Chương 82 :Mạn Nhu
Một vệt máu dài dưới đất quét ngang quá chỗ của họ.
Không nghĩ ngờ gì nữa đây chính là v·ết m·áu của một người nào đó vừa đi qua đây,Vết tích vẫn còn rất mới.
Lần theo v·ết m·áu và đi thêm khoảng 200 mét nữa một thân ảnh của một người phụ nữ xuất hiện trong tầm mắt của Bạch Thiên Dương.
Anh ấy có thể cảm nhận được rằng năng lượng va động trong cơ thể của cô ấy chắc chắc là một người đã tiến hóa lên bậc một.
Khuôn mặt của Tử Hàn Tuyết cũng trở lên ngạc nhiên khi nhận ra điều đó.
Cô ấy biết sự mạnh mẽ của nhưng người đã tiến hóa lên bậc một,nhưng thứ có thể làm cho người phụ nữ b·ị t·hương này không phải bình thường.
Tử Hàn Tuyết"Chúng ta làm thế nào với cô ấy!"
Bạch Thiên Dương"Có lẽ chúng ta lên hỏi cô ấy khi cô ấy tỉnh lại!Nhanh giúp tôi đỡ cô ấy lên"
Với sự giúp đỡ của Tử Hàn Tuyết,Bạch Thiên Dương đã dễ dàng đưa cô ấy vào nhà.
Để yên tâm anh ấy cũng xóa tất cả những v·ết m·áu mà người phụ nữ này đã để lại.
Lúc này khi vào phòng Bạch Thiên Dương mới có thời gian để quan sát kỹ người này.
Anh chắc chắn đay không phải là người của Nam Việt,Khuông mặt đậm chất tây đã nói lên điều đó.
Cô ta cũng chông đặc biệt xinh xắn,nhưng điều làm cho anh ta không thể dời mắt là cặp ngực kia.
Anh ấy cũng đã gặp rất nhiều người phụ nữ có vòng một khủng nhưng cô gái này ở đẳng cấp hoàn toàn khác.
""Làm sao cô ấy có thể đi lại bình thường với thứ kia chứ""Những suy nghĩ vớ vẩn vẫn liên tục hiện lên trong tâm trí của anh.
Bạch Thiên Dương vốn không phải là người như vậy chỉ là anh ta đã quá bất ngờ mà thôi.
Ngay cả Tử Hàn Tuyết người được cho là có thân hình cực chuẩn cũng phải cảm thấy tự ty.
Tử Hàn Tuyết"Tên Biến thái!"
Cô ấy chửi thầm Bạch Thiên Dương khi thấy anh ta cứ nhìn chằm chằm vào nới đó của cô gái.
Khi nghe thấy Tử Hàn Tuyết nói Bạch Thiên Dương mới tỉnh táo lại mà nhìn sang chỗ khác xấu hổ.
Anh ấy không nghĩ rằng mình sẽ thất thố như vậy.
Bạch Thiên Dương"Tôi nghĩ cô lên sơ cứu cho cô ấy,dù sao hai người cũng là phụ nữ!"
Anh ấy về phòng của mình và để Tử Hàn Tuyết với cô gái kia lại với nhau.
Khoảng 20 phút sau khi nghe thấy Tử Hàn Tuyết gọi anh mới một lần nữa ra khỏi phòng khách.
Cô gái bí ẩn kia đã được Tử Hàn Tuyết băng bó cẩn thận nếu như không có bất ngờ gì thì cô gái này sẽ sớm tỉnh lại.
Bạch Thiên Dương đã nghĩ liệu có lên sử dụng những lọ thuốc chữa thương của mình không.
Nhưng suy nghĩ đó ngay lập tức bị dập tắt,vì dù sao đây cũng là lần đầu tiên anh gặp cô ấy.
Có khi người phụ nữ này lại chính là kẻ thù của họ.Chưa kể Bạch Thiên Dương cũng nghe thấy rất nhiều tiếng đi lại lục xoát bên ngoài.
Anh ấy đoán điều này hoàn toàn liên quan đến người con gái đang nằm trước mặt của anh ta.
Tử Hàn Tuyết"Tôi nghĩ chúng ta lên trói người này lại đề phòng cô ta trốn mất!"
Bạch Thiên Dương"Ý kiến hay!"
lầm đầu tiên anh đông ý cả hai tay khi nghe ý kiến của Tử Hàn Tuyết.
Ngay lập tức anh lây sợ dây mà mình lấy được trên đường từ nhẫn không gian ra và cẩn thận trói chặt cô ta lại.
Nó đảm bảo cô ấy sẽ không thể làm được việc gì khác.
Bạch Thiên Dương"Được rồi nghỉ ngơi đi tôi nghĩ tôi sẽ đẻ mắt đến cô ấy!"
Tử Hàn Tuyết cũng gật đầu và trở về phong,ngay khi cô ấy rời đi Bạch Thiên Dương cũng trở về phòng của mình.
Mặc dù vậy Bạch Thiên Dương vẫn không quên tập trung sự chú ý vào cô ta.
Chỉ đến khi quá mệt mỏi mà Bạch Thiên Dương ngủ lúc nào không hay.
.....................
Khi những ánh sáng chiếu từ của sổ ánh vào khuôn mặt cảu người phụ nữ xinh đẹp,nó làm cô ấy tỉnh lại.
Không còn cảm giác đau đớn như tối hôm quá nữa,cô ấy có thể cảm nhận được v·ết t·hương của mình đã đỡ hơn rất nhiều
Đúng vậy đây chình là người mà Bạch Thiên Dương đã cứu được tối hôm quá đó chính là Mạn Nhu.
Mạn Nhu"hãy nhớ đấy Diên Phi sẽ có ngày tôi sẽ khiến anh phải trả giá cho những việc mình đã làm!"
Vốn định cử động cơ thể và đứng lên nhưng thứ gì đó đã ngăn cô ta lại.
Lúc này Mạn Nhu mới để ý đến nơi mình đang ở,Vốn tưởng rằng cô đã bị ngất ở một nơi nào đó nhưng bất ngờ là nơi đó lại là một căn phong lạ mặt.
v·ết t·hương bên hông đã được quấn băng một cách cẩn thận nhưng không biết tại sao chân tay của cô ta lại bị trói.
Cô ấy gần như không thể cử động mà chỉ có thể đứng im một chỗ.Mạn Nhu đã vọt lên suy nghĩ rằng mình đã b·ị b·ắt lại bởi nhóm người Diên Phi.
Nhưng suy nghĩ kỹ lại thì đám người kia sẽ không bao giờ tử tể đến mức sơ cứu và chữa thương cho cô ta.
Đang loay hoay không biết làm cách nào để thoát ra khỏi đây thì bất ngờ một người đàn ông bất chợt bước ra từ một căn phòng.
Ánh mắt vẫn còn đang ngái ngủ liếc nhìn mọi thứ xung quanh và vươn mình theo một thói quen.
Khi vừa định đến gần chiếc bàn để lấy cho mình một ít nước thì mọt thứ gì đó ngáng trên đường đi khiến anh ấy vấp phải mà ngã ra.
kỳ lạ là ngay cả khi bị ngã xuống nhưng anh ấy lại không cảm thấy bất kì đau đớn nào thay vào đó một cảm giác mềm mại ám áp lan toả khắp má của anh ta.
Nó dễ chịu đến mức anh ấy không muốn nhấc mình đứng dậy nữa.
Người đàn ông này chình là Hoàng Thiên,Không biết tại sao hôm nay anh ta lại dậy sớm như vậy.
Đang chìm trong cảm giác xung sướng thì thứ gì đó cử động bên dưới người của Hoàng Thiên khiến anh ấy tỉnh táo lại.
Lúc này anh mới thực sự nhận ra rằng thứ mà anh ta tưởng là mặt đất kia lại là cơ thể của một cô gái xinh đẹp mà anh ấy chưa bao giờ gặp mặt trước đây.
theo phản xạ tự nhiên anh ấy bật dậy né ngay ra bên ngoài .
Nhưng khi quan sát xem người này rốt cuộc là ai thì anh ta đã bị hút hồn và không thể rời mắt bởi vòng một của cô ta.
Có một thứ ma lực nào đó khiến Hoang Thiên không thể chớp mắt.
Một thứ gì đó ấm ấm chảy ra từ mũi của anh ấy mà không hề biết chỉ đến khi người phụ nữ kia cất tiếng anh mới hoàn hồn.
"Tên khốn biến thái nhìn như vậy đã đủ chưa!"
Hoàng Thiên bất giác sờ lên mũi của mình một thứ gì đó đỏ đỏ xuất hiện trên tay của anh ta.
Khi nhận ra chúng là máu thì Hoàng Thiên bất giác hét lên một tiếng.
Cũng cùng với căn phòng mà Hoàng Thiên vừa bước ra Lý Bân cũng từ bước ra từ đó.
Lý Bân"Hoàng Thiên à mới sáng sớm mà hét cái gì vậy!"
Khi đảo mắt về phía cái bàn thì hoàn cảnh tương tự lại diễn ra một lần nữa,Thứ ma lực kia lại hấp dẫn ánh nhìn của Lý Bân.
Lý Bân được cho là một người khá đứng đắn khi đã từng lập gia đình nhưng lúc này mũi của anh cũng từ từ chảy ta một dòng máu đỏ tươi.
Chứng kiến một lúc cả hai người đàn ông cùng nhìn vào vòng một của mình khiến Mạn Nhu không khỏi cảm thấy xấu hổ.
Hai tay của cô ấy đỏ bừng lên lên và không biết giấu mặt của mình đi đâu.
Nhận ra anh nhìn của mình hơi quá dáng thì Lý Bân cũng lấy lại bình tĩnh,Một câu nói bất giác cất lên từ cả hai người Hoàng Thiên và Lý Bân.
"Cô là ai?"
Mạn Nhu ngạc nhiên khi thấy hai người đàn ông này không biết cô ấy là ai.
Nếu như là người của Diên Phi hoặc Trương Minh hay ngay cả những người đã từng sống trong trại tập trung này cũng ít nhiều biết thân phận của cô ấy.
Nhưng điều kì lạ là cả hai người này hoàn toàn không biết cô là ai mà không có sự giả dối nào.
(Mọi người đề cử và tặng quà cho mình để có thêm động lực ra chương đều đặn và thường xuyên hơn nhé)