Chương 91 : Máy phát điện cỡ nhỏ
Bạch Thiên Dương quan sát một lượt tất cả những người phụ nữ này một lượt.
Có một điều mà bất cứ ai cũng có thể nhận ra là những người này đều mang những vẻ đẹp khác nhau và độ tuổi khác nhau.
Anh ấy không biết đây có phải sở thích đặc biệt của Tên Trương Minh hay không nhưng có cả người phụ nữ trung niên gần như bằng tuổi của mẹ anh ấy.
Trong khi Bạch Thiên Dương đang quan sát thì Hoàng Thiên đã đứng bên cạnh anh ấy từ lúc nào.
Hoàng Thiên"Con lợn c·hết tiệt kia thực sự biết hưởng thụ nha!giấu bao nhiêu mỹ nữ như vậy trong nhà"
Bạch Thiên Dương hơi giật mình khi bạn của anh ấy luôn như vậy xuất hiên một cách bất ngờ
Bạch Thiên Dương"Được rồi từ giờ mọi người có thể không cần làm những công việc này nữa,Tôi sẽ bảo người đưa các cô ra ngoài!"
Anh ấy không muốn bắt ép bất cứ một người bình thường nào làm những việc mà họ không thích.
Cũng như những người phụ nữ này chắc chắn họ đã bị Trương Minh bắt đến nơi này để hầu hạ cho hắn.
Cứ tưởng những cô gái này sẽ đều vui mừng khi nghe Bạch Thiên Dương nói như thế,nhưng không phải như vậy.
Chỉ một vài người trong số họ là tỏ ra vui mừng nhưng những người con lại hoàn toàn không có phản ứng gì,ngược lại còn có phần hơi lo lắng.
Anh ta không biết những người này tại sao lại tỏ ra như vậy khi sắp được tự do.
Nhưng anh ấy không quan tâm mà nói với người lính mà Mạn Nhu đã sắp xếp chỉ để nghe chỉ thị của Anh ta.
Bạch Thiên Dương"Được rồi đưa họ ra đi và hãy tìm cho họ một nơi ở phù hợp!"
Người lính kia không nói gì mà chỉ gật đầu chấp hành mệnh lệnh,lúc này cũng không còn gì ở tầng hai này nữa.
Bạch Thiên Dương cùng Hoàng Thiên tiến thẳng lên tầng thứ ba.
Thực chất căn phòng này chỉ toàn là những phòng ngủ khác nhau nhưng phần lớn chúng đều rộng rãi và sang trọng.
Chỉ tính riêng tầng ba này thôi cũng đủ phòng cho hơn chục người ở
Đang loay tự chọn cho mình một phòng ưng ý nhất cho những ngày chuẩn bị ở nơi này thì từ dưới một giọng nói cất lên gây sự chú ý của anh.
"C·hết tiệt tên khốn này đã tích trữ bao nhiêu đồ ăn chứ!nhìn kìa hắn có bao nhiêu chai rượu vậy!"
Không khó để nhận ra đây là giọng nói của Lý Bân.
Bạch Thiên Dương cũng xuống dưới nơi phát ra những âm thanh kinh ngạc đang phát ra từ miệng của Lý Bân.
Chỉ khi tận mắt nhìn thấy Bạch Thiên Dương mới cảm thấy sững người.Không ngờ ngôi biệt thự này còn có cả một tầng hầm bí mật nữa.
Nếu như không phải Lý Bân tinh mắt phát hiện thì đến ngay cả Bạch Thiên Dương cũng không hề biết.
Hoàng Thiên"Nhìn số lượng này đì nó có thể đủ cung cấp cho người dân ở đây trong một tuần!"
Mặc dù nhóm của Bạch Thiên Dương chưa bao giờ thiếu đồ ăn thậm chí họ còn được thưởng thức thịt thú biến dị cực kỳ bổ dưỡng.
Nhưng nhìn số lượng nhiều như vậy cũng khiến anh ta choáng ngợp
Bạch Thiên Dương không biết làm cách nào mà tên khốn Trương Minh kia lại dự chữ được nhiều như vậy.
Cứ như là hắn đã biết trước thế giới biến đổi mà dự chữ lương thực từ trước vậy.
Còn có một người tỏ ra phấn khích hơn cả Bạch Thiên Dương và Hoàng Thiên đó chính là Lý Bân.
Anh ta đang nhìn chằm chằm vào đống rượu đủ mọi thể loại với ánh mắt lấp lánh kia.
Đi cùng với Lý Bân một thời gian Bạch Thiên Dương cũng biết được một số sở thích của những người trong nhóm của mình.
Rượu chính là một trong những thứ mà Lý Bân cực kỳ yêu thích.
Đã không biết bao nhiêu lần Bạch Thiên Dương nghe Lý Bân than thở vì không được uống rượu trong một thơi gian dài.
Cũng không bất ngờ khi Lý Bân tỏ ra như vậy.
Đi sâu vào trong,tại một góc của căn hầm,một thứ gì đó bị che lại bởi một tấm vải lớn.
Điều này gợi lên sự tò mò của Bạch Thiên Dương,anh ấy tiến lại gần thứ bị che lấp kia và từ từ vén tấm vải che lên.
Hiện lên trước mắt của anh ấy là một cỗ máy nhìn có vẻ cực kỳ tối tân.
Anh ấy chắc chắn một món đồ như này không thể nào từng được sản xuất hay xuất hiện trước đây.
Chỉ có một khả năng duy nhất đây chính là một món đồ được mở ra từ quả cầu kho báu.
Vừa chạm tay vào một dòng thông báo xuất hiện trong ánh mắt của Bạch Thiên Dương.
[Máy phát điện cỡ nhỏ:Cung cấp điện năng đủ để sử dụng cho một khu vực nhỏ chỉ cần bạn có đủ ma thạch để cỗ máy này hoạt động!]
""Còn có cả thứ này rơi ra từ quả cầu kho báu sao?""Bạch Thiên Dương suy nghĩ.
Anh ấy không biết rằng đây là thứ mà Diên Phi có được sau khi tiêu diệt sinh vật bậc một đầu tiên.
Lúc này thì Bạch Thiên Dương cũng đã hiểu tại sao những chiếc đèn trùm vừa nãy lại có thể phát sáng.
Về phần cỗ máy này cần ma thạch để sử dụng thì Bạch Thiên Dương có thể tự tin có thể cung cấp.
Trên quãng đường đi đến đây anh ấy đã có thêm hai viên ma thạch bậc một nữa.
Chưa kể viên ma thạch trong cỗ máy phát điện kia có vẻ vẫn còn rất nhiều năng lượng trong một thời gian nữa.
Đây thực sự là thứ tiện lợi khi có thể mang theo bên người.Nếu là những người khác thì việc đem theo cô máy có vẻ nặng lề này là quá sức.
Nhưng vói Bạch Thiên Dương thì khác,anh ấy có nhẫn không gian.Chỉ cần bỏ nó vào bên trong của chiếc nhẫn là có thể mạng đi một cách dễ dàng.
Không mất quá nhiều thời gian để suy nghĩ Bạch Thiên Dương quyết định sẽ mang theo cô mấy này khi anh ta rời đi.
..............
Tại khu bể bơi của căn biệt thự,ba người đàn ông đang nằm dài trên những chiếc ghế,bên cạnh là chai rượu vang cùng vài miếng thịt nướng
Ba người họ thực sự như dang trải qua một kỳ nghĩ mát sau một quãng thời gian dài.
Có thể nhận ra rằng khuôn mặt thoải mái không một chút lo lắng trên khuôn mặt của họ.
Đúng vậy đây chính là ba người Bạch Thiên Dương,Hoàng Thiên và Lý Bân.
"WOW Anh Thiên Dương em cũng muốn ăn thịt!"
Viên Viên từ đâu chạy đến khi nhìn thấy ba người đàn ông này đang nói chuyện vui vẻ thưởng thức những miếng thịt thơm phức cùng với nhưng hớp rượu vang.
Tử Hàn Tuyết Cùng Viên Viên đã đi theo Mạn Nhu để đón mẹ của cô gái đến ngôi biệt thự này.
Có vẻ như Mạn Nhu đã rất vui mừng khi gặp lại người mẹ của mình
"Cám ơn cậu đã đối xử tốt với hai mẹ con tôi,tôi không biết phải trả ơn cô cậu đây bằng cách nào!"
mẹ của Viên Viên nhìn thẳng vào Bạch Thiên Dương và Tử Hàn Tuyết mà vừa khóc vừa nói.
Người phụ nữ này đã tưởng rằng hai người Bạch Thiên Dương đã đưa con gái của cô đi khỏi nơi tập trung này.
Nhưng lúc nãy một lần nữa được gặp lại con gái người phụ nữ này cứ tưởng như đang trong mơ.
Sau một hồi tâm sự thì cuối cùng Viên Viên cùng với mẹ của mình cũng rời đi và tìm một nơi khác tâm sự.
Bây giờ chỉ còn lại bốn người họ,Tử Hàn Tuyết cũng tìm một cái ghế dựa bên cạnh Bạch Thiên Dương mà nằm xuống.
Nhìn bốn người họ lúc này không khác gì đang trong đợt nghỉ mát.
Đến ngay cả Mạn Nhu cũng cảm thấy nhóm người này thật kỳ lại.
""Chẳng phải họ vừa trải qua một trận chiến sao?""
Đây không phải những gì mà một người vừa trải qua trận chiến thể hiện.Cô cũng không nghĩ nhiều và cố gắng hoàn thành công việc của mình.
Mạn Nhu đã cho người vận chuẩn thức ăn trong có trong Tầng hầm và phân phát cho những người dân ngoài kia.
Mặc dù nó không đủ cho một thời gian dài nhưng nó đủ cho đến khi đột tiên phong của khu trại này đủ thời gian để ra ngoài tìm kiếm thức ăn.
Chưa kể theo những gì mà Tử Hàn Tuyết nói cho cô ấy thì thịt của nhưng sinh vật ngoài kia có thẻ ăn được chính vì vậy mà nguồn thức ăn sẽ không đáng lo ngại nữa.
(Mọi người đề cử và tặng quà cho mình để có thêm động lực ra chương đều đặn và thường xuyên hơn nhé)