh với nhau.
Nói chung cũng chỉ có những chuyện này thôi.
Trong lúc hồi tưởng Sana cũng đã lướt qua màn mưa và đến được quán lẩu mà Sakumo-sensei đã hẹn bọn hắn.
Vào trong thì thấy mọi người đã đến hết rồi.
Sakumo-sensei và Inoue đang trò chuyện hào hứng với nhau, đứa nhóc Kakashi thì trầm mặc ngồi ở bên cạnh vừa ăn vừa nghe chuyện.
Còn Akehi thì khỏi khỏi cần nói, đương nhiên là đang cắm cúi ăn lấy ăn để.
Chào hỏi với mọi người xong Sana liền ngồi vào chỗ trống rồi hướng về Sakumo-sensei cười hỏi.
“ Sensei, có chuyện gì mà đột nhiên mời bọn ta đi ăn vậy?”
Trả lời hắn lại là Inoue.
Chỉ thấy Inoue cười đùa nói.
“ Bữa ăn này là để chúc mừng chúng ta trở thành Jonin a.”
Mặt Sana có chút vô ngữ nhìn lấy Sakumo-sensei.
“ Chúng ta trở thành Jonin cũng đã gần ba tháng rồi.
Ngài chúc mừng không khỏi cũng có chút quá muộn đi.”
“ Ha ha ha.” Sakumo lúng túng cười lấy.
“ Biết làm sao được dạo này ta bận quá mà, toàn ở bên ngoài làm nhiệm vụ, có mấy khi ở làng đâu.
Nhất là sau cái sự kiện làng bị t·ấn c·ông trước đó thì lại càng bận hơn.
Ta cũng vừa mới trở lại làng ngày hôm qua thôi à.”
“ Sau sự kiện đó sao?” Sana trâm ngâm lấy. “ Mà ngài bận cũng phải thôi, sau vụ đó thì có vẻ như làng mình Jonin nào cũng bận rộn hết.”
Inoue đột nhiên lên tiếng hỏi.
“ Sana, chúng ta giờ cũng là Jonin mà, tại sao chúng ta lại rảnh rỗi vậy?
Không có một nhiệm vụ nào ra khỏi làng luôn.”
“ Ưmmmm.” Sana liếc lại hắn, đột nhiên có chút lười trả lời lại, thế là liền đưa ánh mắt đến nồi lẩu trước mặt, gắp lấy một miếng thịt, đưa vô miệng nhấm nháp thưởng thức lấy.
Thấy Inoue nhìn sang mình, Sakumo đành suy tư một chút rồi trả lời.
“ Khả năng cao là công lao của các ngươi trong sự kiện kia quá lớn đi, nên ngài Hokage muốn để cho các ngươi nghỉ ngơi lấy một thời gian.
Với lại tại sự kiện đó, các ngươi thể hiện quá nổi bật mà, chắc chắn đã bị các làng khác chú ý tới, giờ nếu mà để các ngươi ra khỏi làng làm nhiệm vụ thì kiểu gì cũng sẽ bị bọn họ đặc biệt nhằm vào.”