Chương 228. AAAAA
“ AAAAA A A”
Tiếng kêu thể hiện lấy sự đau đớn tột cùng liên tục được vang ra từ một người thiếu niên tâm 16 – 17 tuổi. Hắn hai tay ôm đầu nằm quằn quại trên sàn nhà với vẻ mặt vô cùng thống khổ. Đôi mắt trắng dã, vùng quanh mắt nổi lên từng sợi gân, trên trán thì có lấy một ký hiệu ―X― đang phát ra ánh sáng màu xanh lục.
“ AAAA A A…”
Gặp em trai sinh đôi của mình như vậy, tâm tình của Hisashi khó chịu cùng cực, hắn hướng về phía người đang gây ra sự đau đớn đó, không nhịn nổi mà đau lòng lên tiếng.
“ Cha, trừng phạt Hizashi như vậy là đủ rồi, ngài … hãy dừng lại đi mà.”
Đáp lại hắn là một ánh mắt lạnh lùng cùng với giọng nói nghiêm nghị.
“ Đủ rồi? Còn lâu mới đủ.
Hisashi, ngươi vẫn còn quá mềm lòng, với tính cách như vậy thì sau này khi trở thành tộc trưởng, làm sao có thể quản lí được cái gia tộc này.
Ngươi vẫn còn quá xem thường sự thù hận đối với tông gia chúng ta ở bên trong lòng đám người phân gia.”
Xong, tộc trưởng Hyuga lại quay sang nhìn lấy người con trai khác của mình, người vẫn còn đang quằn quại trong sự đau đớn bởi sự trừng phạt của bản thân hắn.
“ Nhìn em trai ngươi mà xem, đã bị ta điều giáo bao nhiêu năm rồi mà mới vừa nãy thôi, vẫn còn có thể dùng lấy ánh mắt đầy oán hận để nhìn ngươi.
Ngươi không khắc nghiệt, không tàn nhẫn với đám phân gia thì không bao giờ khống chế được bọn chúng.”
Nghe lấy những lời nói răn dạy có chút vô tình đó, mặc dù Hisashi rất muốn lên tiếng phản bác nhưng khi thấy được vẻ mặt lạnh lùng của cha mình, hắn thực sự là không dám nói lên lời.
“ AAAA A A, cha … cha ta biết sai rồi, ta không dám thế nữa, xin ngài … xin ngài…”
“ Đúng vậy cha, Hizashi đã biết sai rồi, ngài đừng trừng phạt hắn nữa có được không.”
Ánh mắt của tộc trưởng Hyuga có chút thất vọng nhìn lấy con trai đầu của mình.
“ Ngươi vẫn còn xin giúp cho nó được.
Hisashi, vì sự an toàn, sự phồn vinh của gia tộc, ngươi tốt nhất nên là vứt bỏ đi sự mềm lòng của bản thân mình đi.”
Mặc dù nói là vậy, tộc trưởng Hyuga đúng là cũng không tính trừng phạt con mình thêm nữa, dù sao thì hắn cũng thấy như vậy là đủ rồi. Nhưng ngay khi hắn vừa hạ tay xuống và kết thúc việc kích hoạt ấn chú Cá Chậu Chim Lồng trên người con trái thứ của mình thì ở phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói tràn đầy sự khó chịu.
“ Ta nghĩ ngươi mới phải là người vứt đi sự tàn nhẫn của bản thân thì hơn.
Đến ngay cả con trai của chính mình, ngươi cũng có thể ác độc t·ra t·ấn được, thì ta thực sự là không tưởng nổi ngươi còn có thể tàn nhẫn đến mức nào.”
Bởi vì nó quá bất ngờ và không lường trước được nên là tộc trưởng Hyuga và hai người con của mình đều không kiềm nổi mà sửng sốt lấy một chút, sau đó thì đồng loạt quay người lại, đề phòng nhìn lấy kẻ vừa lên tiếng.
Đó là một người nam tử trung niên với mái tóc trắng, mặc lấy bộ đồ cổ phục kì lạ, điều đáng chú ý là, mặc dù đang đối mặt với hắn nhưng con mắt của đối phương lại hoàn toàn nhắm chặt lại.
Dùng đôi mắt Byakugan của mình, tộc trưởng Hyuga cảnh giác nhìn lấy kẻ lạ mặt.
“ Ngươi là ai? Và tại sao xuất hiện ở đây?”
Nghe lấy tộc trưởng Hyuga hỏi như vậy, Toshiki cũng không hề lên tiếng trả lời mà chỉ là trầm mặc lấy một hồi.
Trong thời gian nghỉ ngơi dưỡng thương thì sau khi bị chấn kinh bởi việc đám trẻ Thất Tuyệt Làng Lá phát hiện ra sự theo dõi của hắn và có thể ngăn chặn được khả năng quan sát của Đại Hình Tenseigan, thì từ đó, Toshiki đã không quan tâm đến đám trẻ nữa mà chỉ tập trung vào điều tra lấy gia tộc Hyuga.
Dù sao thì với độ n·hạy c·ảm của đám nhóc đó, Toshiki càng vững tin rằng với sức mạnh của mình chắc chắn là không thể làm gì được bọn chúng.
Nên là đợi đến lúc thế giới chìm vào màn đêm, khi Toshiki đã có thể cảm nhận được tình trạng cơ thể của mình tốt lên đến một mức độ nhất định, thì hắn không còn chần chừ mà lập tức một lần nữa xâm nhập vào Konoha.
Có lẽ là bởi vì chuyện của sáng nay nên hiện tại Konoha đã trở nên nghiêm ngặt hơn nhiều trước đó. Nhưng Toshiki cũng chỉ là mất thêm một chút công sức liền có thể bí mật tiến vào được khu vực của gia tộc Hyuga.
Gặp kẻ lạ mặt không hề lên tiếng trả lời hay có phản ứng gì mà chỉ đơn giản là trầm mặc đứng yên đấy thì tộc trưởng Hyuga liền nhíu mày lại. Ánh mắt của hắn trở nên sắc lạnh với giọng điệu nghiêm túc.
“ Nếu như ngươi không muốn trả lời thì tốt nhất là đừng để bị ta bắt lại …”
Tuy nhiên, hắn còn chưa nói hết câu thì bất ngờ thấy được đối phương đột ngột phóng đến bản thân mà không hề có dấu hiệu nào cả. Nhưng dù sao, hắn cũng là tộc trưởng của gia tộc Hyuga nên là rất nhanh liền phản ứng lại bày ra thủ thế đón chờ lấy kẻ địch.
Bằng đôi mắt Byakugan của mình, tộc trưởng Hyuga liền phát hiện ra kẻ địch tập trung lấy một lượng Charka bao bọc lên cánh tay phải của đối phương rồi dùng cánh tay đó tung ra quyền t·ấn c·ông đến hắn.
Gặp vậy, tộc trưởng Hyuga không ngần ngại mà dùng nhu quyền đón đỡ lấy nhưng ngay khi tay trái của hắn chạm vào cánh tay đang được bọc Charka của đối phương, thì tộc trưởng Hyuga liền cảm nhận được một luồng Charka đột nhiên xâm nhập vào cơ thể của bản thân. Sau đó thì hắn liền kinh hãi phát hiện ra bản thân không còn có thể cảm nhận và kiểm soát được Charka trong người mình nữa.
“ Làm thế nào….”
Đôi mắt của tộc trưởng Hyuga chỉ mới vừa trợn lên vì kinh ngạc, còn chưa kịp có phản ứng gì thì đã phải đón nhận thêm đòn t·ấn c·ông khác từ cánh tay còn lại của kẻ địch.
Gặp vậy tộc trưởng Hyuga khó khăn dùng lấy cánh tay còn lại của mình đưa lên đỡ thì sau đó liền có chút sửng sốt, vì lần này, đòn t·ấn c·ông của đối phương cũng không hề mạnh mẽ.
Thế là kẻ địch còn chưa kịp dùng một quả cầu Charka màu xanh lục t·ấn c·ông trúng hắn thì liền bị hắn dễ dàng đón đỡ lấy.
Nhưng tộc trưởng Hyuga còn chưa kịp kinh ngạc được bao lâu thì liền bất ngờ cảm nhận được tâm trí của bản thân đột nhiên trở nên mơ hồ. Thứ cuối cùng mà hắn nhìn thấy trước khi không còn ý thức nữa đó là vẻ mặt lạnh lùng của kẻ địch cùng với một đôi hốc mắt đen tối và sâu thẳm.
Thấy được cha của mình vừa mới đụng độ với kẻ lạ mặt liền vô lực ngã xuống. Hai người Hisashi và Hizashi không kiềm nổi mà kêu lên, một giọng nói có chút kinh hãi, một giọng nói thì mang theo sự vô lực.
“ Chaaaa ”
“ Cha a ”
Nghe lấy tiếng kêu của hai đứa trẻ, Toshiki liền dùng lấy hai cái hốc mắt đen tối của mình nhìn lấy bọn chúng, không thể để cho hai đứa này ồn ào thêm được.
Đối mặt với ánh nhìn kinh khủng đó, Hisashi và Hizashi không khỏi rùng mình lên.
Kiềm chế lấy sự sợ hãi đang cuộn trào trong người mình, Hisashi đang muốn mở hét lên để kêu người thì đã thấy kẻ trước mặt đột ngột phóng về phía mình với một tốc độ nhanh kinh khủng.
Hisashi gấp rút tung lấy một chưởng nhưng tâm tình rất nhanh liền trở nên hoảng loạn khi gặp kẻ địch dễ dàng liền có thể đón đỡ lấy công kích. Sau đó thì hắn liền nối bước theo cha của mình, vô lực ngã xuống đất với tâm trí mơ hồ.
“ Anh … anh trai.”
Giọng nói kinh hãi của Hizashi chỉ vừa mới vang lên thì hắn liền nhìn thấy một quả cầu Charka màu xanh lục đã được đưa đến trước mặt.
Cảm nhận lấy ba cha con đã không còn ý thức, Toshiki nhìn về phía đứa trẻ vừa mới bị mình hạ gục, đứa trẻ được cho là phân gia. Hắn không kiềm nổi mà có chút thương tâm.
“ Thật sự là một đứa trẻ đáng thương.”
Quay sang nhìn lấy cha của đứa trẻ này thì sau khi cảm thấy tức giận vì sự tàn nhẫn đối phương, Toshiki lại không nhịn được mà nghi hoặc lấy.
Quá yếu, thực sự là quá yếu, người đứng đầu của một gia tộc tại sao lại có thể yếu đến như vậy?
Sau khi gặp trở ngại trước đám nhóc kia, hắn đã nghĩ rằng nếu bọn trẻ đã như thế rồi thì đám người trưởng thành của Konoha có thể cũng sẽ mạnh giống vậy.
Nhưng lúc này đây, hắn lại có chút ngờ vực. Bởi vì lần tập kích đến gia tộc Hyuga này thực sự là nó quá dễ dàng, tộc trưởng thì yếu đuối, đám người của gia tộc này thì lại không hề dùng lấy con mắt Byakugan để canh phòng tộc địa, chẳng lẽ bọn họ nghĩ rằng chỉ cần ở trong Konoha thì sẽ không cần phải lo lắng gì về an toàn nữa.
Mà, Toshiki cũng chỉ có chút nghi hoặc như vậy thôi, dù sao sự việc càng đơn giản thì đối với hắn cũng càng đỡ tốn sức. Thêm nữa, mọi chuyện cũng hoàn thành rồi, giờ chỉ lấy thứ mình muốn rồi trở về là được.
Nghĩ như vậy Toshiki liền tiến lại gần tộc trưởng của gia tộc Hyuga, ngồi xuống rồi nhìn về cặp mắt đang nhắm chặt của đối phương, tâm tình của hắn có chút xuất thần.
Trước đó có lẽ là bởi vì nghĩ về lịch sử, nhớ về việc làm tàn nhẫn của gia tộc mình trong quá khứ, nên là mặc dù đã quyết định phải có được chân chính Tenseigan, nhưng hắn vẫn cảm thấy tội lỗi với hành vi ác ý mà mình muốn làm với người của gia tộc Hyuga dưới Nhẫn Giới.
Nhưng khi chứng kiến lấy cảnh tượng một người cha lại có thể mang vẻ mặt lạnh lùng nhẫn tâm như vậy để t·ra t·ấn lấy con trai của mình, cũng chỉ vì muốn duy trì lấy quyền uy của cái thứ gọi là tông gia thôi nát. Khi đó, lương tâm của Toshiki đã không còn cảm thấy một chút khó chịu nào nữa.
Nghĩ như vậy Toshiki liền không còn do dự mà cẩn thận lấy đi đôi mắt của cái tên tàn nhẫn, cái người cha tồi tệ trước mặt hắn lúc này.
Cuối cùng khi đã có được thứ mình cần, Toshiki liền không chần chừ nữa mà cất bước rời khỏi chỗ này để trở về gia tộc của hắn trên mặt trăng.
An tĩnh ngồi ở trong phòng của mình, sau khi chứng kiến lấy cảnh tượng Toshiki lấy đi đôi mắt của tộc trưởng Hyuga rồi yên bình rời khỏi Konoha thì Sana liền kết thúc liên kết với Tensei và mở ra đôi mắt đang nhắm chặt của mình, sau đó không nhịn được mà nở lấy một nụ cười hài lòng.
Từ lúc trở về nhà sau chuyến tham quan mặt trăng với đám bạn của mình thì Sana liền chú ý tới động tĩnh của cái người đã t·ấn c·ông Minato và em gái hắn.
Và rồi cái tên đó thật đúng là không khiến hắn thất vọng, rất nhanh đối phương liền bắt đầu đi chiếm đoạt lấy một cặp mắt Byakugan của gia tộc Hyuga.
“ Tensei.”
“ Chủ nhân.”
Sana vừa kêu xong thì hình chiếu của Tensei liền xuất hiện ở bên cạnh hắn rồi cung kính lên tiếng.
Đã đối phương sắp có được Tenseigan rồi thì hắn cũng nên để Tensei chuẩn bị gặp gỡ người ta a.
“ Đợi đến khi nào thích hợp thì tiết lộ sự tồn tại của ngươi cho đối phương.”
“ Vâng chủ nhân.”