Chương 130 : Cha mẹ của Châu Giai Kỳ
Sau khi đi thêm một quãng đường nữa,một bức tường cực lớn xuất hiện trước mặt của anh ta.
Nó lớn đến nỗi đủ để ngăn chặn được đội quân thây ma lên đến cả triệu con mà Bạch Thiên Dương đã tiêu diệt.
Bức tường này chắc chắc chỉ vừa mới được xây dựng lên,vì khi Bạch Thiên Dương rời đi hoàn toàn không có một bức tường nào cả.
Nhìn độ dài và rộng như này,anh ấy có thể đoán bức tường này trải dài trên cả địa Phận của Nội Hà,nó bao tròn cả thành phố vào bên trong.
Hàng Loạt những v·ũ k·hí tối tân cùng với những chiếc xe tăng được bố trí bảo vệ xung quanh cũng cho thấy chính phủ chú trong trong việc phòng thủ như thế nào.
Ở giữa là một cánh của khổng lồ được làm từ kim loại vào đó,những người lính canh cũng được trang bị những bộ giáp cũng như những v·ũ k·hí mạnh mẽ.
Chưa kể người đứng đầu tiên kia có vẻ là người đã tiến hóa lên bậc một.
""Mang một người tiến hóa bậc một ra canh cổng,có vẻ thực lực những người ở đây cũng không thấp!""
Bạch Thiên Dương thầm mỉm cười suy nghĩ,nhóm người của anh ta cũng từ từ tiến lại gần phía cánh cổng kia.
Tất cả bọn họ đều tháo bộ giáp của mình ra và thay vào đó là những bộ trang phục trước kia cùng với một lớp áo khoác dầy bên ngoài.
Bạch Thiên Dương không muốn bị mọi người chú ý với những trang bị lấp lánh của nhóm anh ta.
Nhìn thấy bọn họ có ý định tiến vào bên trong thành phố,người đứng đầu với bộ giáp toàn thân sáng bóng kia đứng ra ngăn mấy người bọn họ lại.
''Xuất trình giấy thông hành nếu muốn vào trong thành''nhóm người của Bạch Thiên Dương hoàn toàn bất ngờ khi biết được cần phải có giấy mới được vào.
Lý Bân là người ăn nói tốt nhất trong nhóm của bọn họ đứng lên giải thích.
Lý Bân"Nhóm chúng tôi đã đi một quãng đường dài để tới nơi này nên không có cái gì gọi là giấy thông hành!"
Vừa nghe Lý Bân nói như vậy,tên đứng đầu cùng với mấy chục lính canh đứng sau đều biến sắc mặt.
Họ ngay lạp tức rút kiếm cũng như súng của mình ra chĩa thẳng về phía của nhóm Bạch Thiên Dương.
Người vốn điềm đạm như Lý Bân cũng không khỏi tức giận,trong một khoảnh khắc anh ta đã không kiềm chế được mà giải phóng sức của mình ra bên ngoài.
Nếu như không phải có Bạch Thiên Dương ngăn lại thì mấy người ở đây có thể đ·ã c·hết.
Đúng lúc này Tử Hàn Tuyết từ từ tiến lên phía trước và tháo chiếc khăn che mặt của mình ra.
Ngay khi nhìn thấy gương mặt xinh đẹp cũng như cực kỳ quen thuộc khiến người lính đứng đầu cũng phải cúi mặt hạ v·ũ k·hí của mình xuống và hô to.
"Xin lỗi Tiểu thư Hàn Tuyết,chúng tôi không biết đây là nhóm của cô!"
Ngay khi thấy đội trưởng của mình như vậy,những tên lính đứng đằng sau cũng ngay lập tức làm theo y hệt.
""Xin lỗi Tiểu thư Hàn Tuyết,chúng tôi không biết đây là nhóm của cô!"
Tử Hàn Tuyết hoàn toàn không nói gì mà cứ tiến thẳng về phí trước,nhóm Bạch Thiên Dương chỉ việc đi theo ngay sau cô ấy.
"Nhanh mở cổng thành!"Tên đứng đầu kia hét to.
Ngay lập tức những tiếng kêu cót két phát ra từ cánh cổng khổng lồ kia và từ từ được mở ra.
Tử Hàn Tuyết cùng với Bạch Thiên Dương cũng không trần trừ gì nữa và tiến vào trong.
Để lại tên canh của kia vẫn sừng sờ và không hề dy chuyển,trên trán của hắn ta bây giờ đã xuất hiện lấm tấm những giọt mồ hôi.
Thứ làm hắn ta sợ không phải là việc đắc tội với con gái của chủ tịch nước mà là thứ sức mạnh khủng kh·iếp phát ra từ người đàn ông kia khiến hắn ngột thở
"Nhưng người này không hề tầm thường!"Hắn ta suy nghĩ mà chân vẫn còn hơi run.
"nhanh báo cho ngài thị trưởng tiểu thư Hàn Tuyết vừa vào thành!''
Đúng vậy thị trưởng trong lời nói của người lính kia chính là bố của Châu Giai Kỳ,bạn thân của Tử Hà Tuyết.
................
Vừa bước vào cổng thành,một khung cảnh nhộn nhịp diễn ra trước mặt của Bạch Thiên Dương.
Mọi người đi lại,mua bán một cách tự do như chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Đến ngay cả Bạch Thiên Dương cũng tự hỏi có phải đang là tận thế không,trên đường cũng hoàn toàn không xuất hiện những người đói rét nằm la liệt.
Thỉnh thoảng cũng có vài đội ngũ đi tuần xung quanh,an ninh được đảm bảo một cách trật tự.
Nhiều gian hàng cũng được lập lên,thay vì bán những đồ dùng thường ngày như mọi khi thì chúng được thay thế bằng những trang bị rơi ra từ những con quái vật.
Tuy phần lớn người trong thành phố đều là dân thường nhưng những gian hàng kia vẫn có rất nhiều người qua lại.
Ngay cả khi chưa thăng cấp họ vẫn mưa những thứ này để đề phòng.
Nhìn thất việc này Bạch Thiên Dương không khỏi nghĩ đến đống trang bị bên trong cái vòng của mình.
Sau khi đi dạo được một đoạn,một nhóm người với những trang bị lóe mắt đi thẳng về phía của nhóm người Bạch Thiên Dương.
Đi giữa là một người đàn ông trung niên cực kỳ phông độ và thần thái thoát ra khiến người ta liên tưởng đến quý tộc
Vừa trông thấy người đàn ông này,Tử Hàn Tuyết bất ngờ mở miệng nói chuyện trước
Tử Hàn Tuyết"Chú Kiệt lâu ngày không gặp,Giai Kỳ vẫn ổn chứ!"
Người đàn ông kia không giấu khỏi việc vui mừng khi nhìn thấy Tử Hàn Tuyết.
Châu Kiệt"Thật may là cháu vẫn an toàn!Bố cháu lo lắng lắm đấy!"
Nghe người đàn ông trước mặt nói đến bố của mình,Tử Hàn Tuyết bỗng trở lên nhăn mặt.
Thấy Tử Hàn Tuyết khó chịu,người đàn ông tên Châu Kiệt kia cũng biết ý lái sang chủ đề khác.
Châu Kiệt"À đúng rồi chú vùa sai người báo cho Tiểu Kỳ,chắc nó sớn đến thôi!"
Nói Xong ông ta cũng nhìn về nhóm người của Bạch Thiên Dương lúc này đang đứng sau lưng của Tử Hàn Tuyết.
Khác với điệu bộ trước đó,người đàn ông này nhìn vào nhóm người Bạch Thiên Dương với ánh mắt không lạnh cũng không nóng.
Ông ta đánh giá mấy người bọn họ từ trên xuống dưới,khi nhận thấy mấy người này không có gì đáng chú ý thì cũng quay đi
Dường như không chào đón bọn họ vậy.
Bạch Thiên Dương cũng chả quan tâm người đàn ông này đang nghĩ gì,chỉ cần không động vào bọn họ là được.
Chính Tử Hàn Tuyết cũng cảm thấy không vui khi thấy thái độ của người đàn ông.
Đúng lúc này,từ xa xa một người con gái cực kỳ xinh đẹp chạy tới,sắc đẹp của người con gái này cũng không khua kém gì so với Tử Hàn Tuyết.
Đây chính là người con gái tên Châu Giai Kỳ,người con gái mà Bạch Thiên Dương có gặp vài lần khi vẫn còn ở trong trường.
Có vẻ như chỉ có Bạch Thiên Dương và Từ Hàn Tuyết biết cô gái này là ai
Châu Giai Kỳ chạy thẳng đến chỗ của Tử Hàn Tuyết mà ôm trầm đến cô ta vui vẻ ríu rít
Châu Giai Kỳ"May quá chị Hàn Tuyết,để em xem chị có bị làm sao không!"
Cô gái nhìn hết chỗ này chỗ kia dùng tay chạm nhẹ vào cơ thể Tử Hàn Tuyết để xem xét.
khi đã chắc chắn hoàn toàn bình thường thì cô gái tên Châu Giai Kỳ này mới thở ra một hơi hài lòng
Tử Hàn Tuyết"Giai Kỳ có vẻ em mạnh lên không ít!"
Nghe thấy Tử Hàn Tuyết nói như vậy,Châu Giai Kỳ không khỏi hếch mặt lên tự hào
Châu Giai Kỳ"hè hè em sắp tiến lên bậc một rồi đấy!"
Tử Hàn Tuyết cũng thấy được sự tự hào lóe lên trong mắt của cô gái khi khoe thành tích của mình.
Ngay cả Châu Kiệt đứng bên cạnh cũng hãnh diện theo khi con gái của mình thực sự là một nhân tài.
Trong khoảng thời gian ngắn mà cô bé cô thể loe lên được cấp độ 25,tất nhiên là cũng có sự giúp đỡ rất nhiều từ ông ấy
Hai người nói chuyện hỏi han được một lúc thì Châu Giai Kỳ bất ngờ hỏi
Châu Giai Kỳ"Đúng rồi chị Hàn Tuyết! Anh ấy đâu?"
(Mọi người đề cử và tặng kẹo cho mình để có thêm động lực ra chương đều đặn và thường xuyên hơn nhé)