Chương 197. Nanami buồn bã
Ngay khi đến được phía bên kia cánh cổng, Nanami liền lại một lần nữa phải rùng mình lên. Bởi vì những đám mây đang ở ngay phía trên đầu của hắn.
Đúng vậy, cả đám bọn hắn đang ở tít trên cao, nơi mà chỉ cần đưa tay lên liền có thể chạm lấy những đám mây mềm mại đang bồng bềnh phía trên đầu của bọn họ.
Và chỗ đứng của đám người bọn hắn tất nhiên là mảng bóng mà Sana đang điều khiển lấy.
Nanami lúc này có thể nói là đang cực kỳ sốc, trước đó khi ở trong thư khố thì hắn còn có thể giữ được tâm tình bình thường. Nhưng mà từ khi bị bất ngờ lôi ra ngoài, sau đó đi xuyên qua cánh cổng kỳ lạ để đến một chỗ ở tít cao trên bầu trời thì, hắn cảm thấy toàn bộ mọi thứ dường như không hề chân thực vậy.
Cảm giác thực sự là quá vượt qua sức tưởng tượng của hắn, những người này rốt cuộc là thần thánh phương nào?. Nanami mang lấy vẻ mặt ngốc trệ của mình hướng đám Sana hỏi.
“ Các ngươi rốt cuộc là ai?”
Nghe được câu hỏi đó của Nanami, Inoue liền ngẩng đầu 45 độ lên nhìn trời cao, sau đó thì vung tay nhẹ một cái. Và rồi một cảnh tượng vô cùng hùng vĩ ngay lập tức xuất hiện.
Vùng mây phía trên bắt đầu vạt ra xung quanh bên ngoài. Tạo thành một hố trời to lớn ở ngay trên đầu bọn hắn. Đón nhận lấy từng tia ánh nắng ấm áp và rực rỡ chiếu xuống. Inoue nhìn về phía Nanami, người đang vô cùng chấn kinh lúc này, nhoẻn miệng cười nhẹ lấy một cái, vẻ mặt tự tin nói.
“ Chúng ta là ai ư? Giờ ngươi mới hỏi, có phải hơi muộn rồi không.
Nhưng mà không sao, nếu ngươi đã muốn biết như vậy rồi thì ta cũng không ngại nói cho ngươi biết.
Xin tự giới thiệu, chúng ta là những Ninja trẻ tuổi tài năng và xuất trúng nhất của Konoha - Thất Tuyệt Làng Lá.”
Đám người Sana ở bên cạnh nghe lấy Inoue tự tin và thoải mái trang bức như vậy, không tự chủ cảm thấy một sự xấu hổ vô cùng to lớn xông thẳng lên đầu óc của bản thân.
Còn Nanami lúc này thì đôi mắt không kiềm nổi mà toát ra ánh sáng ngưỡng mộ. Trong miệng thì không ngừng lẩm bẩm lại từ ngữ mình vừa nghe.
“ Thất Tuyệt Làng Lá …” Đột nhiên hắn cảm thấy có thứ gì sai sai.
“ Mà khoan đã, các ngươi chỉ có bốn người thôi mà, tại sao gọi là Thất.”
Inoue không hề có một chút bối rối gì, cười ha hả nói.
“ Ha ha ha, bởi vì là vẫn còn ba người bạn nữa không đi cùng chúng ta lúc này.”
Thắc mắc đã được giải đáp, Nanami lại một lần rạo rực và phấn khích lên hướng Inoue hỏi.
“ Vừa nãy ngươi làm thế nào mà khiến cho đám mây …”
Nhưng mà hắn chưa hỏi xong thì liền bị Sana lên tiếng cắt ngang.
“ Dừng lại một chút.
Chuyện đó thì tí nữa ngươi hỏi hắn cũng được.
Giờ trả lời cho ta một vấn đề đã.”
Nói xong Sana liền đưa tay ra chỉ về một toà kiến trúc nằm ở tít phương xa.
“ Chỗ kia có phải là Viện Nghiên Cứu mà ngươi đã nói không?”
Đưa ánh mắt theo hướng mà Sana chỉ. Inoue chỉ hơi tập trung nhìn kỹ một chút rồi gật đầu nói.
“ Đúng vậy”
Nghe được đáp án mình muốn, Sana gật đầu một cái rồi đưa ánh mắt chuyển sang một chỗ khác gần Viện Nghiên Cứu.
“ Đã vậy thì cái hồ kia chắc chắn là nơi chúng ta cần đến rồi.”
Nói xong Sana liền hướng về phía Minato gật đầu một cái.
“ Nhờ ngươi, Minato”
Minato dường như cũng hiểu được ý của Sana, chỉ thấy hắn đưa tay ra phía trước xoay nhẹ một cái.
Và giống như trước kia, một cánh cổng không gian ngay lập tức xuất hiện trước mặt bọn họ.
Đã trải qua một lần rồi nên là Nanami không còn sợ hãi và lo lắng gì nữa, mà nhanh chân đi theo đám người Sana xuyên qua cánh cổng không gian.
Khi đến được phía bên kia và nhìn lấy mặt hồ thì cho dù đây là lần thứ hai trải nghiệm đi xuyên qua không gian như thế này, nhưng mà Nanami vẫn không thể không dừng việc kinh ngạc được. Thật sự là quá diệu kỳ.
Còn mấy người Sana lúc này thì lại có chút hơi sững sỡ khi thấy cảnh tượng phía trước, hình ảnh của cả bầu trời xuất hiện trên mặt hồ nước. Thật sự rất là đẹp đẽ và kỳ diệu.
Sau khi chiêm ngưỡng cảnh đẹp trước mắt xong thì đám người đều nhìn về phía Sana.
Và Sana cũng biết rằng hiện tại nên là lúc lấy đồ rồi. Thế là hắn liền dựa theo chỉ dẫn của Lục Đạo Tiên Nhân trước đó, đối với mặt hồ bắt đầu kết từng cái ấn một.
Chỉ thấy mặt hồ giống như là tấm gương trước mặt bỗng nhiên chịu đến một sức mạnh thần bí nào đó ảnh hưởng tới, bắt đầu dần dần trở nên dập dờn, quang cảnh bầu trời trên mặt hồ biến mất không còn một chút gì, mặt nước bắt đầu cuộn trào lên một cách mãnh liệt.
Rất nhanh, một cột ánh sáng chói mắt từ đáy hồ phun ra hướng thẳng lên trên cao. Sau đó thì một cái ống trúc có mặt ngoài được dán lấy những lá bùa đột nhiên xuất hiện và trôi nổi lơ lửng ở trong cột ánh sáng trong khi toả ra một loại khí tức vô cùng thần bí.
Nhìn thấy ống trúc, khoé miệng của Sana liền hơi cong lên, một nụ cười thoải mái hiện lên trên khuôn mặt của hắn. Và rồi Sana cũng không tính để nó trôi nổi ở đó mãi, mà là điều khiển lấy bóng của mình bay tới và đem nó mang về.
Sau đó thì mọi người đều vô cùng hiếu kỳ nhìn lấy cái ống trúc trên tay của Sana.
“ Đây là thứ Bí Bảo được gọi là Hạt Cực sao?”
Sana gật đầu cảm thán.
“ Đúng vậy, mặc dù nó còn đang bị niêm phong, nhưng mà ta vẫn có thể cảm nhận được một lượng lớn Charka mang cảm giác vô cùng đặc biệt bên trong nó.”
Sau đó Sana liền đưa cái ống trúc cho đám bạn đang tò mò của mình, để cho bọn họ tìm hiểu và nghiên cứu lấy.
Khác với đám người Sana đang vô cùng hiếu kỳ với cái ống trúc. Nanami lúc này đây chỉ là ngây ngốc nhìn lấy cái thứ được cho là Bí Bảo mà đất nước của hắn đã tìm kiếm lấy cả ngàn năm này nhưng không thể có được.
Vậy mà giờ đây nó lại đang ở ngay trước mặt hắn, ở trên tay của những người xa lạ mà hắn mới gặp hơn một tiếng trước.
Thật sự, giống như là một giấc mộng bi ai vậy.
Và lúc này Nanami lại đột nhiên nhận ra một sự thật càng khó có thể tưởng tượng được nữa. Đó là cái người tóc đen kia thực sự có thể gặp được tồn tại trong truyền thuyết – Lục Đạo Tiên Nhân.
Trong khi Nanami đang ngây ngốc đi hết từ chấn kinh này đến rung động khác thì đột nhiên cảm nhận được thân thể của mình dường như là đang được xách lên vậy.
Đúng vậy, cảm giác của hắn không hề sai chút nào. Bởi vì Nanami lúc này đây đang bị Sana dùng một tay xách lên từ cổ áo sau.
“ Ngươi đột nhiên xách ta lên làm gì”
Đối với vẻ mặt mờ mịt không hiểu chuyện gì của Nanami, Sana chỉ cười nói.
“ Nhóc con, cảm ơn ngươi nha.
Nhờ sự giúp đỡ của ngươi mà bọn ta đã có thể tìm được đồ mà mình cần.
Và đồ đã tìm được thì đám bọn ta cũng nên phải về.
Đồng nghĩa với việc chúng ta cũng đến lúc phải chia tay rồi.”
Những người khác lúc này cũng lên tiếng để chào tạm biệt Nanami.
“ Nhóc con, ta cũng rất vui khi gặp ngươi.
Ta hình như là chưa giới thiệu mình nhỉ? Ta tên là Inoue.
Sau này nếu mà có duyên thì mong là sẽ gặp lại.
À mà ngươi phải nhớ kỹ biệt hiệu của chúng ta là Thất Tuyệt Làng Lá đó.”
Sau khi Inoue nói xong thì Kushina liền mang vẻ mặt ôn hoà lên tiếng.
“ Còn chị là Kushina nha, em nhỏ.
Mong rằng chúng ta có thể gặp lại nhau.”
Đến Minato thì mặt lại không được tốt đẹp cho lắm.
“ Minato, mong rằng chúng ta không bao giờ có thể gặp lại nhau, thằng nhóc háo sắc.”
Và cuối cùng.
“ Còn anh đây là Sana.
Chào tạm biệt và có duyên thì gặp lại nha nhóc con.”
Nghe được những lời này của đám Sana, không hiểu sao mà tâm tình của Nanami đột nhiên hốt hoảng lên, hắn còn chưa chuẩn bị cho việc chia tay a.
“ Khoan … khoan đã.”
Nhưng mà đáng tiếc là mong muốn níu kéo và trì hoãn của Nanami không thể trở thành hiện thực vì cả thân thể của hắn ngay lập tức bị Sana ném bay đi.
Và cứ như vậy Nanami liền bị ném xuyên qua một cánh cổng không gian đã mở sẵn ở hướng bay đi của hắn.
Khung cảnh phía bên kia cánh cổng là ở chỗ thư khố trước đó. Và trước khi mông của Nanami bị đập mạnh xuống đất thì đột nhiên có một luồng sức mạnh mềm mại đỡ lấy hắn.
Khi Nanami lấy lại tinh thần và muốn lao đến cánh cổng thì đã muộn mất rồi. Hình ảnh cuối cùng mà hắn nhìn lấy trước khi cánh cổng biến mất là vẻ mặt tươi cười của đám Sana.
Đến lúc này đây, Nanami mới cảm nhận được một loại cảm giác vô cùng khó chịu ở trong tim mình. Nó buồn bã cùng với có một chút không bỏ. Mọi thứ đột nhiên trở nên trống vắng một cách lạ kỳ.
‘ Tại sao gặp mặt đột nhiên như vậy, chia ly cũng đột ngột như thế. Thực sự có thể gặp lại lần nữa sao?’
Lúc này, phía bên kia, Sana đang nhận lấy ông trúc chứa Hạt Cực từ tay của Inoue cùng với câu hỏi.
“ Sẽ không có vấn đề gì khi không xoá bỏ ký ức của thằng bé chứ.”
Sana thì vừa thả ống trúc vô trong bóng của mình vừa lắc đầu cười nói.
“ Có thể có vấn đề gì được chứ.
Dù sao nó cũng giúp đỡ chúng ta mà, cũng không thể vô tình đem ký ức của nó xoá đi a.
Mà kệ đi, hiện tại thì mọi thứ cũng đều đã đến tay rồi, chúng ta cũng nên về rồi.”
Nhưng mà lúc này Kushina đột nhiên nghi hoặc nhìn về phía Sana hỏi.
“ Sana, ngươi đã làm gì mà Cửu Vĩ nhờ ta chuyển lời cảm ơn của nó đến ngươi vậy.”
Sana nghe vậy liền nở lấy một nụ cười vui sướng.
“ Không có gì, ta chỉ là sắp xếp lấy một cuộc hội ngộ giữa hai người thân lâu ngày không gặp với nhau mà thôi.”
Thời cơ tốt như vậy, tại sao hắn lại bỏ qua cho việc kiếm lấy độ thiện cảm của Cửu Vĩ cơ chứ.
Sana có thể đảm bảo là sau chuyện này, Cửu Vĩ chắc chắn sẽ không còn mặt lạnh lùng khi gặp bọn hắn nữa, cũng sẽ bắt đầu dần dần có thiện cảm và chấp nhận làm bạn bè với bọn hắn.
***
Ở một toà lâu đài hùng vĩ nào đó tại không gian bên trong mặt trăng. Một toà lâu đài với kiến trúc vô cùng cổ xưa và tinh kế, kiểu dáng độc đáo và sắc xảo.
Và trong toà lâu đài đó, tại một căn phòng rộng rãi trên một cái giường to lớn, lúc này đây nằm lấy một người phụ nữ đang chìm vào giấc ngủ say trong tình trạng vô cùng yếu ớt và tiều tuỵ.
Mặc dù xuống sắc và nhợt nhạt như vậy, nhưng nếu như để ý kỹ thì vẻ mặt của nàng vẫn có lấy mấy phần tinh xảo.
Nhưng có một thứ cần đáng chú ý hơn cả đó là cái bụng có chút to ra của nàng.
Nàng rõ ràng là đang mang thai.
Và ở mép giường lúc này, có lấy một người đàn ông trung niên với mái tóc bạc phơ, râu thì xồm xoàng đang ngồi lấy. Tình trạng của hắn cũng xơ xác không kém gì người phụ nữ.
Nắm chặt lấy tay người vợ đang mang thai của mình, mở ra đôi mắt chỉ có lấy hốc mắt đen tối. Cảm nhận lấy tình trạng của vợ mình lúc này khiến cho người đàn ông không chịu nổi mà thống khổ cùng cơn đau đớn một cách trầm trọng.
Một thanh âm khàn khàn và có chút nặng nề, một câu hỏi trong sự vô vọng vang lên.
“ Ta phải làm thế nào mới có thể cứu được nàng đây?”