Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tại Tận Thế Thăng Cấp

Chương 111 : Bắt đầu rèn




Chương 111 : Bắt đầu rèn

Chẳng mất nhiều thời gian vì chỉ trong ngày hôm sau thôi,sau khi nhận được yêu cầu của Bạch Tiên Dương.

Người đứng đầu ở đây đã ngay lập tức sai người đi chuẩn bị và dọn dẹp mọi thứ,hiện tại lò rèn đã sẵn sàng để Bạch Thiên Dương sử dụng.

Vừa bước vào nơi này,Bạch Thiên Dương có thể cảm nhận luôn được sự khác biệt về nhiệt độ.

Mặc dù ngoài kia đăng cực kỳ rét buốt,nhưng khi vào đây anh có thể thấy rõ ràng luồng khí nóng đang liên tục ập vào mặt của anh ấy.

Một điều gì đó quen thuộc chợt trở về trong tâm trí của anh ta,Bạch Thiên Dương quá quen với nhiệt độ cũng như không khí của nơi này.

Anh ấy đã cùng bố của mình vùi đầu ở đây cả ngày khi anh ta được nghỉ hè trước kia.

Vì vậy mà tay nghề của Bạch Thiên Dương cũng rất khá nếu như không muốn nói anh ta thực sự có năng khiếu trong chuyện này.

Đến ngay cả bố anh ta cũng phải thừa nhận rằng anh ấy thực sự rất có tài trong việc rèn này.

Bạch Thiên Dương không ngay lập tức bắt tay vào công việc,anh ấy cần lấy lại cảm giác trước đây của mình.

Anh ấy bắt đầu bằng việc rèn những món đồ bình thường như dao, xẻng các loại.

Bạch Thiên Dương bắt đầu nổi lửa,ngọn lủa bùng lên dữ dội trước mặt của anh ấy,nó nóng đến nỗi khiến anh ta chảy cả mồ hôi.

Bên ngoài thì cái rét đang hoành hành,nhưng trong này Bạch Thiên Dương vẫn phải đổ mồ hôi bình thường.

Ngay khi miếng sắt bắt đầu nóng lên tới nhiệt độ nhất định,Từ trong nhẫn không gian Bạch Thiên Dương lấy ra một cái búa.

"Keng Keng Keng Keng.........."

Từng nhát,từng nhát đập liên hồi được Bạch Tiên Dương giáng xuống theo một nhịp điệu nhất định,mọi thứ diễn ra thật hoàn hảo như đã được lập trình từ sẵn



Không biết có phải do tác dụng của nghề nghiệp hay không mà càng rèn Bạch Thiên Dường càng trở lên quen tay hơn .

Không những thế tay nghề của anh cũng càng ngày càng tăng hơn rất nhiều,từng cái,từng cái dao được anh lần lượt tạo ra càng ngày càng tăng lên.

Thời gian để rèn ra một chiếc cũng giảm đi,điều đặc biệt là bất cứ thứ gì do người có nghề nghiệp thợ rèn tạo ra đều sẽ mang theo chỉ số dù ít hay nhiều.

Chỉ số cũng còn dựa theo độ hoàn hỏa cũng như chất liệu của trang bị.Bạch Thiên Dương đã mất gần như cả ngày để rèn những thứ bình thường hay làm trước kia.

Đến khi mọi thứ trở nên hoàn hỏa nhất thì Bạch Thiên Dương với bắt đầu vào công việc đầu tiên của mình.

Đầu tiên Bạch Thiên Dương muốn rèn được một chiếc búa đủ mạnh mẽ để anh ta có thể xử lý những nguyên liệu bậc một cũng như bậc hai kia.

Anh ta định trộn lẫn sương của con sói biến dị với loại sắt đặc biệt nhất mà anh ấy có bây giờ.

Thứ sắt này được Bạch Thiên Dương lấy đi từ nhà của mình,anh ấy không biết nguồn gốc thực sự về thứ này.

Bạch Thiên Dương đã may mắn phát hiện ra thứ này trong khi đang khám phá khu rừng sau thành phố của mình với cha của anh ấy.

Đến ngay cả bố anh ta cũng không biết đây là thứ gì,nhưng khi thử rèn một thứ gì đó mà trộn lẫn thứ nguyên liệu đặc biệt này thì thứ tạo ra cực kỳ chắc chắn.

Nó tốt hơn tất cả vật liệu có trên thế giới hiện tại,đây chỉ là trộn lẫn một ít,nếu như thêm lượng nhiều hơn thì không biết có chuyện gì xảy ra.

Cục nguyên liệu này cũng cực kỳ nhiều,nó đủ để Bạch Thiên Dương thoải mái rèn tất cả trang bị cho nhóm của mình.

"Keng Keng Keng keng....."

Những tiếng đập búa vẫn phát ra bên trong lò rèn,Bạch Thiên Dương vẫn vậy,anh hoàn toàn tập trung vào thứ trước mắt của anh ấy.

Nhưng khác với khi rèn những món đồ bình thường kia.



Cây búa được rèn từ nguyên liệu quý hiếm cùng với sương của con sói bậc hai kia thực sự là một thử thách với Anh ấy.

Bạch Thiên Dương đã thất bại hai lần trong việc tạo cậy búa,việc khống chế cho hai thứ này hoàn toàn dung hòa vào nhau khó hơn những gì mà anh ấy nghĩ.

Nếu như làm không đúng,nó có thể bị nứt ra cũng như không đủ hoàn thiên.

Bạch Thiên Dương tập trung đến nỗi quên mất cả thời gian bên ngoài,trong đầu của anh chỉ hoàn toàn là rèn và rèn.

Dù nhiều lần thất bại nhưng chính nhưng những lần thất bại đó khiến Bạch Thiên Dương biết anh ấy sai ở đâu và còn thiếu thứ gì.

Tưởng chừng như lại thất bại một lần nữa thì không,lần này cái búa do anh ấy rèn không còn bị nứt ra nữa.

Những bột bằng sương cùng với thứ kim loại kia bắt đầu dung hợp lại với nhau một cách từ từ,một màn sáng nhẹ hiện lên khi hai thứ kết dính với nhau.

Bạch Thiên dương vẫn không ngừng đập liên tục khi quá trình này đang diễn ra,anh ta biết rằng nếu có bất kỳ sai sót nhỏ nào hiện tại thì sẽ thất bại không phải nghi ngờ.

Chỉ khoảng mười phút sau khi thứ ánh sáng nhẹ kia biến mất cũng là lúc Bạch Thiên Dương dừng những phát đập của mình lại.

Một hình ảnh sơ bộ của cậy búa hiện lên trước mắt của anh ấy,phần khó khăn nhất cũng đã qua đi,hiện tại anh ấy chỉ cần tạo hình và ổn định lại chiếc búa.

Nói có vẻ nhanh nhưng thực chất công đoạn này cũng tốn khá nhiều thời gian của anh ấy.

"HAHAHAHA Cuối cùng cũng thành công!"Bạch Thiên Dương hét lên sung sướng,đây là thành quả sau hai ngày cố gắng của anh ta,làm sao có thể k·hông k·ích động được.

Quãng thời gian này không khác gì đang t·ra t·ấn tinh thần của anh ta.

Nghề rèn cần người thợ phải luôn luôn tập trung cao độ,vì vậy mà anh ấy không thể lơ là dù chỉ một giây.

Mặc dù mệt mỏi đến cùng cực nhưng thành quả nó đem lại hoàn toàn xứng đáng,anh cần chiếc búa vừa hoàn thành lên,xem xét nó một cách thật kỹ.



[Búa rèn(Bậc một):trang bị là sự kết hợp của một vật liệu không rõ tên và sương của thú biến dị bậc hai +50 sức mạnh khi trang bị nâng cao khả năng rèn khi sử dụng]

Ngắm nghía hết mọi ngóc ngách của chiếc búa,anh ấy không khỏi hài lòng,Bạch Thiên Dương chắc chắn mình có thể làm tốt hơn nếu có thêm thời gian hơn nữa.

Nhưng thế này đã quá đủ để anh ấy rèn những món trang bị hiện tại,dù rất muốn bắt tay ngay vào công việc nhưng anh ấy thực sự không còn sức nữa.

Nếu như không được nghỉ ngơi lúc này anh ấy thực sự có thể sẽ bị ngất.

Lết những bước chân nặng nhọc của mình ra khỏi phòng rèn và tiến thẳng đến ngôi biệt thự.

khi vừa về tới phòng của mình,anh ấy ngay lập túc gục xuống giường mà ngủ lúc này không hay.

Đến khi mở mắt ra cũng đã sang ngày tiếp theo,thật không thể tin được là anh ấy đã ngủ lâu như vậy.

Vừa bước ra khỏi phòng anh ấy đã thấy mọi người đang ngồi lại với nhau ăn cơm trưa.

Hoàng Thiên"Nhanh lại đây Thiên Dương cậu biến mất đâu mấy ngày nay vậy!"

Anh ấy cũng nhanh chóng ngồi xuống bàn mà ăn ngấu nghiến như thể sắp c·hết đói đến nơi vậy.

Nhìn anh ta như vậy cũng khiến Tử Hàn Tuyết bên cạnh cũng phải nhíu mày

""Rốt cuộc thì tên kia làm gì mà phải chật vật như vậy""Cô suy nghĩ

Chỉ mấy phút sau thì thức ăn trên bàn cũng bị anh ấy ăn hết sạch,Bạch Thiên Dương ngửa người ra ghế vỗ bụng với ánh mắt đầy thỏa mãn.

Thậm chí những tiếng nấc bắt đầu phát ra từ phía anh ấy.

Khi đã no bụng,anh ấy lấy ra tấm bản vẽ từ trong nhẫn không gian của mình ra đặt ở giữa bàn.

Bạch Thiên Dương"Chọn cho mình một bộ giáp phù hợp sau đó nói cho tôi,tôi định sẽ dành thời gian này để rèn cho mọi người một bộ!"

Anh ấy nói mà nhìn thẳng vào mặt của mọi người có ở đây,Bạch Thiên Dương cũng giải thích lý do mà mấy ngày nay anh ta biến mất

(Mọi người đề cử và tặng kẹo cho mình để có thêm động lực ra chương đều đặn và thường xuyên hơn nhé)