Chương 277. Bất đắc dĩ trở về
Thời gian sau đó, trên đường hướng đến địa điểm mà mình muốn đến, Hắc Zetsu còn bị đám Hugin, Mugin đuổi kịp thêm mấy lần, mặc dù ăn thêm một vết cào của Hugin, chịu thêm hai đòn công kích của Lão Xù nhưng cuối cùng nó vẫn có thể tránh được bị vây hãm nhờ vào việc luôn hướng về phía mấy con quạ để tìm cơ hội thoát đi.
Chính vì vậy mà đối tượng bị Mugin mắng chửi, trừ Lão Xù ra lại tăng thêm một thành viên, đó là Hugin.
Hugin là lần nào cũng không thể giữ lại kẻ địch và để cho đối phương chạy mất. Còn Lão Xù thì là do những đòn t·ấn c·ông của nó chả có ích lợi gì, chỉ tổ tăng thêm phiền phức cho cuộc đuổi bắt.
Mà Lão Xù cũng không phải loại hiền lành ăn chay, cả quãng đường bị chửi, đương nhiên nó cũng phải đỗi lại rồi.
Con quạ Mugin khốn nạn này có tư cách gì chửi nó. Cũng vô dụng giống nhau, chả có tích sự gì, từ đầu đến giờ chả thấy để lại vết tích gì trên người mục tiêu cả.
Nói chung đứa nào cũng vô dụng, chỉ trừ Tiểu Hắc ra.
Dù sao thì chỉ có nhờ vào Tiểu Hắc, cả đám mới có thể vẫn luôn truy theo Hắc Zetsu mà không bị mất dấu.
Tuy nhiên điều này lại kết thúc ngay khi đến một cánh rừng ẩm ướt tràn đầy sương mù. Tiểu Hắc đột nhiên dừng lại và không tiến thêm nữa với vẻ mặt vô cùng ghét bỏ.
Rất nhanh hai con quạ cũng đuổi đến, thấy Tiểu Hắc dừng ở đó mà lại cũng không thấy kẻ địch ở đâu, Mugin có chút không hiểu hỏi.
“ Tên kia đâu rồi Tiểu Hắc, sao ngươi không đuổi theo nữa.”
Chỉ thấy Tiểu Hắc vẫn giữ lấy vẻ mặt nhăn nhó đó, lắc đầu nói.
“ Không muốn, phía trước toàn là mùi khó chịu.”
Mugin có chút bất đắc dĩ nói.
“ Ngươi không phải nói rằng chỉ có thể cảm nhận được đối phương trong phạm vi nhất định thôi sao.
Nếu không nhanh đuổi theo, nhỡ mất dấu thì sao?
Với lại xử lí thứ đó là ý muốn của chủ nhân a.”
Nghe Mugin nhắc đến chủ nhân, Tiểu Hắc lập tức không còn lưỡng lự nữa.
Nhưng lúc này, ở bên cạnh Hugin đột nhiên lên tiếng.
“ Nơi này, hình như là ta biết.”
Mugin đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn sang thì Hugin tiếp tục nói.
“ Lúc trước khi vì chủ nhân đi tìm lối đi đến mặt trăng, ta đã từng tìm đến nơi này và lục soát qua.
Cái đám sương mù này hình như có ẩn chứa một loại huyễn thuật nào đó thì phải.
Tất nhiên cái huyễn thuật này cũng không thể ngăn cản được một con quạ ưu tú và tài năng như ta.”
Ánh mắt của Mugin lập tức trở nên khó chịu.
“ Bớt tự luyến, nói điểm chính.”
“ Ầy, nói chung là khi tiến vào, ta liền phát hiện ra bên trong chỉ là một hệ thống hang động lớn cùng với một đám rắn mà thôi.”
“ Đám rắn?”
Mugin dường như nghĩ đến điều gì.
“ Có phải là một đám rắn sử dụng sức mạnh kết hợp giữa năng lượng tự nhiên và Charka không?”
Hugin có chút kinh ngạc lên tiếng.
“ Đúng vậy a, sao ngươi lại biết?”
“ Chẳng lẽ khi tỉnh lại ngươi không có dành lấy một chút thời gian để tìm hiểu qua tin tức của thời đại này.”
Đáp lại là cái lắc đầu vô tư của Hugin.
“ Không.”
Mugin tức giận trừng về phía nó, xong cũng không lên tiếng chửi nữa bởi vì cả quãng đường này nó đã chửi quá nhiều rồi.
Không chế lại tâm tình, Mugin tiếp tục nói.
“ Dựa theo ngươi nói thì bên trong khả năng cao là Ryuuchidou, một trong ba Thánh Địa sử dụng Tiên Thuật của hiện nay.”
“ Nghe có vẻ lợi hại a, nếu cái tên đen xì kia tiến vào đây, thì chắc chỗ này chính là hang ổ của tên đó rồi.”
Trầm tư một hồi Mugin mới đáp lại lời nói của Hugin.
“ Không, ta càng thiên về hướng tên kia dẫn chúng ta tới đây chỉ vì muốn dùng chỗ này để làm trở ngại sự truy lùng của chúng ta mà thôi.”
Hugin nghe vậy liền hiểu được, xong lại không nhịn được mà có chút nghi ngờ nói.
“ Ầy, vậy chúng ta không phải là nên nhanh chóng đuổi theo sao?
Trò chuyện từ nãy giờ có khi đối phương đã chạy mất đi xa rồi cũng nên.”
Lời của Hugin lập tức khiến cho Mugin ngây ngốc, đứng hình mấy giây.
Mugin phẫn nộ.
“ Ngươi còn nói được, mịa nó, chính là ngươi đột nhiên lên tiếng bắt đầu cuộc trò chuyện a.”
Ở bên canh Tiểu Hắc cũng gật đầu đồng ý.
Đúng vậy a, vừa nãy nó đã hạ quyết tâm chịu sự khó chịu để lao vô trong rồi, nhưng mà Hugin bất ngờ lên tiếng mới khiến nó phải dừng lại để nghe lấy.
Chứ không phải là nó không muốn tiến vô, điều là do con quạ.
Hugin bị mắng, cảm giác rất là oan ức.
Tại sao lại là lỗi của nó, mặc dù bản thân đúng là kẻ dẫn chuyện thật, nhưng rõ ràng Mugin cũng hùa theo thì cuộc trò chuyện mới diễn ra chứ.
Với lại cái tên Tiểu Hắc kia nữa, bình thường có quan tâm bọn nó nói gì đâu, lúc nào muốn đi đều lập tức rời đi.
Lần này rõ ràng là ngại không muốn vô trong, thế là liền đổ thừa cho nó.
“ Còn đứng ngây ở đó làm gì, nhanh lao vào xem thử.”
Nhưng ngay khi Tiểu Hắc và Mugin muốn xông vô đám sương mù thì chính Mugin lại đột nhiên giơ tay lên cản lại.
“ Mà khoan đã.”
Thấy cả hai quay lại khó hiểu nhìn mình, Mugin liền hướng về phía Tiểu Hắc hỏi.
“ Ngươi còn cảm nhận được đối phương chứ.”
Tiểu Hắc gật đầu, mặc dù phía trước toàn là mùi khó chịu nhưng lại rất khác biệt với mùi của tên kia, nên nó vẫn có thể phân rõ ra được.
Đạt được đáp án, Mugin liền bình tĩnh nói.
“ Ta thấy chúng ta cũng không cần phải vội vàng xông vào tìm đối phương làm gì.
Khả năng cao tên đó cũng không biết rằng Tiểu Hắc chỉ có thể cảm nhận được vị trí của hắn trong một phạm vi nhất định.
Nên nếu như muốn dùng đám rắn trong đó làm trở ngại để cản lại chúng ta thì chắc chắn phải khiến chúng ta nổi lên xung đột với đám rắn đó.
Để đảm bảo việc đó diễn ra thì đối phương khả năng cao sẽ không rời đi ngay mà ở lại để làm mồi dẫn lửa.”
Hugin nghi ngờ hỏi.
“ Vậy sao phải chờ?”
“ Ừm, chờ con mèo thối kia đến rồi tiến vô cũng không muộn.”
Hugin vẫn có chút khó hiểu.
“ Chỉ là một đám rắn mà thôi, mặc dù có lẽ có chút sức mạnh.
Nhưng mà chúng ta vẫn có thể xử lí được mà.”
Mugin lườm lại, ghét bỏ nói.
“ Ngươi ngốc vậy.
Chúng ta đương nhiên là không ngại đám rắn đó.
Nhưng mà giờ đi vào chỉ làm gia tăng khả năng cái tên kia trốn thoát mà thôi.
Đợi tí nữa con mèo tới rồi tiến vào vẫn tốt hơn a.
Dù sao năng lực của con mèo có lẽ là vô dụng khi đối phó với tên kia, nhưng lại cực kỳ có ích khi chiến đấu với đám rắn, nhất là trong cái hoàn cảnh hang động như thế nữa.”
Được Mugin khai sáng, Hugin cũng không hỏi nhiều nữa. Nó cảm giác hôm nay bị chửi nhiều quá rồi, nó không muốn biểu hiện ra bản thân ngu thêm nữa.
Quái lạ, bình thường mình thông minh lắm mà, sao hôm nay đầu óc lại chậm chạm như thế nhỉ. Có khi nào bị chửi nhiều quá cũng khiến bản thân trở nên đần ra không?
Trong khi Hugin đang hoài nghi chất lượng đầu óc của mình, thì cũng không để cho cả ba đợi lâu. Rất nhanh Lão Xù cùng với Xeve liền lạch bạch tiến tới.
Mugin đang muốn lên tiếng nói tình hình cho Lão Xù nghe thì đột nhiên khựng lại. Bởi vì nó thấy ngay khi tiến đến chỗ này, nhìn thấy làn sương mù màu trắng phía trước, vẻ mặt bình thường của con mèo thối bất thình lình trở nên dữ tợn lên, cực kỳ hung dữ.
Cái mùi h·ôi t·hối của loài bò sát này, cái không khí ẩm ướt đáng ghét này.
Trước đó khi lần theo cái hướng này nó đã thấy có chút quen thuộc rồi.
Không sai vào đâu được, nơi này chính là chỗ của đám rắn khốn nạn đó. Chỗ của đám đã c·ướp đi người anh em tốt nhất của nó.
Lúc này những thành viên khác cũng nhận ra được sự bất thường của Lão Xù.
Hugin nghi hoặc hỏi.
“ Mèo thối, ngươi bị sao vậy?”
Lão Xù dường như không nghe thấy vậy, đôi mắt đỏ bừng vẫn nhìn về phía khu vực sương mù phía trước, cả người bắt đầu toát ra làn khói đen khiến cho cả đám dần cảm thấy không ổn.
Mugin không khỏi nhíu mày lại, lạnh lùng lên tiếng.
“ Mèo, ngươi biết đám rắn trong này sao? Ngươi có thù với bọn chúng sao?”
Thấy Lão Xù vẫn không đáp lại, Mugin không khỏi thầm mắng.
Cái con mèo phiền phức này, c·hết tiệt thật.
Mặc dù khó chịu nhưng Mugin cũng biết không thể tiếp tục để cho con mèo như vậy được.
Nếu không có thể sẽ dẫn đến sự tình dần trở nên mất kiểm soát.
Phải báo cáo tình hình ở đây cho chủ nhân ngay mới được.
Thế là trong lúc những thành viên khác bối rối nhìn về phía Lão Xù, thì trước khi sự hận thù của Lão Xù khiến cho nó mất đi lí trí.
Giọng nói lạnh lùng của Mugin vang lên.
“ Mèo, chủ nhân nói chưa đến lúc.
Bình tĩnh lại, nghĩ về Misaki-sama.”
Ngay khi Mugin nói xong thì đáp lại nó là ánh mắt lạnh lùng của Lão Xù.
“ Ta biết rồi.
Với lại ta vẫn đang rất bình thường.
Các ngươi cũng không cần phải phản ứng lớn như vậy làm gì.”
Lần này là lên tiếng đáp lại là Hugin, nó không nhịn được mà phóng tục.
“ Mịa nó chứ, ngươi vẫn bình thường.
Vậy tình trạng vừa nãy là gì?
Tại sao bọn ta hỏi chuyện lại không trả lời?”
Lão Xù cũng không thèm nhìn sang, ánh mắt vẫn lạnh như băng nhìn về phía đám sương phù phía trước, lên tiếng.
“ Không cần thiết phải trả lời.”
Mắt Hugin đỏ bừng lên, má nó tức chứ.
Thấy con mèo có vẻ đúng là vẫn giữ được sự bình tĩnh, Mugin một lần nữa lên tiếng.
“ Ngươi có thù với đám rắn trong đó?”
Lần này thì Lão Xù không còn bơ đi nữa mà trả lời.
“ Đúng vậy, thù không đội trời chung.”
Nghe vậy ánh mắt của Mugin cũng lạnh như băng nhìn về phía đám sương mù.
“ Ta đã báo cáo chuyện ở đây cho chủ nhân rồi.
Ngài ấy nói chúng ta có thể buông tha cho cái tên đen xì kia và trở về.”
Nói xong Mugin lại nhìn về phía Lão Xù tiếp tục.
“ Ta biết lúc này ngươi rất muốn lao vào bên trong phát tiết sự hận thù.
Nhưng với ta, ý muốn của chủ nhân là trên hết.
Nếu ngươi không chịu trở về, bọn ta sẽ cưỡng ép đem ngươi mang đi.”
Lão Xù nheo mắt lại khó chịu nhìn sang.
“ Biết rồi.”
Thật sâu nhìn lấy đám sương mù một lần nữa, không, nói đúng hơn là thứ nằm bên trong đám sương mù đó, Lão Xù lạnh giọng nói.
“ Đã không cần xử lí tên kia nữa thì về thôi.”
Xong, nó liền không do dự quay người lại rời đi.
Lúc này Hugin vẫn hơi ngỡ ngàng trước việc phải từ bỏ mục tiêu và trở về, nó có chút không cam tâm lên tiếng.
“ Thật sự phải về sao?
Chúng ta đã đuổi theo tên kia cả một quảng đường dài a.”
Mugin bực bội nhìn sang nói.
“ Về.”
Nói xong liền mang theo vẻ mặt cau có, quay thân bay đi.
Hugin vẫn có chút không cam lòng, nhưng cũng không phải là nó rất muốn g·iết tên kia như thế nào. Mà là khi thực sự rời đi thì đồng nghĩa với việc bọn nó đã thất bại trong việc thực hiện nhiệm vụ trước đó chủ nhân đã giao.
Lần đầu tiên nó và Mugin đã không thể hoàn thành được sự kỳ vọng của ngài ấy. Hugin thực sự có chút sợ khi trở về sẽ nhìn thấy ánh mắt thất vọng đối với nó.
Nhưng dù sao chủ nhân đã ra mệnh lệnh, nó cũng không hề có ý định làm trái.
Vậy nên Hugin chỉ có thể chán nản đuổi theo Mugin rời đi.
Còn lại tại chỗ là Tiểu Hắc và vẫn còn mờ mịt Xeve.
Xeve lập tức hướng về phía Tiểu Hắc nghi hoặc kêu vài tiếng. Klikk, Klikkk.
Tiểu Hắc dường như nghe hiểu xong liền gật đầu.
Xeve tiếp tục kêu, lần này có chút hào hứng.
Tiểu Hắc suy tư một lúc liền lắc đầu, xong thì không khỏi thở dài một tiếng, tiến lên ôm lấy vẫn còn vô cùng hăng hái Xeve rồi rời đi.