Tại Thế Giới Ninja, Ta Làm Người Tốt, Siêu Siêu Tốt

Chương 18. Đi sai vẫn chết như thường




Chương 18. Đi sai vẫn chết như thường

Hôm sau khi mà mặt trời mới mọc, khi mà những ánh nắng mới xuyên qua kẽ lá. Sana đã được cha hắn gọi dậy để đến khu hươu.

Từ khi cha hắn có được cổ sách về loài hươu là ông ấy đi vận dụng tất cả sức mạnh có thể trong tộc để dịch nó. Sau một đêm rốt cuộc họ đã tìm thấy phương án giải quyết căn bệnh đó. Quá vui mừng, họ quyết định khi đến sáng sớm là tập hợp mọi người lại, đi tới khu hươu để giải quyết căn bệnh mà mấy trăm năm nay họ không thể làm gì.

Do hôm nay Sana được nghỉ nên cha hắn dẫn theo xem, vì dù sao cũng là hắn mang về cuốn cổ sách đó.

Khi tầm 7h sáng, mọi người tập trung lại, chuẩn bị dụng cụ, vật liệu cần thiết. Chuyến đi này có chín người đi, bảy người trưởng thành và hai đứa nhóc. Một đứa nhóc khác Nara Shikaku, con trai 11 tuổi của tộc trưởng, hết năm nay là hắn phải tốt nghiệp học việc ninja.

Hắn lại gần Shikaku chào hỏi và nói chuyện phiếm khi chờ việc chuẩn bị vật liệu.

Sau một lúc khi mọi chuyện đã chuẩn bị hoàn thành, đoàn người bước tiến về phía cổng làng. Đưa văn thư cho ninja giữ cửa xông rồi, hướng về phía bắc tiến lên.

Trên đoạn đường, Sana nhìn về phía sắc mặt bơ phờ do cả đêm không ngủ của cha hắn hỏi.

“ Ngươi không sao chứ?”

Cha hắn cười lắc đầu nói. “ Không sao, chỉ có thức một đêm thôi, là ninja chuyện này rất bình thường, lúc trước trên chiến trường ta còn thức năm ngày năm đêm vẫn chiến đấu như thường.”

Nói xong hắn hướng về Sana vui mừng nói tiếp.

“ Cũng may nhờ có ngươi mang về cuốn cổ sách đó. Trong đó không chỉ nói về nguyên nhân và cách chữa căn bệnh đó, nó còn nói rõ rất nhiều điều về đời sống của loài hươu. Lịch sử trước kia của khu hươu nữa.”

Sana tò mò hỏi. “ Lịch sử của khu hươu?”

“ Tính ra chủ cuốn sách này từ mấy ngàn năm trước cũng thuộc về một gia tộc có ký kết với đàn hươu và nhận nhiệm cụ chăm sóc bọn chúng. Theo như trong sách. Khu hươu được sinh ra từ mấy ngàn năm trước khi Hươu Thần – vị thần của sinh mệnh. Vì một lý do gì bẻ gãy một nhánh sừng của mình, chôn xuống đất, và chỗ đó sinh ra một cái cây, được gọi là Giác Mộc.

Từ cái cây đó sản sinh ra một nguồn năng lượng thu hút một đám hươu lại, năng lượng đó có thể khiến đám hươu sống lâu hơn, dẻo dai hơn và có được sức mạnh thúc đẩy, phát triển các loại thực vật….”



Theo lời cha hắn kể từ khi gặp được cái cây và nhận được lợi ích từ nó đám hươu bắt đầu sống tại nơi đó, không rời đi. Vì sống tại đó rất an toàn, vừa có thể tiếp thu nguồn năng lượng bồi bổ bản thân, vừa được ngăn cản khỏi những sự nguy hiểm bên ngoài như những loại yêu ma, ác quỷ, những kẻ nhăm nhe đến cái cây, bằng một làn sương mù vây quanh ngọn núi, khiến bất kỳ sinh vậy nào không phải loài hươu đi vô sẽ mất phương hướng, lạc đường đến c·hết.

Nhưng sống một chỗ hoài cũng không tốt, nhiều năm sau, khu vực đó bắt đầu trở nên lạnh hơn, đám hươu lâu dần tích tụ khí lạnh vô thân thể, đến một thời kỳ nào đó cứ cách khoảng 30 năm, khí lạnh trong cơ thể bọn chúng bùng phát và dẫn đến căn bệnh này. Căn bệnh ngay cả nguồn năng lượng phát ra từ cây Giác Mộc cũng không thể xua đuổi.

Khi nhiều con hươu đ·ã c·hết và dù cho bọn chúng biết được cách đơn giản nhất để thoát khỏi căn bệnh là rời đi chỗ đó, nhưng bọn chúng đâu có nỡ rời bỏ cây Giác Mộc, một phần vì có thể sống lâu hơn khi ở trong núi này, cách 30 năm cũng chỉ c·hết một số con, và quan trọng nhất là tín ngưỡng của bọn chúng với Hươu Thần, khiến bọn chúng không thể rời khỏi.

Vì vậy bọn nó bắt đầu tìm sự giúp đỡ từ bên ngoài. Thế là con hươu đầu đàn rời khỏi chỗ ở lâu năm nay của hắn, ra ngoài kiếm sự giúp đỡ và gặp được một đại phu loài người, sau bao nhiêu lần cố gắng cùng vị đại phu đó, căn bệnh đó đã được chữa khỏi. Sau căn bệnh đó, bọn hươu cũng nhận ra được loài người rất hữu ích, không chỉ là giúp bọn nó chữa khỏi căn bệnh, còn giúp ích rất nhiều việc cho bọn nó. Thế là việc ký kết khế ước với loài người bắt đầu từ gia tộc của vị đại phu đó, bắt đầu mối quan hệ cho và nhận bấy lâu nay.

Hắn cũng đoán được vì sao mà hiện nay cách chữa căn bệnh đó thất lạc đi. Có lẽ là do ngàn năm trước lúc mà tộc Otsutsuki đến hành tinh này, mang theo charka, và sự hỗn loạn của thời đại đó.

Sau khi đi đường tầm hai tiếng, Sana bọn hắn tới trước một ngọn núi to lớn được bao quanh bởi một làn sương mù trắng xoá, và trước mặt hắn là một cánh cổng gỗ cao lớn.

Cha hắn lúc này nói.

“ Trừ loài hươu ra, chỉ có những người mang dòng máu của gia tộc Nara chúng ta mới tiến vô được ngọn núi, và cũng phải đi qua cái cổng này, nếu như đi vô từ chỗ khác thì gia tộc ta vẫn c·hết như bình thường”

Đám người bước qua cái cổng, xuyên qua làn sương mù. Sana choáng ngợp vì cảnh tượng mà hắn thấy khi tiến vô ngọn núi, không phải vì cảnh tượng hoành tráng như thế nào, cũng không phải thê lương ra sao. Mà là quá nhiều, quá chi là nhiều nguốn năng lượng linh hồn tràn đầy ngọn núi.

Và lúc này hắn cũng biết được lý do vì sao khu này theo thời gian trở nên lạnh hơn. Bởi vì làn sương mù ngoài kìa có thể bảo về loài hươu khỏi những thứ bên ngoài, nhưng nó cũng ngăn cản những linh hồn của con hươu đ·ã c·hết thoát ra ngoài. Khiến cho trong này càng lâu càng tích tụ một lượng lớn âm khí, ảnh hưởng đến thân thể của bọn chúng.

Do năng lực đặc biệt của hắn nên mới có thể nhìn thấy, những người khác và đàn hươu đều không phát hiện được, nếu như hắn có thể hấp thu hết đám linh hồn này thì sức mạnh linh hồn của hắn sẽ tăng lên rất nhiều lần. Với lại việc hắn hấp thu hết những linh hồn này cũng vì tốt cho đám hươu, nên chắc không sao đâu. Mà trước hết theo cha hắn gặp con đầu đàn đã, sau đó hỏi ý kiến của nó xem.

Đi trên đường lâu lâu gặp những con hươu mệt mỏi nằm trên mặt đất, bộ lông của bọn chúng có màu trắng sám so với những con hươu khoẻ mạnh khác.

Cha hắn bắt đầu giới thiệu hoàn cảnh trong này cho hắn và Shikaku.



“ Hiện trong núi có hơn một ngàn con hươu đang sinh sống, và có năm người trong tộc ta chờ tại chỗ này từ khi căn bênh xảy ra. Cũng vào lúc này, đám dược liệu có nhiều cây bắt đầu héo úa. Khiến cho số lượng dược liệu thu vào của gia tộc ta giảm bớt rất nhiều.” Rồi sau đó hắn hướng về 6 người trưởng thành nói.

“ Các ngươi hội tụ trước với năm người bọn họ và bắt đầu chữa bệnh đi. Ta dẫn đám nhóc đến chỗ lão Bakku để thông báo và chữa cho nó luôn.”

Sana bọn hắn sau khi một hồi leo núi, thì đến được đỉnh của ngọn núi này. Hắn thấy được một cây cổ thụ có tán lá rộng lớn bao chùm một phần ngọn của đỉnh núi, nằm dưới nó là một con hươu khổng lồ, có một đôi sừng to lớn, rất nhiều rẽ nhánh trên đôi sừng đó, và đặc biệt trên đó mọc những cái lá vàng nữa.

Nhìn thấy con hươu khổng lồ đó, cha hăn vui mừng lại gần nói.

“ Bakku, lão Bakku,

Ta đã tìm ra.

Ta đã tìm được cách chữ trị căn bệnh này rồi.

Nó là cách chữa mà chúng ta đã thất lạc nghìn năm về trước.”

Con hươu Bakku, nghe được tiếng cha hắn, mệt mỏi mở con mắt ra, giọng cũng có một chút vui mừng nói.

“Là vậy sao, vậy cũng quá tốt rồi.”

“ Đúng là quá tốt phải không, bó tay ngàn năm nay, cuối cùng cũng có cách.

Ngươi đợi một lúc, để ta chuẩn bị chữa cho ngươi,

À ta quên mất. Đây là con của tộc trưởng, tên là Shikaku, còn đây là con của ta, tên là Sana.”

Sau khi cha hắn giới thiệu xong, bọn hắn cũng tiến lên chào hỏi con hươu khổng lồ.

Con hươu Bakku nhìn bọn hắn một lúc rồi nhẹ nhàng chậm nói.



“ Lại là một đời mới a, thời gian trôi qua nhanh thật, nhớ lại lúc trước mới gặp ngươi, ngươi cũng bé tí như vậy.” Rồi nhìn sang cha hắn nói.

“ Các ngươi cũng không phải tự trách mình, trong vòng một ngàn năm qua, các ngươi cũng cố gắng rất nhiều rồi. Với lại những con mắc bệnh đều là già nua rồi, chỉ còn sống được gần chục năm thôi. Không cần phải sốt sáng làm gì.

Như ta đây, qua đợt này cũng có thể sống được ba chục năm, sống thêm một đợt bệnh nữa không phải lo.”

Satoru cũng không quay lại nhìn nó, nghiêm túc làm việc trong tay mình rồi nói.

“ Tộc ta đã ký kết khế ước với các ngươi, nhận được nhiều từ các ngươi, nên làm sao có chuyện không lo lắng được.

Ngươi cứ nằm yên đấy cho ta.”

Nói xong, cha hắn lấy một đám dược liệu từ trong bọc ra, giã nát nhừ rồi để bên. Tiếp tục lấy mấy hòn đá màu đỏ, đem nung nóng lên đến một mức độ. Lại mang ra vài loại dược liệu khác nữa, gia công chế biến đám đó rồi trộn lẫn với đám dược liệu giã nát lúc đầu. Đem đống đó bao bọc lên đám đá vừa được nung nóng.

Làm xong đầy đủ, hắn hướng về phía con mình nói.

“ Sana, ngươi sử dụng năng lực của mình đem đám này đắp lên thân thể của Bakku theo những chỗ ta chỉ.”

Sana làm theo cha mình hướng dẫn, đợi khi làm xong hết thì nghe được cha hắn nói.

“ Đúng vậy, cứ giữ như vậy tâm hai tiếng là sẽ có khởi sắc tốt.”

Sana kinh ngạc nhìn cha mình. ‘ Hai tiếng? Oto-san, ngươi thật không phải là người.’

Nhìn Sana sử dụng năng lực của mình tiện lợi như vậy, Shikaku chỉ biết cảm thán. Sau hôm đó hắn cũng được cha mình cho biết cái bí mật đó là gì. Xong hắn không có ghen ghét hay đố kị gì cả, chỉ có cảm thán và vui mừng.

Trong thời gian chờ đợi hai tiếng đồng hồ, cha hắn rời khỏi để chữa trị những con khác trong núi, còn Sana và Shikaku ở lại nói chuyện phiếm với Bakku.

Trong lúc nói chuyện, Sana có hỏi một chút về lịch sử của ngọn núi này và cây Giác Mộc. Nhận lại được câu trả lời là, Bakku nó cũng chỉ sống có mấy trăm năm, không biết được gì nhiều, còn không nhiều bằng kiến thức mà hồi sáng hắn biết được từ cha mình. Thế là hắn cùng Shikaku hỏi về những vấn đề khác của Bakku, như là sao sừng của nó lại mọc lá. Lúc nó gặp tộc trưởng và cha hắn lần đầu như thế nào,….