Chương 278. Nguyên nhân chính
Lúc này, trốn tại một cái góc nào đó trong hang động rắn. Hắc Zetsu cảm thấy vô cùng quái lạ.
Tại sao lâu như vậy rồi vẫn chưa thấy đám kia tiến vào trong này.
Đúng như Mugin suy đoán vậy, từ sau khi tiến vào hang động rắn, Hắc Zetsu vẫn luôn trốn tại một góc, tránh đi đám rắn, chờ lấy nhóm bọn nó tiến vào.
Mặc dù bản thân cảm thấy cực kỳ khó chịu khi ở trong cái môi trường toàn là Tiên Thuật này. Nhưng vì không hiểu rõ cách thức đám sinh vật kia cảm ứng và lần theo vị trí của nó, chỉ biết kẻ có thể làm được điều đó là sinh vật tên Tiểu Hắc.
Nên vì đảm bảo việc bản thân có thể trốn thoát xảy ra một cách thuận lợi nhất, Hắc Zetsu phải chắc chắn rằng đám ngoài kia và lũ rắn trong này sẽ nổi lên xung đột.
Nhưng theo thời gian trôi qua vẫn chưa thấy đám sinh vật kia xuất hiện trong hang động, Hắc Zetsu càng lúc càng cảm thấy nghi hoặc.
Chẳng lẽ là vì cái huyễn trận ngoài kia, không nên a. Cấp độ của cái huyễn trận vẫn chưa đủ để ngăn cản cái đám khó chơi đó a.
Hay là lũ đó cũng không tính vào trong này mà là quyết định bao vây phong toả lấy toàn phương hướng của khu hang động rồi chờ nó ra ngoài. Mà chắc không phải đâu, đám đấy cũng đâu có ngu ngốc và rảnh hơi đến như vậy.
Có khi nào bọn chúng cũng biết đến đám rắn trong này và sợ tiến vào đây.
Không thể cứ trốn ở một chỗ đoán mò như thế này được. Hay là ra ngoài xem thử, nếu cảm thấy không ổn thì lại trốn vô.
Quyết định như vậy, Hắc Zetsu liền lập tức rón rén tránh đi lũ rắn có ở khắp mọi nơi, bí mật ra khỏi ngoài hang động.
Xong, khi nó lại một lần nữa xuất hiện ở bên ngoài thì lại càng hoài nghi hơn nữa.
Đám sinh vật kia biến đâu hết rồi.
Ngay khi Hắc Zetsu rời khỏi thì ở một chỗ kiến trúc sâu trong dãy hang động, nằm trên một chiếc ghế rộng lớn, một con rắn bạch tạng to lớn với thân thể được quấn bởi các cuộn dây tròn màu vàng, trên đầu thì đội một cái khăn xếp kỳ lạ đang chậm rãi mở đôi mắt rắn của mình ra, dường như mới thức dậy sau cơn ngủ say vậy.
Bạch Xà Tiên Nhân không khỏi nhíu mày lại, vừa nãy nó cảm thấy có một khí tức xa lạ xâm nhập vào lãnh địa của mình.
Thứ đó cực kỳ khó bị phát hiện, chỉ có nó là mơ hồ cảm nhận được sự tồn tại của đối phương. Nhưng nó lại không xác định được vị trí chính xác của đối phương ở đâu.
Và Bạch Xà Tiên Nhân còn mơ hồ có một loại cảm giác quen thuộc, dường như rất lâu trước đó nó từng cảm nhận được loại khí tức này rồi.
Có vẻ như vị khách nhân này rất không đơn giản a.
Bạch Xà Tiên Nhân tính yên tĩnh xem thử vị khách không mời mà đến này muốn làm gì, nhưng chờ một hồi vẫn không có gì phát sinh.
Nó đang muốn để cho đám Hime đi tìm ra kẻ này và mời đến trò chuyện, thì đột nhiên nó liền không còn cảm nhận được khí tức của đối phương ở trong hang động nữa.
Dường như kẻ đó đã hoàn toàn rời đi mà không làm gì cả.
Bạch Xà Tiên Nhân có hơi chút ngỡ ngàng.
Nó nghĩ mãi không hiểu, đối phương là ai, một lần nữa đến chỗ của nó để làm gì.
Mà đã không nghĩ ra, nó cũng chẳng buồn đoán nữa.
Nó hiền lành mà, cũng không để tâm làm gì. Nếu kẻ này còn đến một lần nữa thì nó chắc chắn sẽ bắt lại rồi để cho đám Hime ăn thịt.
***
Khi đám Mugin về đến nhà thì liền thấy được Sana cùng với Gelel đang chờ lấy bọn hắn trong khi ngồi dưới mái hiên ngoài sân vườn.
Thực chất thì Sana cũng mới về được một lúc từ chuyến đi đến chỗ của mấy người Uzumaki thôi.
Mà cũng chỉ có hắn và Gelel ngồi ở đây, những người khác đều đã đi ngủ rồi, dù sao cũng đã muộn rồi mà.
Thấy Sana, vừa mới hạ xuống, Mugin liền mang theo vẻ tự trách hướng về phía Sana cúi đầu.
“ Chủ nhân, thuộc hạ đã không thể hoàn thành được nhiệm vụ mà ngài đã giao phó, xin chủ nhân hãy trách phạt.”
Sana bất đắc dĩ cười khổ nói.
“ Ngươi cũng không cần phải tự trách như vậy đâu Mugin.
Ta đã nói là nếu có thể thì hãy giải quyết tên đó, còn không được thì cũng không sao cả.
Với lại là do ta bảo các ngươi từ bỏ rồi trở về mà.”
Lần đầu tiên không thể hoàn thành được nhiệm vụ mà chủ nhân giao phó, tâm tình của Mugin lúc này khó chịu đến cực điểm. Cảm giác muốn t·ự s·át nó đều có.
“ Truy đuổi một thời gian dài như vậy mà chúng ta vẫn không thể xử lí được tên đó thì đấy chính là sự vô năng của chúng ta.
Vậy nên mong ngài hãy trừng phạt.”
Ngay khi Mugin nói xong thì những thành viên khác của cuộc truy lùng vừa nãy đều ngỡ ngàng nhìn sang.
Tại sao đều gom cả bọn nó vô để nói, mặc dù điều đó đúng là sự thật.
Nhưng chủ nhân cũng đâu có trách móc rồi mà, tên này cứ phải cố chấp muốn nhận sự trừng phạt làm gì nhỉ?
Sana cũng thở dài lấy một hơi.
“ Tên kia không quan trọng lắm nên có giải quyết hắn được hay không cũng không có vấn gì cả.”
Đúng vậy, Sana thực sự cũng không quan tâm lắm việc có thể xử lí được một kẻ âm hiểm, luôn trốn trong bóng tối như Hắc Zetsu hay không.
Được thì tốt, không được thì thôi.
Sau này nếu đối phương thực sự gây phiền phức cho bọn hắn thì đến lúc đó xử lí cũng được.
Có khi giữ lại đối phương lại có thể lợi dụng vào việc nào đó cũng hay.
Với lại, bản thân hắn có nhiều cách để giải quyết cái tên Hắc Zetsu đó nên cũng không có lo lắng lắm.
“ Mà, các ngươi đã bận rộn cả đêm rồi.
Cũng nên đi nghỉ ngơi đi.”
Nói xong Sana liền đưa mắt ra hiệu cho Hugin mang cái con quạ cứng đầu này đi chỗ khác.
Hugin cũng lập tức hiểu ý, phân ra một cái bản sao rồi tiến đến lôi Mugin đi.
“ Chủ nhân đã nói vậy rồi ngươi cũng đừng có làm phiền ngài ấy nữa.
Đi, đi nghỉ ngơi nào.”
“ Hugin, cái tên khốn này.
Mau buông ta ra.”
Hai con quạ đi rồi, Gelel cũng mang lấy vẻ mặt hiếu kỳ rủ Tiểu Hắc và Xeve sang chỗ khác để hỏi xem chuyện gì đã xảy ra.
Cuối cùng thì chỉ còn Sana và Lão Xù ở lại.
Bầu không khí trầm mặc lấy một hồi, không đợi Sana nói gì Lão Xù liền lên tiếng trước.
“ Ta biết ngươi tính nói gì, vậy nên đừng có nói.
Ta cũng không phải con mèo sẽ bị thù hận làm choáng đầu óc và hành động lỗ mãng.”
Mặc dù vừa nãy nó đúng là có chút mất bình tĩnh thật, nhưng vẫn còn hiểu rõ, bản thân bây giờ có lẽ đã mạnh lên rất nhiều, nhưng vẫn còn chưa đủ để so với toàn bộ lực lượng của đám rắn đó, nhất là bên trong còn có một tồn tại gọi là Bạch Xà Tiên Nhân.
Nếu nó một mình xông vào cái động rắn đó để báo thù thì chỉ có đâm đầu vào chỗ c·hết mà thôi.
Sana nghe vậy, cười gật đầu nói.
“ Ngươi hiểu được là tốt rồi.
Ryuchido dù sao cũng là một thánh địa Tiên Thuật tồn tại cả ngàn năm nay.
Nếu không chuẩn bị kỹ càng thì sẽ rất khó có thể giải quyết được cái nơi đó.
Mặc dù hiện tại chưa đến lúc nhưng mà ngươi cứ yên tâm, cũng sắp rồi.
Nhanh thôi, ta và Misaki sẽ mang ngươi đi lật tung nơi đó, giúp ngươi báo thù rửa hận.”
Lần này là ân oán cá nhân, nên Sana cũng không tính nhờ đám bạn mình giúp đỡ.
Thực chất lí do chính là Sana nghĩ chỉ cần hắn với Misaki, lão Xù, Tiểu Hắc, Gelel cùng hai con quạ là đã đủ rồi. Không cần phiền người khác làm gì.
Mặc dù có thể sẽ hơi khó khăn và phiền phức một chút, nhưng chỉ cần chuẩn bị đầy đủ thì mọi chuyện đều sẽ không có vấn đề gì cả.
Lão Xù thật sâu nhìn lấy Sana rồi nói.
“ Ta biết rồi.”
Nói xong liền không còn để ý đến Sana nữa, rời đi tiến về chỗ ngủ của mình.
Nhìn lấy bóng lưng của còn mèo biến mất vào trong nhà, Sana không nhịn được mà thở dài.
Thực chất thì cái lí do mọi thứ vẫn chưa chuẩn bị xong cũng không phải nguyên nhân chính mà vừa nãy hắn không để cho Lão Xù cùng với đám Hugin, Mugin xông vào chỗ của đám rắn đó để báo thù luôn.
Một bóng người xuất hiện ở phía sau của Sana, rồi nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh hắn.
“ Cảm ơn.”
Vẻ mặt của Sana có chút cứng lại nhìn lấy gương mặt xinh đẹp với mái tóc trắng dưới ánh trăng huyền ảo của màn đêm đang ngồi cạnh mình lúc này.
“ Không có gì.”
Đây mới chính là nguyên nhân lớn nhất a.
Không có mặt của Misaki thì làm sao hắn có thể dám để cho Lão Xù tự tiện đi báo thù được.
Nếu hắn thực sự để cho điều đó diễn ra, thì sau đó Misaki mà biết được, kiểu gì bản thân cũng phải chịu khổ cho mà coi.
***
Nhìn lấy sinh vật mà mình mới tạo ra được hai ngày trở về, Madara nhíu mày lại nói.
“ Ngươi b·ị t·hương?
Chuyện gì đã xảy ra?”
Vừa mới trở về liền đón nhận lấy ánh mắt tra xét như vậy khiến cho Hắc Zetsu không khỏi có chút hoảng.
Tên Madara này sức cảm nhận cũng quá nhạy bén đi.
Sau này muốn làm gì cũng phải thận trọng hơn mới được.
Đã Madara hỏi như vậy thì vẻ mặt của Hắc Zetsu lập tức trở nên có chút hốt hoảng rồi kể ra câu chuyện mà bản thân vừa mới bịa đặt ra trên đường trở về.
“ Đại nhân, thế giới bên ngoài cũng quá đáng sợ đi.”
Thấy Madara vẫn không nói gì mà chỉ là nhìn chằm chằm lấy nó, Hắc Zetsu tiếp tục kể khổ.
“ Ta theo lệnh của ngài đi tìm kiếm lấy tung tích của cái tên đã bắt đi Vĩ Thú thì tìm một hồi ta liền tìm thấy được một làn sương mù có dấu hiệu của một huyễn trận.
Ta thử thâm nhập bên trong thì liền thấy được ở trong đó là một hệ thống hang động to lớn cùng với rất nhiều rắn, số lượng rất là lớn.
Trong khi ta đang thử điều tra một cách bí mật thì không hiểu sao bị một con rắn màu trắng vô cùng to lớn, trông có vẻ già nua phát hiện.
Sau đó ta liền bị cái thứ đó t·ấn c·ông tới.
Phải khó khăn lắm ta mới trốn ra được.
Ngài phải làm chủ cho ta a, Madara đại nhân.”
Nghe Hắc Zetsu kể mọi việc như thế, Madara lập tức nghĩ đến một nơi, đó là Ryuchido, một trong ba thánh địa Tiên Thuật của thế giới này.
Nhưng mà như thế lại càng khiến cho Madara cau mày lại.
Bản chất của Hắc Zetsu là Âm Dương độn, vì thế đãng lẽ ra cũng không nên dễ dàng bị tổn thương như vậy mới phải.
Chẳng lẽ… Tiên Thuật có thể ảnh hưởng đến Âm Dương độn.