Chương 200. Toshiki có lại hi vọng
Sáng sớm ngày hôm sau, khí trời đã bắt đầu ấm lên dần dần, cứ đà này chẳng mấy chốc nữa là mùa xuân sẽ tới.
Và cũng bởi vì thời tiết khá hơn chút, sau bữa sáng, chờ mọi người đi làm và đi học hết rồi, Sana cũng rời khỏi nhà rồi tiến về khu rừng của Konoha, nơi mà hắn và mọi người thường hay dùng để tập luyện.
Dù sao cũng đã cầm trên tay ba cuốn bí kíp, nên là Sana đành phải dành chút thời gian để mà học tập bọn chúng.
Bởi vì chỉ có thể đem bọn chúng học được thì hắn mới có thể dạy cho đứa đệ tử hỗn xược của mình những thứ này a. Mặc dù có thể để cho thằng nhãi Obito đó tự mình cầm bí kíp mà học, nhưng làm như vậy thì người sư phụ là hắn đây còn có tác dụng gì nữa. Mất hết cả mặt của một người sư phụ.
Và lúc này đây trong khi Sana đang học lấy một chiêu bên trong Hơi Thở Sấm Sét, đó là thức thứ nhất Tích Lịch Nhất Thiểm. Thì đột nhiên có một người xuất hiện trước mặt hắn, là Minato.
Thấy đối phương, Sana hơi sửng sốt, hắn liền dừng lại việc luyện tập của mình, lên tiếng hỏi.
“ Có chuyện gì sao, Minato?”
“ Ầy, ta đến là muốn hỏi ngươi, chuyện thiên thạch tối ngày hôm qua là do các ngươi làm sao?”
Sana nghe vậy liền gật đầu trả lời.
“ Đúng vậy, ngươi cũng thấy cảnh tượng đó sao?”
Mà cũng phải, cảnh tượng như vậy trong đêm tối đúng là khó mà không khiến cho người ta chú ý tới được, sáng nay ngay cả cha mẹ và em gái của hắn cũng thảo luận về chuyện này mà.
Minato nghe Sana hỏi vậy, vẻ mặt hơi có chút đặc sắc.
“ Đương nhiên là thấy a, cảnh tượng hoành tráng như vậy, sao có thể không thấy được. Nhất là cái cột sáng xuyên thẳng bầu trời đó, thực sự là quá chói mắt trong đêm mà.
Chuyện đó đã kinh động cả Konoha từ tối hôm qua đến sáng hôm nay. Ta còn nghe nói Hokage đã để ám bộ đi điều tra việc đó rồi á.”
Nói đến đây, Minato hơi bình tĩnh lại rồi hiếu kỳ hỏi.
“ Mà nếu chuyện tối hôm qua là do ngươi làm thì có nghĩa là ngươi đã thành công lấy được phần còn lại của Bí Bảo rồi đúng không?”
Nghe vậy, sắc mặt của Sana liền trở nên không mấy tốt đẹp, Minato thấy vậy liền tò mò hỏi.
“ Sao vậy?”
Sana khó chịu nói.
“ Bị người ta ă·n c·ắp mất rồi.”
Minato sửng sốt.
“ Bị ă·n c·ắp? Ai làm?”
Sana lắc đầu trả lời.
“ Ta cũng không biết là ai nữa, hôm qua trong lúc Misaki lấy thiên thạch xuống thì đột nhiên có ngoại lực can thiệp vào.
Hai bên giằng co một lúc thì viên thiên thạch bị tách làm đôi và bí bảo liền bộc lộ vào lúc đó, chính là cái lúc cột sáng xuất hiện đấy.
Đến lúc sau, khi bọn ta hạ viên thiên thạch xuống thành công, thì bí bảo đã biến mất rồi.”
Sana cũng không thể nói rằng bên ă·n c·ắp mà hắn nghi ngờ là người trên mặt trăng được a, dù sao thì hắn cũng chẳng có chứng cứ gì cả.
Tối hôm qua sau khi trở về nhà cùng Misaki, hắn liền ngay lập tức để cho Hugin đi tìm lấy cái hang động có lối đi dẫn đến mặt trăng. Và cho đến hiện tại thì vẫn chưa có tin tức gì.
Sana đột nhiên có chút lo lắng, nếu như không thể nhanh chóng lên mặt trăng và lấy lại Hạt Cực, hắn sợ khi tìm được đường và thành công lên mặt trăng thì đám người đó đã sử dụng nó mất rồi.
Đến lúc đó hắn chỉ có thể dùng thứ khác để làm bồi thường cho tội lỗi của bọn họ mà thôi, như là Đại Hình Tenseigan chẳng hạn. Mặc dù hắn không biết thứ đó đối với bản thân có tác dụng gì.
***
Và người mà Sana nghĩ là đã ă·n c·ắp Hạt Cực của mình lúc này đây, cũng chỉ vừa mới tỉnh lại sau cơn hôn mê do quá đà vận dụng sức mạnh của Đại Hình Tenseigan ngày hôm qua.
Ngay khi vừa tỉnh dậy, Toshiki liền hướng về người tộc nhân túc trực ở bên cạnh mình vội vàng hỏi.
“ Tìm thấy chưa?”
Người tộc nhân kia chán nản lắc đầu.
“ Vẫn chưa tìm thấy, tộc trưởng.”
Toshiki vẫn không chịu cứ thế mà từ bỏ, bức thiết hỏi sang chuyện khác.
“ Còn đám thiên thạch khác thì sao? Còn viên nào có thứ đó ở trong không?”
Lại thấy đối phương lắc đầu, Toshiki vẫn chưa hết hi vọng.
“ Vậy kẻ đã tranh đoạt cùng với chúng ta, có biết là ai không?”
Và câu trả lời cũng khiến cho hắn lại một lần nữa thất vọng.
“ Chúng ta chỉ thấy được có hai người xuất hiện ở bên cạnh viên thiên thạch khi nó đã hạ xuống, không thấy rõ mặt. Sau đó thì liền biến mất không còn dấu vết nào cả.”
‘ C·hết tiệt’ Hi vọng cứu lấy vợ của hắn đã gần ngay trước mắt như vậy rồi mà. Nàng ấy chỉ còn có thể chịu đựng được hai tuần nữa thôi, nếu mà không tìm được thứ đó thì hắn thực sự là không biết mình nên phải làm gì nữa.
Không, vẫn chưa đến lúc tuyệt vọng, chỉ cần trong hai tuần này tìm thấy thứ đó là được. Chỉ cần nó không biến mất thì cho dù có người sử dụng thứ đó rồi, hắn vẫn có thể dựa vào Đại Hình Tenseigan để rút nó ra khỏi cơ thể của người đó và tinh lọc lại.
Nghĩ như vậy, Toshiki có chút bức thiết hướng về người tộc nhân kia hỏi.
“ Thực sự là không có một tin tức nào về nó sao?”
Đối phương nghe vậy, dường như nhớ đến thứ gì đó liền hướng hắn gật đầu nói.
“ Có một điều không biết là nó có liên quan đến chuyện này không nữa.”
Toshiko gấp gáp hỏi.
“ Là chuyện gì?”
Người tộc nhân kia suy tư một chút rồi nói.
“ Ngài còn nhớ rằng sau khi viên thiên thạch vỡ ra thì đột nhiên xuất hiện một cột sáng cực chói mắt không?
Đó không phải lần đầu ta thấy nó, trước đấy một ngày ta đã từng thấy một cột sáng giống như vậy xuất hiện rồi.”
Toshiki hơi có chút nghi hoặc.
“ Trước đó còn có viên thiên thạch nào khác có dị động và rơi xuống nhẫn giới sao?”
Người tộc nhân kia lắc đầu và nói.
“ Không có, cái cột sáng đó chỉ là đột nhiên xuất hiện rồi biến mất mà thôi.”
Nghe vậy, Toshiki liền hơi bình tĩnh lại một chút để suy tư. Nếu như cái cột sáng đại diện cho thứ chứa lượng lớn sinh mệnh lực kia. Thì có nghĩa là thứ đó cũng không chỉ có duy nhất một phần.
Trước đó đã có người tìm thấy một phần rồi, và phần đó không phải nằm trong thiên thạch mà là nằm ở đâu đấy trong nhẫn giới.
Rất có thể ở nơi đó vẫn còn một chút tin tức nào về thứ đó hoặc là người có được nó, phải đến đấy để điều tra mới được.
“ Vậy nơi đã từng xuất hiện cột sáng là ở chỗ nào?”
Nghe câu hỏi của hắn, người kia liền trả lời.
“ Lúc đó là vào buổi sáng, cùng với cột sáng xuất hiện rất nhanh liền biến mất nên là không thể xác định được vị trí chính xác của nó. Chỉ có thể xác định một khu vực tương đối mà thôi.”
Toshiki nghe vậy liền gật đầu, ánh mắt của hắn loé lên một vẻ quyết tâm.
“ Như vậy cũng được, nói cho ta, ta sẽ tự mình xuống nhẫn giới để đi điều tra.”
***
Đâu đó ở trên lãnh thổ của Thảo Quốc, Huyết Ngục – Thành Hozuki.
Tại một căn phòng có vẻ rộng lớn, thứ mà cả Sana và Toshiki quan tâm đến lúc này đây, đang được đặt ở trên một chiếc bàn tròn.
Ngồi xung quanh chiếc bàn là năm người, có bốn người đều đội lấy một chiếc mặt nạ hình động vật bao trùm lấy cả đầu, bốn người bọn họ là ban hội đồng quản lí lấy cái nhà tù máu này.
Một người còn lại thì chính là vị tân thành chủ của nơi này, Mui. Và cũng chính hắn là người đã nhặt được cái ống trúc chứa lấy Hạt Cực vừa bay từ viên thiên thạch đến đây tối ngày hôm qua.
Là chủ nhân mới của thành Hozuki, Mui đã được quán triệt rõ ràng khát vọng đưa làng Cỏ trở lại vinh quang như trước đây của những người đi trước, những người nắm giữ toà thành này.
Và để làm được điều đó thì chỉ cần mở ra được chiếc hộp trong truyền thuyết đang được giấu ở trong một phòng thí nghiệm sâu dưới lòng đất của toà thành, chiếc Hộp Cực Lạc.
Theo như huyền thoại thời xa xưa thì chiếc hộp có thể ban cho người mở ra nó bất kỳ điều ước nào.
Và muốn mở được nó ra thì phải để cho chiếc hộp hấp thu lấy một lượng lớn Charka.
Chính vì điều kiện như vậy nên là cái nhà tù này mới được xây dựng và thành lập.
Với toà thành này, nơi giam giữ lấy hầu hết toàn bộ t·ội p·hạm trên thế giới này. Đám t·ội p·hạm ở đây cho dù có c·hết đi cũng sẽ không khiến cho Ngũ Đại Quốc hoặc là thế lực nào bên ngoài thành chú ý đến. Cho nên là bọn hắn có thể để cho Hộp Cực Lạc thực hiện việc hấp thu Charka của một cách bí ẩn mà sẽ không bị phát hiện.
Nhưng đó chỉ là trước kia, hiện tại thì … nhìn lấy cái ống trúc trên chiếc bàn lúc này. Mui không kiềm nổi mà nở lấy một nụ cười hưng phấn. Có vẻ như là ông trời cũng muốn làng Cỏ của bọn hắn trở lại vinh quang như trước đây, và thống trị lấy cái nhẫn giới này ở hiện tại thì phải.
Lúc này, một vị hội đồng đội trùm đầu hình con bò hướng về phía Mui hỏi ra sự nghi hoặc của mình.
“ Mui, ngươi gọi chúng ta đến đây là muốn nói rằng trong cái ống trúc nhỏ này có chứa lấy một lượng lớn Charka đủ để mở ra Hộp Cực Lạc?
Ngươi không đùa đấy chứ?”
Và ba vị hội đồng khác lúc này cũng có tâm trạng giống như người vừa nói, đều không có một chút tin tưởng nào vào chuyện này.
Đối với sự chất vấn này, Mui cũng không hề tỏ ra sự khó chịu, chỉ là cười nói.
“ Nếu các ngươi không tin thì có thể tự kiểm tra a.
Nhưng là đừng có đem niêm phong bóc ra, chỉ cần hơi cảm nhận là được rồi.”
Vị hội đồng đầu bò nghe vậy, liền mang theo sự nghi ngờ rồi cầm lấy ống trúc lên để kiểm tra thử.
Và ngay khi hắn dụng tâm cảm nhận thì đôi mắt liền rung động lên vì chấn kinh, và không thể kiềm nổi sự sung sướng mà thốt lên.
“ Điều … điều này là thật.”
“ Đâu đâu, để ta xem thử.”
“ Thật … thật là đáng kinh ngạc.
Mui, ngươi rốt cuộc kiếm được thứ này ở đâu vậy.”
Mui nghe vậy liền chỉ nhếch miệng cười một cái rồi nói.
“ Ông trời ban cho.”
Sau đó thì hắn cứ ngồi yên đấy và nhìn lấy bốn vị hội đồng lần lượt từng người kích động lên sau khi tự kiểm tra lấy cái ống trúc. Đợi lấy một lúc thì hắn mới lên tiếng.
“ Các vị, đợi đến khi chúng ta thành công hồi sinh lại ving quang ngày xưa của Làng Cỏ thì lúc đó vui mừng vẫn chưa muộn.
Còn về hiện tại thì chúng ta nên tập trung vào kế hoạch dùng thứ đó để mở ra Hộp Cực Lạc đã.”