Tại Thế Giới Ninja, Ta Làm Người Tốt, Siêu Siêu Tốt

Chương 274. Truy lùng




Chương 274. Truy lùng

Ầmmmm…

Khi cái cây to lớn đổ ập xuống, khiến cho khu rừng tĩnh lặng vào màn đêm này dần trở nên sống động lên.

Dưới những ánh mắt kinh nghi của đám Hugin và nghiêm nghị của Hắc Zetsu thì, kẻ gây ra chuyện lắc lắc lấy cái đầu hơi choáng của mình, sau đó nhảy lên cái gốc cây bị tan rã đến mức phần còn sót lại rất là bằng phẳng ở trước mặt.

Nhanh chóng quay lại đằng sau, mờ mịt nhìn lấy đám Hugin, Mugin, Tiểu Hắc, tiếp theo ánh mắt lại dần trở nên hưng phấn lên khi nhìn về phía Hắc Zetsu.

Nâng lên cái mỏ ưng của mình, Xeve hào hứng hét lên một tiếng Kliiikk…

Sau đó thì lại một lần nữa lao về phía Hắc Zetsu với đôi sừng đang phát sáng trên đầu.

Bởi vì cái cây phía trước đã dùng cả sinh mạng của mình để làm ví dụ. Nên là Hắc Zetsu ngay lập tức hiểu rõ vừa nãy bản thân tại sao lại cảm nhận được một sự nguy hiểm mãnh liệt đến như vậy.

Đồng thời nó cũng mơ hồ đoán được bản thân sẽ ra sao nếu như bị cái sinh vật kỳ lạ đó tông trúng.

Thế nên khi thấy cái sinh vật đó lại lao về phía mình, sắc mặt của Hắc Zetsu dần trở nên trịnh trọng hơn bao giờ.

Nhưng trước khi nó có phản ứng gì thì một giọng nói có chút gấp gáp vang lên.

“ Tiểu Hắc, nhanh nhanh kiềm giữ cái đứa điên này lại.”

Ngay khi Hugin nói xong, Xeve cũng đã lao đến chỗ bọn chúng, trước khi nó kịp bay sượt qua mặt cả đám liền bị Tiểu Hắc đưa hai tay ra tóm lại.

Sau đó để giữ chặt cái thứ bất ổn này, Tiểu Hắc liền đem Xeve ôm chặt lấy. Đón lại là sự vùng vẫy mãnh liệt cùng với ánh mắt và những tiếng kêu kháng nghị của con thú nhỏ.

“ Xeve, nhóc quá làm loạn a. Nhỡ ngươi tông c·hết thứ kia, chúng ta còn làm sao có thể bắt hắn về cho chủ nhân nghiên cứu nữa chứ.”

Hugin phàn nàn xong, Mugin cũng bất mãn lên tiếng.

“ Nhóc con, không phải là con mèo thối kia đang trông ngươi sao?”

Xeve nghe vậy cũng không còn vùng vẫy nữa mà có chút ngơ ngác nhìn về phía bọn Mugin, đang khi nó muốn kêu lên để trả lời thì một giọng nói khó chịu với tông trầm vang lên từ đằng xa.

“ Đã để nó cho ta trông thì ta dẫn nó đi đâu liên quan gì đến đám quạ khốn nạn các ngươi.”

Theo âm thanh nhìn đến, Hugin và Mugin liền hiện ra vẻ mặt chán ghét khi thấy được sinh vật đang đến.

Còn Hắc Zetsu thì ánh mắt của nó lại càng trở nên nghi hoặc hơn. Bởi vì nó nhìn thấy một con mèo bự lông xù với vẻ mặt hung ác đang nhẹ nhàng hạ xuống từ không trung hướng về phía bên này.

Điều kỳ lạ là dưới ánh trăng nó thấy được trên lưng con mèo đó có mấy cái sợi vải rách màu đen kết hợp thành một đôi cánh.

Lại một con vật quái dị nữa! Hắc Zetsu thực sự có chút không hiểu, mới chỉ có mấy năm nó chưa đến Konoha thôi mà, tại sao nơi này lại trở nên quái lạ một cách kinh khủng như vậy.

Với lại lần này nó đến đây chỉ vì muốn xử lí một chút phiền phức có thể sẽ xảy ra thôi, không cần được chào đón nồng nhiệt bởi đám quái dị này a.

Sau khi hạ xuống đất, lão Xù cũng đưa ánh mắt nhìn về phía vị khách kỳ lạ ở đây. Nó khó hiểu lên tiếng hỏi.



“ Tiểu Hắc, đây là anh em của ngươi sao?

Không đúng a, sao ta chưa thấy tên nhóc kia nói gì cả.”

Tiểu Hắc nghe vậy thì nghiêm nghị lắc đầu nói.

“ Không phải.

Đây là đồ rởm.

Với lại.

Là kẻ địch.”

“ Ha, vậy sao” Ánh mắt hung thần của lão Xù lập tức trở nên nguy hiểm lên khi nhìn về Hắc Zetsu.

Lúc này, Hugin bất hiện nhìn lấy con mèo đáng ghét trước mắt, lên tiếng oán trách.

“ Mèo thối, ngươi nói như không có chuyện gì vậy.

Trông trẻ thì phải trông cẩn thận chứ.

Để cái thằng nhóc hay quậy phá này đến đây làm loạn, giờ gây ra động tĩnh lớn như vậy rồi, kiểu gì cũng sẽ dẫn đến đám Ninja cảnh giác cho mà coi.”

Nói đến đây nó liền nhìn về phía Hắc Zetsu không khỏi lên tiếng mắng.

“ C·hết tiệt, đã vậy thì phải nhanh chóng bắt giữ cái thứ này trước khi có người đến mới được.”

Ở bên cạnh, Mugin cũng chán ghét liếc nhìn về phía lão Xù một cái rồi lạnh lùng nói.

“ Ta vừa mới báo chuyện ở đây cho chủ nhân rồi, ngài ấy nói nếu có thể thì xử lí luôn cái thứ này cũng được, không cần phải bắt về làm gì cho phiền phức.”

Nghe vậy Hugin chỉ là kinh ngạc nhìn về phía Mugin một cái xong ánh mắt có chút không đúng nhìn lấy Hắc Zetsu, b·iểu t·ình nhanh chóng trở nên nghiêm nghị tiến vào trạng thái chiến đấu.

Không chỉ nó, Mugin, Tiểu Hắc và Lão Xù cũng vậy. Bởi vì bọn chúng đều nhận ra được sự kỳ lạ trong mệnh lệnh của Sana.

Bình thường khi những sinh vật quái dị như thế này xuất hiện thì Sana thường sẽ quyết định bắt về để nghiên cứu chứ không phải là xử lí ngay tại chỗ.

Đã lần này Sana đưa ra mệnh lệnh muốn diệt trừ luôn thứ này thì chỉ có hai trường hợp, một là đối phương không có giá trị gì để nghiên cứu, hai là c·ái c·hết của đối phương mang đến giá trị lớn hơn nhiều.

Hắc Zetsu cũng cảm nhận bầu không khí đột nhiên trở nên nghiêm nghị lúc này.

Nó cũng mơ hồ cảm nhận được sự lạ thường của vấn đề.

Trước đó đám này dường như có ý định bắt nó về để nghiên cứu, nếu đoán không sai thì tình hình của đám Bạch Zetsu đi điều tra Konoha trước đó chắc chắn cũng đang b·ị b·ắt nhốt ở đâu đó để nghiên cứu.

Nhưng con quạ đằng kia có vẻ như đã báo cáo chuyện ở đây cho chủ nhân của bọn chúng, và kẻ đó đã ra mệnh lệnh cho đám này là diệt trừ nó.



Cảm giác như là chủ nhân của đám này biết rõ về sự tồn tại của nó vậy.

Kỳ lạ, sự tình càng lúc càng trở nên không đúng.

Đối phương đã biết rõ về nó đến mức độ nào, và kẻ đó rốt cuộc là ai?

Mặc dù Hắc Zetsu rất muốn làm rõ vấn đề này, nhưng nó cũng không quên tình hình hiện tại mới càng không ổn và nguy cơ rõ ràng.

Vậy nên nó lập tức quyết định, chạy trước đã, sau rồi mới điều tra kỹ càng chuyện này vậy.

Thế là dưới ánh mắt chăm chú của đám Hugin, bọn chúng liền thấy được sinh vật kỳ lạ, thứ mà bọn chúng muốn xử lí ở trước mặt, không nói năng gì liền chui xuống đất biến mất.

Hugin gặp vậy không nhịn được mà trợn mắt lên, thốt ra tiếng mắng chửi.

“ Mẹ nó, chạy. Tên đó chạy.”

Mugin ở bên tức giận thúc dục.

“ Còn đứng ở đó mà kinh ngạc, nhanh cũng chui xuống đất rồi tìm đối phương đi.”

“ A, đúng rồi.”

Hugin lập tức hồi phục tinh thần, sau đó thì nhanh chóng hư hoá bản thân rồi lao xuống đất.

Nhưng rất nhanh nó lại chui lên, dùng vẻ mặt mờ mịt nhìn cả đám rồi nói.

“ Dưới đó tối quá, không biết đâu mà tìm.”

Biết làm sao được, toàn thân thứ kia cũng đen xì mà.

Lão Xù vẻ mặt khinh thường nói.

“ Vô dụng, để đó cho ta.”

Nói xong, nó liền mở to miệng mình ra, nhanh chóng tụ tập năng lượng thành một quả cầu đen xì ở phía trước. Bom Phản Vật Chất.

Thấy động thái của con mèo, Mugin nhịn không được mà lên tiếng chỉ trích.

“ Cái tên điên này, ngươi muốn làm gì, tính nổ tung chỗ này sao?

Thằng nhóc Xeve đã làm loạn như vậy rồi, ngươi còn tính đánh thức cả làng dậy sao?”

“ Hừ” Nghe con quạ mắng như vậy, mặc dù cảm thấy khó chịu nhưng lão Xù cũng không phản bác lại gì mà dần triệt tiêu đi quả Bom trước mặt mình.

Lúc này, Hugin cũng có chút gấp nói.

“ Vậy giờ chúng ta phải làm gì, để đối phương chạy rồi biết nói sao với chủ nhân bây giờ.”



Nhưng những con khác còn chưa lên tiếng nói gì thì Tiểu Hắc đã đưa tay chỉ về một phía và thản nhiên nói.

“ Đồ rởm đang ở đằng kia kìa.”

Lập tức ba ánh mắt sửng sốt điều nhìn về phía nó, sau đó thì nhìn về phía Tiểu Hắc chỉ. Hugin nghi ngờ hỏi.

“ Tiểu Hắc, ngươi có thể cảm nhận được tên đó sao?”

Tiểu Hắc gật đầu.

“ Ừm, nhưng chỉ trong phạm vi nhất định.” Dù sao thì cái mùi khó chịu trên người đối phương quá nồng mà.

Mugin có chút không còn gì để nói.

“ Sao vừa nãy ngươi không nói gì?”

“ Đồ rởm cũng không đi xa, mà vẫn ở chỗ đó.”

Đến đây, dường như cảm nhận được điều gì đó, Tiểu Hắc thốt lên.

“ A, lại chạy rồi.”

Nói xong, Tiểu Hắc lập tức đem vẫn còn mờ mịt Xeve đang ở trong vòng tay mình ném cho lão Xù rồi không một chút do dự phóng đi truy kích lấy.

Hugin và Mugin gặp vậy cũng liền phản ứng lại, nhanh chóng vỗ cánh theo sau. Còn lão Xù thì vẻ mặt không mấy vui vẻ bay lên dùng hai chân trước tóm lấy Xeve.

Lại đem cái của nợ này vứt cho mình. Khổ nỗi là nó cũng không thể chối bỏ được, dù sao hôm nay là ngày đến lượt bản thân nó phải trông coi cái thứ quậy phá này mà.

Dù vậy, Lão Xù cũng không tính dẫn theo đứa nhóc Xeve này trở về nhà luôn mà là mang theo thân hình to mập của mình nhảy lên lưng của nó rồi chỉ huy con thú nhỏ này tham gia vào cuộc săn lùng phía trước.

Thiên tính của loài mèo, à không, thiên tính của tất cả các loài vật đều sẽ cảm thấy hào hứng khi tham gia vào một cuộc đi săn.

Nhất là khi tưởng chừng con mồi đã sắp chạy thoát rồi, nhưng bất ngờ phát hiện bản thân vẫn còn cơ hội săn bắt lấy thứ đó lại càng kích thích sự ham muốn chinh phục và kiểm soát của kẻ đi săn lên cao hơn bao giờ hết.

Lúc này, đang truy lùng ở phía trước Mugin cũng nghĩ rõ ràng lấy một chuyện.

Tại sao mà cái thứ kia sau khi thoát khỏi tầm mắt của bọn nó cũng không chạy đi luôn mà là vẫn đứng ở gần đó?

Cái này rõ ràng là tự tin nghĩ rằng bản thân có thể dễ dàng qua mặt được bọn nó, nên là cũng không có ngay lập tức chạy đi mà vẫn ở lại quan sát tình hình và cười trên mặt bọn nó đây mà.

Và đúng là thế thật, nếu không có Tiểu Hắc thì có khi bọn nó đã để cho thứ đó trốn thoát mất rồi.

Cảm giác này, rõ ràng là bị coi nhẹ đây a. Phải để cho thứ đó trả giá đắt vì sự khinh thường đó mới được.

Mà, cũng không cần đám bọn nó phải làm gì, Hắc Zetsu lúc này đã cảm thấy hối hận rồi. Biết thế vừa nãy nhân cơ hội đám kia chưa phản ứng kịp nó chạy đi luôn có phải tốt không.

Lúc đó dây dưa ở lại quan sát thêm làm gì. Dẫn đến giờ quay lại thấy phía sau thấy được có một đám vẫn đang đuổi theo không bỏ.

Hắc Zetsu không khỏi đau đầu nghĩ.

Hiện tại phải làm thế nào để thoát khỏi đám này bây giờ.