Tại Thế Giới Ninja, Ta Làm Người Tốt, Siêu Siêu Tốt

Chương 10. Sự trả thù không thể thực hiện




Chương 10. Sự trả thù không thể thực hiện

Một buổi chiều không có ánh nắng, khi mà tuyết đã lắng lại sau một buổi sáng rơi tràn ngập con đường. Nhìn mọi người đang bận bịu thu dọn tuyết, Sana cùng mẹ mình đang đi dạo để mua một ít đồ chuẩn bị cho năm mới vào năm ngày sau.

Đã qua 10 ngày từ khi bọn hắn ăn mấy cái trái ác quỷ. Khoảng thời gian này, hắn đã thành thạo vận dụng các bí thuật mà mình học được một cách tự nhiên và khai phá ra một năng lực khác, một năng lực mà bản thân cực kỳ hài lòng.

Đó là hắn có thể tách một phần cái bóng hoặc toàn bộ ra khỏi mặt đất, vật chất hoá, biến đổi thành mọi hình dạng, điều chỉnh dẻo cứng và di chuyển tự nhiên nó bay lại. Không chỉ cái bóng của mình, chỉ cần là mảng tối mà hắn chạm đến được, đều có thể. Sana đặt tên là Chưởng Khống Bóng.

Với năng lực này hắn có thể làm rất nhiều thứ, như khi đi ra ngoài cũng không cần phải tự mình đi bộ, có thể lấy cái bóng bọc lấy chân mình rồi điều khiển nó di chuyển. Hoặc là đang nằm nghỉ ngơi, hắn có thể điều khiển bóng của mình đi lấy cái bánh đang ở cách xa một mét, và còn nhiều tiện dụng khác nữa.

Cũng bởi vì cái năng lực này mà bây giờ mới bị mẹ mình đi dạo cùng. Nhìn mẹ mình đang hớn hở chọn đồ cần mua Sana chỉ muốn nói thẳng là, đã mang bầu rồi như vậy thì ở nhà nghỉ ngơi cho khoẻ, cần gì để bố hắn đi mua. Sana có thể làm cho việc đi lại nhẹ nhàng hơn nhưng mà hắn cũng không chịu được cái lạnh ngoài này. Ở nhà đốt lò sưởi đắp chăn có phải sướng hơn không.

Ngay khi Sana đang phàn nàn thì hắn nghe thấy một tiếng gọi phía sau mình.

“ Nhóc con”

Quay lại thì Sana thấy được người gọi mình là ai, mà cũng không phải là người, là một con mèo to lớn, lông xù màu trắng khói, có ba vết sẹo tại tại mắt phải, Chính là phản diện mèo mà hắn đã gặp nửa năm trước.

Sana kinh ngạc trả lời. “ là ngươi, ngươi tìm…”

Chưa kịp hắn nói xong thì con mèo đã nói tiếp.

“ Nhóc con, ta cần ngươi giúp, theo ta.”

“ Ầy, ta còn chưa…” Nói đến nửa câu, Sana đành phải nhanh chân đuổi theo. Cũng không phải là hắn đột nhiên muốn giúp, bản thân cũng đâu có ngu, nhỡ đâu con mèo muốn hại mình thì sao, đuổi theo là do hắn buộc phải giúp.

[ Nhiệm vụ: Hãy theo chân chú mèo và hoàn thành việc mà nó cần nhờ bạn.

Phần thưởng: 50GP]

Đi theo con mèo tầm 3 phút, Sana được dẫn đến một ngôi nhà nhỏ, thấy nó vẫn bước chân đi vô. Hắn đành phải hỏi nó. “ Ngươi muốn ta đi vô trong đó sao, trong đó có người hay không, đi vô mà chưa có được sự cho phép là đột nhập nhà riêng trái phép đó”

Con mèo lạnh lùng quay lại nhìn hắn nói “ Bên trong sẽ không có ai có thể cho phép ngươi đâu, cứ đi theo ta.” Xong bước chân đi tiếp.

Thấy vậy Sana đành phải đi theo, tiện thể nói. “ Đi thì đi thôi, ngươi cũng đâu cần lạnh lùng như vậy”

Theo con mèo bước chân vô hướng bếp, hắn cũng phát hiện trong nhà không có ai trừ một đứa bé tầm 6 tuổi đang nằm bất động dưới sàn. Con mèo đã bước đến gần nàng.



Thấy vậy Sana trịnh trọng nhanh chân lại gần xem xét thì mới nhận ra đó là Yumiya Misaki, một người bạn học của hắn.

Ở trong lớp, do mái tóc màu trắng đặc biệt của nàng mà khiến hắn để ý một thời gian. Nàng là một người không hề hoà đồng với các bạn học khác, luôn luôn ở một mình, trên khuôn mặt thanh tú đó, Sana chưa hề thấy một biểu cảm khác ngoài lạnh lùng khó gần ra.

Thấy Sana kiểm tra cho nàng, con mèo tuy vẫn lạnh lùng nhưng vẫn có thể cảm thấy được một tia lo lắng, nó hỏi.

“ Nàng thế nào rồi”

Sana kiểm tra một hồi, cảm thấy nhịp thở vẫn ổn, người chưa c·hết. rồi nhìn xung quanh thì thấy có một hộp sữa uống dở, lấy lại ngửi thì thấy một mùi chua chua.

Hắn nói với con mèo. “ Có lẽ nàng đã uống sữa quá hạn nên thành ra như vậy, ta sẽ dẫn nàng đến cho mẹ ta chữa trị xem.”

Con mèo nghe vậy bĩu môi xem thường nói. “ Con người các ngươi đúng thật là yếu đuối, chỉ có ăn có chút thức ăn mà cũng mắc bệnh được,"

Rồi giục nói. “ vậy nhanh chóng mang nàng đến chỗ mẹ ngươi”. Nói xong, nó kinh ngạc thấy cái bóng của Sana rời khỏi mặt đất, bao bọc lại Misaki rồi nâng nàng lên.

“ Ngươi còn nhỏ mà đã học được bí thuật của gia đình mình rồi sao, với lại bí thuật của tộc Nara cũng quá thuật tiện đi,

Mà khoan đã vừa nãy ngươi có kết ấn sao?”

“ Ta có kết ấn, chỉ là ngươi không để ý mà thôi” Sana đơn giản hàm hồ lừa gạt qua rồi nhanh chóng mang theo một bọc người ra khỏi nhà và hướng về phía mẹ của mình.

Nghe vậy con mèo cũng mờ mịt không hỏi gì thêm, nhanh chóng đuổi theo Sana.

Đi một lúc đến chỗ cũ thì Sana nhìn thấy mẹ hắn đang ngồi đợi ở một cái ghế nhỏ ngoài công viên.

Riko thấy con mình trở về, thì chưa kịp hỏi xem hắn đã đi đâu thì kinh ngạc khi thấy Sana lại gần, mở ra cái bọc màu đen đang lơ lửng sau lưng hướng về phía này.

Nàng lại gần xem xét bé gái đang bất động thì kinh ngạc.

“ Là Misaki-chan, Chuyện gì xảy ra vậy Sana-kun”

Thấy mẹ mình nhận biết nàng, Sana kinh ngạc hỏi. “ Oka-san nhận biết nàng sao?” Xong rồi hắn chỉ con mèo bên cạnh.

“ Là nó gọi ta đi theo, sau đó ta phát hiện nàng nằm bất động dưới đất, kiểm tra một hồi thì nghĩ là nàng bị n·gộ đ·ộc thức ăn, thế là ta liền mang nàng đến chỗ ngươi”



Riko nghe vậy, bắt tay vô việc chữa trị, rồi ánh mắt nặng nề trả lời Sana.

“ Số con bé cũng khổ. Mẹ Misaki-chan lúc trước là cấp dưới của ta. Sau khi chồng mất tại chiến trường hai năm trước, nàng phải tự mình chăm lo cho đứa bé, đến tám tháng trước thì nàng hi sinh khi mà một sai lầm xảy ra trong lúc lùng bắt một gián điệp tại làng”

Nghe vậy Sana cũng trầm mặc lại. Tám tháng trước là lúc bọn hắn mới bắt đầu đi học. Giờ thì hắn đã biết lý do tại sao nàng trong lớp lại khó gần như vậy.

Sau khi chữa trị xong, Misaki cũng bắt đầu tỉnh lại. Mở mắt ra nhìn thấy hai người lớn nhỏ, đều là người mà nàng nhận biết. Biết rằng mình mới được giúp đỡ, nàng ngồi dậy, bước xuống cái mặt phẳng đen kỳ quái đang trôi nổi trên không, sau khi xuống đất liền cúi đầu cảm ơn hai người.

“ Uihara-san, Nara-san, cảm ơn hai ngươi” mặc dù trên mặt nàng vẫn biểu cảm đơ như bình thường.

Riko quan tâm hỏi. “ Misaki-chan, ta tưởng ngươi đang sống với bà ngoại mình chứ”

Đón lại Riko, Misaki bình tĩnh nói một câu. “ Bà ta mất rùi, một tuần trước”

Nghe vậy cả Riko, Sana và con mèo đều trầm mặc lại.

Riko giọng nghẹn ngào khàn khàn nói. “ Misaki-chan, ta xin lỗi ngươi, ngươi quá khổ rùi, chẳng lẽ từ đó đến giờ ngươi vẫn sống một mình”

“ Không sao, ta còn có Lông Xù” Bình tĩnh trả lời xong Misaki chỉ về phía con mèo.

Thấy vậy Riko vẫn còn quá lo lắng.

“ Hôm nay ngươi vẫn chưa ăn cơm phải không, đi về nhà ta ăn cùng, nay nhà ta làm rất nhiều món ăn, ăn không hết”

“ Không cần”

“ Sao lại không cần, đi, phải đi”

Thấy Riko kiên quyết, Misaki cũng không từ chối nữa.

Chuẩn bị đi thì Riko mới để ý Misaki vẫn còn đang đi chân đất. Quay sang trách Sana.

“ Sana-kun, sao ngươi trước khi đi lại quên mang giày cho Misaki-chan” rồi nói với Misaki “ Hay là để ta mua đôi mới cho ngươi, đi đi chọn giày”

“ Không cần, ta có thể về lấy” lần này thấy Misaki có vẻ quyết tâm từ chối hơn, Riko đành nói. “ Ngươi cứ ở đây chờ với ta, để Sana-kun về lấy là được."



Sana sửng sốt nhìn mẹ mình, hắn biết là do mình quên mang giày, nhưng mà lúc đó ai lại để ý những chuyện như vậy, lão cha lão mẹ chỉ biết sai mình là giỏi. Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng Sana vẫn thu dọn lại phần bóng đang trôi nổi trên không của mình, tiện thể nhận lấy 50GP khi thông báo hoàn thành nhiệm vụ hiện lên, rồi nhanh chân về lấy đôi giày.

Thấy phần bóng đen là của Sana, Misaki tuy mặt vẫn lạnh nhưng mà có một chút kinh ngạc nhìn theo bóng lưng Sana, tiếc là lúc đó Sana đã rời đi, không thể nhìn thấy vẻ mặt đó được.

Sau khi Sana đi, Riko lại bắt đầu trò chuyện với Misaki, tuy rằng chỉ có nàng nói không, Misaki thì chỉ thi thoảng trả lời một hai câu ngắn gọn, Nhưng mà Riko Vẫn vui vẻ nói chuyện luyên thuyên.

Sau một lúc thấy Sana trở về với đôi giày của mình, Misaka nhận lấy nó rồi mặt lạnh nói câu. “ Cảm ơn”

Sana cũng mặt lạnh nói lại. “ Không có gì”

Trong lòng thì đang bĩu môi. ‘ Ngươi cảm ơn thì cũng phải có biểu cảm của người biết ơn chứ’

Không để ý con trai mình. Riko dẫn theo Misaki hướng về nhà mình, trên đường tiếp tục nói chuyện với con bé.

Theo sau hai người Sana thấy mẹ mình cứ nói chuyện vui vẻ, còn Misaki chỉ mặt lạnh lấy nhưng mà không có sự chán ghét hay bực bội gì. Hắn không để ý nữa, quay sang con mèo hỏi.

“ Vừa nãy quên chưa hỏi, ta nghĩ ngươi là mèo hoang chứ, sao lại giống mèo nhà của nàng vậy”

Lông Xù lườm hắn một cái rồi nói. “ Liên quan gì đến ngươi”

Xong rồi nó nhớ tới tám tháng trước, khi mà bản thân đang hấp hối sắp c·hết trong mưa thì một đứa bé đến bế nó lên. Lão Xù lúc đó chỉ mơ màng nhìn thấy bé gái, vừa ôm nó trong lòng vừa đau khổ khóc trong mưa. Nó và bé gái dường như hôm nay đều mất đi thứ quan trọng của mình. Tiếng mưa tàn tạ ôm trọn lại hai linh hồn đau khổ.

Nghe không được trả lời của con mèo, nhưng Sana lại nghe được tiếng của mẹ hắn truyền đến.

“ Nói mới nhớ, Sana có lẽ ngươi không biết, mẹ của Misaki là hộ sinh lúc ngươi ra đời á, Ta có nhớ, lúc mới sinh ra, ngươi cứ im ỉm không kêu gì, nàng thấy vậy đành phải đánh mấy cái vô mông ngươi thì ngươi mới khóc lên. Nghĩ đến lúc đó là thấy vui. Hahahaha”

Nghe tiếng mẹ mình cười mà Sana ngẩn ra, cũng vì vậy mà hắn không để ý được một vệt vui vẻ thoáng qua trên mặt Misaki.

Lúc này Sana chỉ cảm thấy bao la mờ mịt.

‘ Sự trả thù của ta.

Rõ ràng ta đã hứa rằng sau này lớn lên sẽ báo thù rồi mà.

Sao lại chưa gì đã không còn mục đích rồi’

Bình tâm lại, Sana nghĩ thông suốt, thở dài.

‘ Haizz. Thôi được rùi, không trả thù được mẹ thì trả thù con.

Sau này có lẽ phải đối tốt với Misaki mới được.’