Chương 193. Doạ nạt trẻ con
Sáng sớm hôm sau, theo như hẹn trước thì Sana và Inoue cùng nhau tiến đến nhà của Kushina, khi tới nơi thì đã thấy Minato đến trước rồi.
Bọn hắn cũng không tính lãng phí thời gian thêm nữa mà là ngay lập tức tạo ra mấy cái phân thân làm thay thế cho bản thân mình rồi sau đó xuất phát tiến về quốc gia Redaku.
Mới đầu Sana tính dựa theo chỉ dẫn mơ hồ của Lục Đạo Tiên Nhân để tìm đến đất nước đó. Nhưng mà giờ đây đã có Cửu Vĩ đi cùng nên là đơn giản hơn nhiều, cứ đi theo hướng dẫn của nó là được.
Và bởi vì đất nước này thực sự là cách Hoả Quốc quá xa xôi. Nên là cho dù dùng lấy những cách thức di chuyển vô cùng thần tốc và tối ưu của hai người Sana, Minato thì cũng phải mất đến tận ba tiếng thời gian đi đường, bọn hắn mới có thể đến nơi được. Sana ước chừng, nếu mà người bình thường muốn từ Hoả Quốc đến cái quốc gia xa xôi này thì chắc cũng phải mất tầm hai tuần.
Sau khi tới được Thủ Đô của Redaku thì cả đám người Sana phải rùng mình lên vì tình cảnh của cái đất nước này. Cũng không phải là bọn hắn thấy được cảnh tượng gì vô cùng kinh dị gì đó. Chỉ là nó quá lạnh, đâu đâu cũng tràn ngập lấy tuyết trắng.
Không thể không thừa nhận mùa đông ở chỗ này lạnh hơn rất nhiều so với những mùa đông mà bọn hắn đã gặp ở Hoả Quốc. Có lẽ là do địa hình nơi đây toàn là dãy núi cao vót và rộng lớn, đến ngay cả Thủ Đô cũng nằm trong một cái thung lũng ở tít trên cao mà.
Kiến trúc ở nơi đây toàn là những toà nhà được làm từ bùn, đá và gạch. Và có lẽ là bởi vì quá lạnh nên là hiện tại trên đường phó của Thủ Đô, có thể thấy rất ít người qua lại.
Với hoàn cảnh như vậy, đám người Sana cũng không có hứng thú để đi tham quan lấy thành phố, mà là quyết định đi tìm luôn thư khố của đất nước này xem sao.
Và nhờ vào Haki Quan Sát kinh khủng của Inoue thì rất nhanh bọn hắn liền tìm thấy thư khố nằm ở đâu. Sau đó thì Kushina buột miệng lên tiếng hỏi.
“ Chúng ta nên làm thế nào để tiến vào trong thư khố bây giờ?
Nếu mà xin phép thì không biết người ở đây có cho phép không nhỉ?”
Nghe được nàng hỏi như vậy, Minato thì không có phản ứng gì nhưng mà cả Sana và Inoue đều dùng ánh mắt khó hiểu nhìn lấy nàng.
“ Cần gì phải xin phép ai a, chúng ta cứ lẻn vào là được rồi, sau đó lấy thứ mình cần và rời khỏi thôi.”
Gặp Sana nói như thế, Kushina hơi có chút băn khoăn.
“ Nếu làm như vậy thì chẳng khác nào là chúng ta lẻn vào b·ất h·ợp p·háp rồi ă·n t·rộm đồ của người ta cơ chứ.”
Lần này thì Sana hơi có chút không biết nói gì.
“ Đối với Ninja như chúng ta thì mấy cái chuyện bí mật lẻn vào như thế này rất là bình thường a.
Với lại chuyện lần này sao có thể nói là ă·n t·rộm được. Rõ ràng quyền sở hữu những cuốn bí kíp đó là của Lục Đạo Tiên Nhân, và chủ nhân của chúng nó muốn chúng ta có được ba cuốn bí kíp này mà.
Nên là lần này chúng ta chỉ đơn giản là đi lấy đồ của mình thôi.”
Nghe Sana nói như vậy Kushina đúng là cảm thấy có chút bị thuyết phục, có vẻ mình đúng là hơi nhìn nhận sai vấn đề thật.
Gặp nàng không có ý kiến gì nữa, mấy người Sana liền đến gần thư khố rồi chuẩn bị dùng năng lực không gian của Mianto để lẻn vào. Nhưng mà trước đó thì Sana để cho Inoue xem thử hiện tại bên trong có ai không đã.
Và đúng là có một người thật, đó là một đứa trẻ. Thấy vậy Sana liền để Inoue khiến cho đứa bé chìm vào giấc ngủ thì mới cùng đám bạn tiến vào bên trong.
Khi bọn hắn xâm nhập vào thư khố thì thấy được đứa trẻ đó là một bé trai kém hơn hơn bọn hắn tầm 3-4 tuổi, ăn mặc có vẻ sang trọng, chắc là thuộc về người quyền quý.
Mà, đám Sana chỉ là nhìn nhiều đứa trẻ mấy cái rồi cũng không để ý nữa mà dựa theo miêu tả của Sana mà phân tán ra để tìm kiếm ba cuốn bí kíp.
Sau một hồi tìm tòi thì bọn hắn rốt cuộc cũng tìm thấy thứ bản thân cần.
Lật xem nội dung của một cuốn bí kíp, Inoue có hơi chút kinh ngạc nói.
“ Cái này là, … cổ ngữ?”
“ Đúng vậy a, là cổ ngữ”
Trong bốn người bọn hắn thì chắc chỉ có mỗi người Sana là hiểu được cổ ngữ mà thôi, hắn cũng nhanh chóng xem qua nội dung của ba cuốn bí kíp rồi hướng những người khác cười nhẹ.
“ Là đồ tốt a, nhất là cuốn này.
Bên trong có giảng dạy một số kỹ năng liên quan đến thể thuật. Thực sự là rất thích hợp với phong cách chiến đấu của Akehi và Minato ngươi.”
Nghe hắn nói như vậy, những người khác cũng nổi lên hứng thú, tiếc rằng hiện tại bọn hắn không thể xem được nội dung của mấy cuốn bí kíp.
“ Mà, để về ta dịch ra ngôn ngữ hiện đại rồi sao chép cho mỗi người một bản vậy.
Giờ thì còn mỗi việc tìm lấy món bí bảo mà Lục Đạo Tiên Nhẫn đã nói nữa là xong.”
Trước đó khi nghe Lục Đạo Tiên Nhân nói về bí bảo, Sana đúng là có chút bất ngờ thật, hắn không nghĩ tới rằng lần này mình mua đồ còn được thêm quà tặng kèm nữa.
Mà đây cũng không phải lần đầu tiên, đợt mua Hōgyoku cũng vậy, khi đó hắn được tặng kèm lấy nguyên cả cái không gian của Hồn Thần mà.
Vấn đề hiện tại ở đây là, món bí bảo đó ở đâu và làm sao để tìm được nó? Không có một chút manh mối nào cả. Hay là hỏi con cáo kia xem thử.
“ Cửu Vĩ, trước kia khi ngươi đi theo Lục Đạo Tiên Nhân đến đây, có biết được cái món bí bảo đó là gì không? Và được giấu ở chỗ nào?”
Ngay khi Sana kết thúc câu hỏi thì rất nhanh Kushina liền lên tiếng trả lời.
“ Cửu Vĩ nói là, nó chỉ biết trước đó Lục Đạo Tiên có mắc một căn quái bệnh, và sau khi đến quốc gia này được một thời gian thì căn bệnh đó đã được chữa khỏi mà thôi.
Còn về chuyện bí bảo thì nó lại không biết một chút gì cả.”
“ Vậy sao”
Nghe xong câu trả lời Sana đột nhiên cảm thấy có chút phiền não.
“ Chuyện này có vẻ khó khăn đây.
Cẳng lẽ lại phải một lần nữa lục tung cả cái thư khố này để tìm tòi thông tin.”
Minato lúc này cũng cảm thấy có chút rắc rối.
“ Nếu như thông tin về bí bảo lại được viết bằng cổ ngữ nữa thì càng mệt.”
“ Ầy, đúng vậy a” Inoue cũng đồng ý theo.
Trong khi cả đám Sana đang đau đầu suy tư thì đột nhiên có một giọng nói vang lên.
“ Các ngươi đây là đang tìm kiếm bí bảo mà Lục Đạo Tiên Nhân đã để lại đúng không?”
Điều này khiến cho cả bốn người Sana có hơi chút sững sỡ. Hướng về phía giọng nói phát ra thì bọn hắn thấy được cái đứa bé mà trước đó đã bị Inoue gây ngủ, hiện tại đang mắt to tò mò nhìn lấy bọn hắn.
Trầm mặc nhìn lấy nhau một chút thì Sana liền hơi nghi ngờ hướng Inoue hỏi.
“ Ngươi làm ăn kiểu gì mà thằng nhóc này nhanh như vậy liền tỉnh rồi?”
Inoue bất đắc dĩ nói.
“ Ta nghĩ nó chỉ là đứa bé nên cũng không mạnh tay cho lắm. Không nghĩ tới … Haizzzz.
Hiện tại phải làm sao bây giờ?”
Đôi mắt của Sana liền toát ra vẻ tàn ác.
“ Còn có thể làm gì nữa? Thằng nhóc này đã nhìn thấy mặt của chúng ta rồi. Cho nên, đương nhiên phải g·iết người diệt khẩu thôi.”
Inoue nghe vậy liền nhanh chóng hùa theo.
“ Đáng tiếc cho thằng nhóc, còn nhỏ như vậy mà đã phải kết thúc cuộc đời từ đây rồi. Chỉ có thể trách nó xui xẻo vì tỉnh lại quá nhanh và thấy thứ không nên thấy mà thôi.
Mà, lần này chúng ta dùng phương thức nào để xử lí xác đây. Đem đi chôn, cắt ra thành từng miếng rồi vứt cho sói ăn, hay là thiêu thành tro.”
“ Ưm, đem đi t·hiêu s·ống cho nó gọn lẹ đi.”
“ Được”
Sau đó thì Sana và Inoue đều nở lấy một nụ cười nguy hiểm nhìn về phía đứa nhóc.
Còn đứa bé lúc này thì sao? Trước đó, khi mơ màng tỉnh lại sau một giấc ngủ đến một cách bất thình lình và thấy được có mấy người xa lạ xuất hiện trong thư khố, thì nó cũng không cảm thấy lo lắng gì mấy.
Dù sao thì bản thân cũng là hoàng tử của đất nước này mà, trước kia chưa từng gặp được tình huống nguy hiểm và đáng sợ nào nên là khi gặp được chuyện lúc này, bản thân nó cũng không lo sợ gì cả.
Nhưng mà hiện tại, sau khi nghe xong những lời nói vô cùng đáng sợ của Sana và Inoue, thì thằng nhóc biết mình có vẻ như đánh giá quá cao đảm lượng của bản thân rồi.
‘ Những người này quá, … quá đáng sợ đi.
Mình … mình không muốn bị t·hiêu s·ống a.”
Sắc mặt của đứa bé trở nên tái nhợt một cách rõ ràng khi thấy được đám người xa lạ kia đang dần dần tiến gần lại bản thân mình. Toàn thân cũng bắt đầu trở nên run rẩy lên, đôi mắt từ từ rơm rớm nước mắt.
Gặp hai người Sana và Inoue giả vờ trông như là kẻ ác và đem đứa nhóc người ta doạ cho sắp khóc, Kushina và Minato thực sự có chút cạn lời, không biết nên nói gì.
Hai người này thật là … quá ác liệt đi.
Kushina thực sự không nhìn nổi nữa. Đành phải lên tiếng khiển trách hai người Sana và Inoue và trấn an lấy tâm linh sợ hãi của đứa bé lúc này.
“ Các ngươi thật là … đừng có trêu đùa nó nữa. Không thấy người ta sắp khóc rồi kia à.”
Nói xong nàng liền tiến lại gần đứa bé, nhẹ nhàng vỗ về nó rồi nở nụ cười nhân hậu nói.
“ Em nhỏ, ngươi sẽ không có chuyện gì đâu. Hai tên này chỉ là đang trêu đùa ngươi một chút thôi, đừng sợ.”
Cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay của Kushina, nhìn lấy vẻ mặt vừa hiền hậu lại vừa xinh đẹp của nàng. Đứa bé đúng là không còn sợ hãi, mà là ngây ngốc nhìn lấy Kushina.
‘ Đây … đây là thiên thần a.’
Đứa bé có chút không kìm nén nổi tâm tình của mình mà ôm trầm lấy Kushina và khóc oà lên.