Chương 51 : Đường ra
"Hắt xì Hắt xì"
Tử Hàn Tuyết"Có phải anh bị ốm đúng không!"
Bạch Thiên Dương"Không bao giờ chỉ là hôm nay tôi tự nhiên hắt xì liên tục!"
Tử Hàn Tuyết cũng không quan tâm nữa mà tiếp tục đi tiếp quãng đường đến với cổng trường càng ngày càng gần.
Lượng thây ma cũng như sinh vật đột biến trên đường cũng càng ngày càng ít đi.Có thể bọn chúng đã bị tiêu diệt rất nhiều.
Anh cũng không thể nhớ nỗi mình đã g·iết bao nhiêu con quái vật nữa chỉ là rất nhiều,rất nhiều.
Anh quay sang hỏi Tử Hàn Tuyết khi mấy ngày hôm nay dường như đang cố gắng làm điều gì đó.
Bạch Thiên Dương"Cô đang cố gắng làm gì vậy?mấy ngày hôm nay dường như cô rất kì lạ"
Tử Hàn Tuyết dừng lại nhìn anh khi đang cắt từng mảnh thịt của một con lợn đột biến.
Chính anh cũng không biết những miếng thịt ấy có thể làm gì.
Tử Hàn Tuyết"Chúng ta không thể cứ mãi trông chờ vào thức ăn có sẵn được.Số lượng của chúng chỉ có hạn mà thôi.
Tôi đang nghĩ liệu thịt của nhưng con sinh vật này có thể sử dụng được không!"
Bạch Thiên Dương ngỡ ngỡ ngàng khi nghe cô ấy nói như thế.Anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này cả.
"Đúng vậy tại sao chúng ta không hể ăn thịt những sinh vật đột biến kia"Bạch Thiên Dương nghĩ.
Cuối cùng anh cũng hiểu được ý định cảu cô ấy.
Tử Hàn Tuyết"Tôi cần phải thử nghiệm thêm một thời gian nữa,liệu thịt của chúng có thực sự ăn được hay không"
Anh không nói gì mà chỉ tỏ ra vẻ đồng tình.Dù sao người con gái trước mặt này cũng cực kì thông minh.
Việc mà cô ấy đang làm cũng hoàn toàn hợp lý
Bạch Thiên Dương "Đi thôi không còn xa nữa đâu"
Cả hai người tiếp tục tiến về phía trước
"Vụt Vụt"
hai mũi tên lao cực nhanh đến vị trí của hai con thây ma.
Chưa kịp tiếp cận đến gần bon chúng đã bị những viên đạn băng hoạc mũi tên đen của Bạch Thiên Dương g·iết c·hết
"Bạn vừa g·iết được thây ma cấp 25"
"Bạn vừa g·iết được thây ma cấp 21"
"Haiz"
Một tiếng hở dài phát ra từ miệng của Bạch Thiên Dương.
Những con quái vật bình thường bây giờ gần như không giúp cho anh tăng Lượng của mình lên bao nhiêu cả
Mặc dù được nhiều anh được nhiều khinh nghiệm hơn khi g·iết quái so với nhưng người khác thì tốc độ vẫn quá chậm.
Anh nhận ra rằng Tử Hàn Tuyết mấy ngày nay cũng đang cố gắng làm nhiệm vụ tiến hóa.
Khi gặp bất kì một sinh vật mạnh mẽ nào đấy cô ấy đều xung phong g·iết nó đầu tiên.
Anh thực sự tò mò về nghề nghiệp mà cô ấy chọn cũng như nhiệm vụ là gì.Có lần anh đã định hỏi thẳng cô ấy nhưng lại thôi.
Dù sao ai cũng có bí mật riệng.
Đã hơn một ngày kể từ khi Bạch Thiên Dương và Tử Hàn Tuyết rời khỏi khu rừng sinh thái kia.
Cả hai đã đi liên tục cả ngày và chỉ nghỉ ngơi vào bạn đêm.
Nếu như không có nhưng nguy hiểm từ bên ngoài can thiệp thì hộ đã đến đích từ lâu.
nhưng không sao muộn một tí cũng có thể chấp nhận được.
Bạch Thiên Dương"Chúng ta đến nơi rồi Tử Hàn Tuyết!"
Anh nói mà không thể giấu nổi sự vui mừng toát lên.
Từ hai cống cổng to khổng lồ xuất hiện trước mắt cảu con người.
Đúng vậy cánh cổng của đại học quốc gia Nam Việt cực kì to lớn và hoành tráng.
Khi lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Thiên Dương cũng phải mắt chữ o mồn chữ ô khi nhìn thấy.
Lần đầu tiên trong đòi anh được nhìn thấy cái cổng lơn như vậy.
Càng tới gần cái công càng lộ ra rõ nét hơn.
Cứ tưởng rằng mọi chuyện sẽ êm xuôi nhưng không.
Tiểu Hắc đã báo về cho anh một tin không vui cho lắm.Nó đã trông thấy rất hiều thây ma xuất hiện trước cổng trường.
Nhìn thấy nết mặt của Bạch Thiên Dương biến đổi Tử Hàn Tuyết cũng phần nào đoán được hình ảnh phía trước mặt.
Đi thêm một đoạn cuối cùng anh cũng đã nhìn thấy cảnh tượng trước mặt.Rất nhiều thây ma tập trung ở đây.
Bạch Thiên Dương hiểu khi tại sao bọn chúng lại tập trung đông ở đây.
Những người này có ý định chạy thoát ra khỏi đây vào ngày thế giới bị biến đổi nhưng ý định đó mãi mãi không thành hiện thực.
Họ bị mắc kẹt và biến thành thây ma như bây giờ.
Cả hai người nhìn nhau như hiểu ra vấn đề.
Bạch Thiên Dương"Thế nào Tử Hàn Tuyết,Có muốn chơi một trò chơi không?ai g·iết được nhiều hơn sẽ phải làm theo yêu cầu của người kia"
Tử Hàn Tuyết nhìn anh như hiểu ý định.Cô không nói gì mà bất giác lao nhanh về phía nhưng con thây ma kia.
Bạch Thiên Dương"Không được cô chơi ăn gian!"
Nói xong anh cũng lao nhanh vào cuộc chiến.Mặc dù số lượng của chúng rất nhiều nhưng lại chỉ là những sinh vật bình thường.
Để tiêu diệt được hết tất cả chôc này cũng tốn không ít thời gian.
Bạch Thiên Dương lao nhanh về phía trước với nhũng chuyển động hết sức mượt mà.
Việc phải chiến đấu với v·ũ k·hí không phải sở trường vẫn không nhăn cản được tiến độ của anh.
Những cú vùng tay liên tục lóe lên.Đầu của nhưng con thây ma kia bất chợt rơi xuống đất.
Mọi thứ diễn ra nhanh đến nỗi mắt thường cũng không thể nhìn thấy được.
Dù sao chỉ số nhanh nhẹn hiện giờ của anh cũng đã hơn 150 điểm.
Không sử dụng kĩ năng nhưng điều này cũng không ảnh hưởng quá nhiều.
Bên cạnh Tử Hàn Tuyết cũng không hề tỏ ra kém cạnh tý nào tốc độ của cô ấy cũng cực kỳ nhanh.
Không như Bạch Thiên Dương cô ấy đã sử dụng kỹ năng mà cô có được hôm trước.
quả nhiên Tử Hàn Tuyêt vẫn hợp hơn với những cuộc quần chiến.Đán sương màu trắng kia làm đống băng số lượng lớn thây ma chạm phải.
Cô ấy không phải dùng sức quá nhiều nhưng vẫn tiêu diệt được thây ma.
Đến bây giờ Bạch Thiên Dương cũng hối hận với những gì mình nói lúc trước.Dù anh có nhanh hơn bao nhiêu đi nữa cũng không nhanh bằng cô.
Nếu như đây là cuộc chiến dài hơi Bạch Thiên Dương cũng không phải chịu thua như thế.
Chưa kể anh hoàn toàn không nhờ đến sự trợ giúp từ Ảnh.
Hai người chiến đấu trong khoảng mười năm phút thì cuối cùng kết thúc.
Mặc dù có vẻ như một cuộc chiến vất vả nhưng không hề xuất hiện một giọt mồ hơi hay hơi thở gấp từ hai người.
Tử Hàn Tuyết quay sang nhìn Bạch Thiên Dương cười mỉa mai.
Tử Hàn Tuyết"Anh thua rồi!"Cô ấy vui vẻ khi đã giành được chiến thắng.Một nụ cười tỏa sáng xuất hiện trên miệng cô.
Bạch Thiên Dương cũng phải ngây người khi chứng kiến khoảnh khắc đó.Quả nhiên cái đẹp vẫn có sức hút rất lớn với cánh mài râu.
Nhưng mọi thứ diễ ra không lâu khi Bạch Thiên Dương điều chỉnh lại tâm trạng của mình.
Bạch Thiên Dương"Xem như cô thắng!Nói đi cô muốn gì?"
Tử Hàn Tuyết say nghĩ một lúc nhưng vẫn không tìm được yêu cầu thích hợp bây giờ.
"Tạm thời chưa nói cho anh!Tôi sẽ dùng nó khi nghĩ ra"
Bạch Thiên Dương cũng chỉ có thể chấp nhận.Ai bảo chính anh là người đã đưa ra đề xuất kia.
Bạch Thiên Dương"Đừng đưa ra yêu cầu gì quá vô lý là được!"
sau khi tiêu diệt xong lũ thây ma cả hai người đều cùng tiến sát về phía cánh của.
Bạch Thiên Dương đạp mạnh một cái cuối cùng cánh cửa cũng mở ra.
Đập vào mắt họ là một cảnh hoang tàn chưa từng thấy.Bạch Thiên Dương đã rất nhiều lần tưởng tượng khung cảnh bên ngoài trường.
Nhưng mọi thứ diễ ra trước mặt nằm ngoài dự kiến của anh.Đây không con là một nơi phồn hoa xe cộ đi lại,con người tấp lập nữa.
Thay vào đó là hình ảnh hoang vu đổ nát xe hỏng bị để lại tràn lan ngoài đường.Chưa kể còn rất nhiều xác người còn đang phân hủy kia.
Đây thực sự cảnh tượng hỗn loạn.Một mùi h·ôi t·hối bốc lê khiến Bạch Thiên Dương cũng không thể chịu đựng nổi.