Chương 48 : Giấc mơ thủa nhỏ
[Nghề nghiệp chính:Chiến Binh Bóng Đêm(Duy nhất)
-Kỹ năng nghề nghiệp:Tích Lũy Năng Lượng:Mỗi lần g·iết được kẻ địch bằng năng lượng bóng đêm,điểm năng lượng sẽ được cộng dồn.
Khi điểm năng lượng đạt đến 100% bạn có thể tung ra một đòn đánh cực kỳ mạnh(0/100%)
-Kỹ năng nghề nghiệp:Tạo Bóng(Chủ Động,có thể tiến cấp khi đủ điều kiện);Tạo một bản sao bằng năng lượng bóng tối.
Bản sao sở hữu 80% sức mạnh của người sở hữu.Ngoài ra nó con có thể hòa mình vào tất cả những nơi có bóng tối xung quanh.
(Điều kiện tiến hóa:Tiến hóa bậc 2+5 viên ma thạch bậc hai)
Kỹ năng nghề nghiệp sẽ không chiếm vị trí 1/5 kỹ năng có thể học]
[Nhờ ảnh hưởng từ nghề nghiệp của bạn kỹ năng hạt giống bóng đêm của bạn đang dần nảy mầm]
Đến bây giờ Bạch Thiên Dương cũng chưa biết hết tiềm lực nghề nghiệp của mình đã chọn.
Nhưng anh chắc chắn lựa chọn của mình là hoàn toàn đúng.
Hiện giờ kỹ năng Tích lũy năng lượng anh vẫn chưa tích lũy đủ nên anh không thể thử nghiệm nó ngay bây giờ được.
Sẽ sớm thôi khi tích lũy đủ 100% anh có thể thấy sức mạnh thực sự của nó.
Kỹ năng tọa bóng mới thực sự gợi lên sự chú ý của Bạch Thiên Dương như theo miêu tả cái bóng sẻ sở hữa 80% sức mạnh hiện giờ của anh.
Bạch Thiên Dương biết hiện tại sức mạnh của mình hiện tại mạnh mẽ đến mức nào.
Chỉ với 80% thôi cũng đủ để có thể đối đầu với chính Tử Hàn Tuyết lúc này.
Điều anh thắc mắc là liệu cái bóng cũng có thể sử dụng được các kỹ năng của anh hay không.
Nếu như có thể thì kỹ năng này thực sự mạnh quá đáng.
Bạch Thiên Dương đang định triệu hồi cái bóng của minhg nhưng chợt nghĩ về cái gì đó.
Anh không thể để có người thứ hai biết về những kỹ năng này được.Dù gì thì tiết lộ quá nhiều về bản thân cho người khác là điều không tốt.
Chưa kể Tử Hàn Tuyết là người duy nhất biết rất nhiều bí mật cũng như một phần tính cách của anh lúc này.
Bạch Thiên Dương quay sang nhìn người phụ nữ đang chơi đùa với Tiểu Hắc.
Anh không biết liệu mình có thể tin tưởng được người này hay không.
Anh sẽ cần phải xác nhận lại điều đó.
Bạch Thiên Dương bỏ ra ngoài mà không nói một lời,chỉ vẫn để Tiểu Hắc vẫn ở bên cạnh của Tử Hàn Tuyết.
Khi đến một nới không ai có thể để ý Bạch Thiên Dương mới sủ dụng kỹ năng tạo bóng của mình.
Ngay khi vừa kích hoạt kỹ năng thi toàn bộ cơ thể của anh trở lên nóng bừng một cách bất thường.
Xung quanh thân thể xuất hiện một vầng hòa quang hệt như khi anh dùng kỹ năng hạt giông bóng đêm lên cơ thể của mình.
Vầng hòa quang càng ngày mành dầy đặc,sức mạnh cũng càng ngày càng tăng thêm.
Chỉ sau một vài phút vầng hòa quang màu đen tới mức cực hạn cũng là lúc những tia năng lượng đó tách khỏi cở thể Bạch Thiên Dương.
Vừa tách ra đong năng lượng ấy từ từ biến thành hình ảnh của một người đàn ông.
Hình ảnh kia không khác gì so với Bạch Thiên cả về ngoại hình và cân lặng.
Điều khác biệt là cơ thể đang hình thành kia không được cấu tạo bởi máu và thịt mà là hoàn toàn bằng bóng tối.
Nó có màu đen từ đầu tới chân.Bạch Thiên Dương có thể cảm nhận rõ ràng sức mạnh đang chảy trong người của cái bóng kia.
Một mối liên kết kỳ lạ xuất hiện giữa Bạch Thiên Dương và cái bóng.
Anh biết cái bóng kia hoàn toàn không có ý thức,tất cả những hành động đều phụ thuộc vào sự điều khiển của Bạch Thiên Dương.
Tất nhiên một kỹ năng mạnh mẽ như này cũng đi kèm với nhưng rắc rối khi Bạch Tiên Dương buộc phải phân tâm sự chú ý của mình dàng cho cái bóng kia.
Đôi lúc điều này cũng trở lên khó khăn hơn.Cái bóng này cũng không thể dùng bất kỳ một kỹ năng của Bạch Thiên Dương.
Nhưng thật may nó có thể dùng được v·ũ k·hí.Anh dã đưa một trong những chiếc dao găm của mình cho nó.
Anh rất muốn đưa cho cái bóng của mình v·ũ k·hí mạnh mẽ hơn nhưng cái dao găm kia là thứ duy nhất anh có lúc này.
"Tản ra"Bạch Thiên Dương ra chỉ thị cho cái bóng.
Vừa nhận được chỉ thị cái bóng dần dần tan biến và hòa mình vào xung quanh.
Đột nhiện không biết từ lúc nào cái bóng xuất hiện bên cạnh một con thây mà không một tiếng động dùng con dao găm kia cắt đứt đầu con thây mà.
""Thật tuyệt""Bạch Thiên Dương không khỏi vui mừng khi nhìn những hành động vừa rồi.
Từ giờ anh có thể á·m s·át bất cứ ai mà họ không thể biết được gì.
Chưa kể với 80% sức mạnh của anh lúc này thì mọi thứ sẽ trở lên thật dễ dàng.
Bạch Thiên Dương tiếp tục ra lệnh cho cái bóng và từ từ nó lại xuất hiện trước mặt cảu Bạch Thiên Dương
Bạch Thiên Dương"Từ nay sẽ gọi mày là Ảnh vậy"
Từ Ảnh là cái tên duy nhất xuất hiện trong đầu của anh lúc này,vô ảnh vô tưng nó cững đặc biệt phù hợp với những gì mà cái bóng có thể làm được.
"Tản ra"cái bóng một lần nữa biến mất.
Mặc dù không thể nhìn thấy nhưng Bạch Thiên Dương vẫn có thể cảm nhận được cái bóng đang ở vị trí nào đang trong tư thế nào.
Một lỹ năng làm cho Bạch Thiên Dương hoàn toàn hài lòng.
Có quá nhiều điều bất ngờ xảy ra trong ngày hôm nay chính vì thế mà tâm trạng của anh lúc này cực kỳ tốt.
Bạch Thiên Dương trở về tòa nhà ma họ đang ở lúc nào không hay.
Tử Hàn Tuyết đã nghỉ ngơi từ lâu chỉ còn một mình Bạch Thiên Dương.
Không biết từ đâu Tiểu Hắc bay đến và đậu trên vai của anh.
Nhìn thấy hành động này Bạch Thiên Dương không khỏi cười trừ nói.
"Tao tưởng mày quên người chủ nhân này rồi"
Dường như thấy Bạch Thiên Dương có vẻ hơi giận,Tiểu Hắc liền cọ cái mỏ của mình lên vai anh như thể lấy long.
""Con vật nhỏ này quả thực rất thông minh""Bạch Thiên Dương nghĩ.
Anh ra lệnh cho Ảnh bảo vệ xung quanh ngôi nhà và cũng tìm chỗ nghỉ ngơi.
Bạch Thiên Dương nhanh chóng chìm vào giấc ngủ
......................................................................................................
"Thiên Dương à đi nhanh lên con Bố đang đợi mẹ con mình ở bến xe đấy"
Một giọng nói phát ra từ một người phụ nữ hiền hậu đang nhìn về phía một chàng trai nhỏ với ánh mắt trìu mến.
Nếu để ý mọi người có thể thấy rằng cậu bế kia rất giống với Bạch Thiên Dương cũng là mái tóc xám bạc cùng với khuôn mặt lạnh lùng.
Khác biệt là trong ánh mắt ấy vẫn còn rất ngây thơ.
Đây chắc chắn là khi Bạch Thiên Dương còn nhỏ khi mà gia đình anh vẫn chưa chuyển từ thủ đô Nội Hà về thành phố nhỏ phía nam để sinh sống.
Bạch Thiên Dương"Con biết rồi mà mẹ!"
Anh vừa đi vừa nói nhưng ánh mắt lại hoàn toàn đang tập trung lên bầu trời.
Rõ ràng Bạch Thiên Dương đã nhìn lên đó khá lâu,khác với mọi ngày,hôm này bầu trời đặc biệt nhiều sao.
Đặc biệt trong số đó là một ngôi soo cực kỳ sáng nhưng nhìn kỹ nó tách biệt hoàn toàn với nhưng ngôi sao con lại.
Ánh sáng mà nó tỏa ra như mang theo một năng lượng nào đó khiến Bạch Thiên Dương nhỏ cẩm thấy rất an toàn và gần gũi
Ngôi sao kia dường như đang hình thành một mối liên kết với cậu bé nhỏ kia.
Rõ ràng sự xuất hiện của ngôi sao ấy thu hút sự chú ý của Bạch Thiên Dương.
Hình ảnh ngôi sao dường như khác im trông tầm trí của cậu bé kia.
"Thiên Dương à con không vui khi gặp lại bố sao!"
Một giọng nói trầm thấp cũng với đó là một ít sự nghiêm khác có trong đó vang lên.
Đúng vậy đây là thời gian khi Bạch Thiên Dương còn nhỏ bố anh có chuyện phải đi xa vài tháng.
Chính vì vậy mà cả mẹ và Bạch Thiên Dương đều ra bến xe để đón bố về
Giọng nói ấy đã làm Bạch Thiên Dương phải quay đầu và nhìn về phía khác.
Nhận ra giọng nói của người kia Bạch Thiên Dương chạy lại và ôm trầm lấy bố của mình.