Chương 109 : Bữa tiệc nhỏ
***
"Tiểu Bạch đừng chạy nữa mà!"
Một cô gái trẻ đang ra sức đuổi theo một con sói có vẻ như cặp đôi này khá thân thiết với nhau.
Nếu như Bạch Thiên Dương có ở đây lúc này thì chắc chắn sẽ ngạc nhiên về con sói kia.
Mới chỉ có một ngày từ khi anh ấy rời đi mà con sói này đã lớn lên gấp đôi.
Lý Bân"Nhanh Viên Viên đừng để đừng để con thây ma chạy thoát!"
Vừa kịp nói,con sói ngay lập tức tăng tốc độ phóng thẳng đến con thây ma kia và cắn đứt đầu của nó.
Có vẻ như bản năng săn mồi của những sinh vật như thế này rất mạnh mẽ.
Vì thế bất cứ khi nào con sói cảm nhận được nguy hiểm hay những ai làm hại đến chủ nhân của nó,nó sẽ t·ấn c·ông mà không chần trừ.
Con sói ngay lập tức chạy lại bên cạnh Viên Viên với ánh mắt sáng bừng nhu kiểu muốn được cô ấy khen ngợi.
Viên Viên cũng hiểu ý đưa tay ra vuốt vuốt bộ lông của nó.
Hoàng Thiên"Nếu như Anh cũng có một thú cưng như này thì thật tốt!"
Anh ấy nhìn Viên Viên với ánh mắt ước ao
Lý Bân"Anh đừng ghen với một đứa trẻ như vậy chứ!"
Mạn Nhu cũng ngay lập tức phụ họa chêu trọc Hoàng Thiên
Mạn Nhu"Đúng rồi Viên Viên đừng để ý đến tên ngu đấy!"
Nói xong cô nhếch môi nhìn thẳng vào Hoàng Thiên với ánh mắt thách thức.
Hoàng Thiên"Cô......."
Mực dù cực kỳ bực bội nhưng anh ta không thể làm được gì cả,đánh nhau ư,không thể nào dù sao bọn họ cũng là đồng đội của nhau.
Đúng lúc này một giọng nói từ xa cất lên
"Có vẻ như mọi người vui vẻ hơn trong khi tôi không có ở đây!"
Đây chính là giọng nói của Bạch Thiên Dương,anh ấy vừa trở về cùng với Tử Hàn Tuyết.
Vốn dĩ anh ấy muốn Tử Hàn Tuyết sẽ ở lại nhà của mình vài ngày nhưng không,ngay buổi sáng hôm sau Tử Hàn Tuyết đã dục anh ta rời đi
Nghe thấy tiếng nói quen thuộc thường ngày Viên Viên ngay lập tức chạy đến ôm chằm đến anh ta.
Bạch Thiên Dương cũng không bất ngờ với hành động này của cô bé.
Ngoài anh ta ra chỉ có anh ta và Tử Hàn Tuyết là được cô bé đối xử đặc biệt.
Bạch Thiên Dương"Mọi chuyện vẫn ổn chứ!"
Hoàng Thiên"Thiên Dương cậu đang xem thường ai vậy!Có tớ ở đây làm gì có chuyện gì xảy ra được chứ!"
Bạch Thiên Dương cũng chỉ mỉm cười cho qua,dù sao thì những lời mà Hoàng Thiên nói cũng có phần đúng.
Nếu như không phải xuất hiện sinh vật bậc hai thì những người còn lại của anh ấy hoàn toàn có khả năng xử lý.
Bây giờ Bạch Thiên Dương không chỉ có một mình nữa,hiện tại bên cạnh anh ta có những người đồng đội bên cạnh.
Anh ta không chỉ quan tâm với bản thân mình mà bỏ qua nhũng người đã cùng anh ta chiến đầu bên nhau.
Lý Bân"Đúng rồi,chúng ta hiện tại lên làm gì!"
Thật ra ngoại trừ Bạch Thiên Dương,Tử Hàn Tuyết và Hoàng Thiên đến đây đều có mục đích riêng của mình.
Những người còn lại hoàn toàn chỉ là đi theo ba người bọn họ mà thôi.
khi biết cha mẹ của mình đã an toàn Bạch Thiên Dương bây giờ cũng không gấp gáp như trước nữa
Anh ấy cần hỏi những người đồng đội của mình về địa điểm tiếp theo mà họ sẽ đi.
Bạch Thiên Dương"Không sao mọi người cứ quyết định địa điểm,chúng ta sẽ đi tới đó!"
Anh ấy nhìn mọi người đang vây xung quanh bên mình mà nói
Bạch Thiên Dương"Nhưng trước tiên tối nay chúng ta sẽ có một bữa tiệc nhỏ!Yên tâm tự tôi sẽ là người đứng bếp!"
Viên Viên"Hay quá tối nay được ăn món thịt nướng của anh thiên Dương!"
Có hai món mà Bạch Thiên Dương cực kỳ tâm đắc đó chính là mỳ tôm và món còn lại là Thịt nướng.
Thật may mà những món mà anh ấy làm thì mọi người trong nhóm của anh ấy đều thích.
Vừa nói xong Anh ta đã ngay lập tức bắt tay vào chuyển bị.
Từ trong nhẫn không gian Bạch Thiên Dương lấy ra rất nhiều những gia vị cũng như nguyên liệu khác nhau.
Hôm nay ngoài món thịt nướng ra anh ta sẽ làm thêm cả món lẩu nữa.
Một món quốc dân mà gần như tất cả mọi người gần như sẽ đều thích.
Cái khó nhất nếu như muốn có một nồi lẩu ngon là nguyên liệu và gia vị,Nhưng những thứ đó Bạch Thiên Dương đều có đủ.
Bạch Thiên Dương gần như giữ lại tất cả những gia vị mà anh ấy gặp phải trên đường.
Căn nhà của Bạch Thiên Dương cũng đã được Hoàng Thiên và Lý Bân dọn dẹp lại một lần khi anh ta rời đi.
Mặc dù không còn được đẹp đẽ nhưng nó vẫn đủ cho mọi người ở đây mở một bữa tiệc nhỏ.
Những đồ dùng cũng rất đầy đủ.
Trời dần dần tối cũng là lúc hương thơm của những món ăn lan tỏa ra khắp mọi nơi.
Thứ hương thơm có thể hạ gục bất cứ một người háu ăn nào,chưa kể những miếng thịt này cũng được lấy từ những sinh vật biến dị cực kỳ mạnh mẽ.
Xòe xòe xòe
Những miếng thịt cháy xém cũng như mỡ chảy ra từ nó khiến mọi người ai cũng phải chảy nước miếng.
Người có vẻ hóa hức nhất không phải là Hoàng Thiên như bình thường mà lại chính là Tiểu Bạch.
Con sói đã đứng ở bên cạnh của anh ta từ khi Bạch Thiên Dương bắt đầu với những món ăn của mình.
Không khí trong nhóm của anh ấy không còn u ám như lúc ban đầu nữa thay với đó mọi người trở lên quen thuộc với nhau hơn.
Hòa thuận với nhau hơn,anh ấy có thể thấy được mọi người đối xử với nhau như những thành viên trong gia đình của mình.
Bạch Thiên Dương"Hoàng Thiên đừng chơi đùa nữa nhanh giúp tớ dọn mọi thú lên bàn!"
Hoàng Thiên'Đến ngay đây Thiên Dương!"
Chỉ ít phút sau trên bàn đã xuất hiện rất nhiều những món ăn khác nhau,nhưng bắt mắt nhất vẫn là nổi lầu đang sôi sùng sục kia.
Chẳng nghĩ nhiều khi chính bụng của anh ta cũng đang reo lên ùng ục.
Lần đầu tiên Bạch Thiên Dương có thể thưởng thức lại món này say khi thế giới biến đổi.
Chắc chắc sẽ có nhiều người thậm chí dám hi sinh mạng sống của mình chỉ để được thưởng thức món nóng hổi này
Bạch Thiên Dương"Được rồi mọi người cứ dùng bữa tự nhiên!"
Còn chưa để anh ta nói hết lời mọi người đã bắt đầu cùng nhau ăn.
Ngay cả hai thành viên nhỏ nhất là Tiểu Bạch và Tiểu Hắc cũng có phần riêng của mình.
Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện với nhau một cách vui vẻ,đây thực sự là bầu không khí mà mọi người có thể quên đi hết những khó khăn hiện tại.
Đơn thuần là một lần nghỉ ngơi đúng nghĩa,sáu người bọn họ ngồi bên nhau với đống lửa bên cạnh cho đến tận nửa đêm khi ngoài trời đã bắt đầu đổ tuyết
Vài ngày trước Bạch Thiên Dương cũng cảm nhận được nhiệt độ đang giảm xuống nhưng anh ấy không nghĩ rằng nó lại giảm xuống nhiều như vậy.
thậm chí tuyết cũng bắt đầu rơi,Ánh mắt của những người ở đây phần lớn là kinh ngạc và ngạc nhiên khi lần đầu được trông thấy tuyết.
Như mọi người đã biết Nam Việt thuộc vùng nhiệt đới,mặc dù cũng có mùa đông nhưng nó hoàn toàn không đủ để có tuyết.
Chỉ một thời gian mà tuyết đã bắt đầu phủ tráng xóa trên mặt đường,nếu như không có đống lửa to bên cạnh,có thể nhóm của anh ta sẽ c·hết vì lạnh mất.
Cũng may Bạch Thiên Dương cũng chuẩn bị đầu đủ cho những ngày đông khác nghiệt như thế này.
Mọi người bắt đầu mặc trên người những lớp áo bông dầy cộp,tuy nó không đem lại khả năng phòng thủ cao nhưng lại cực kỳ cần thiết ở thời điểm hiện tại
Cái máy phát điện mà anh ta lấy được cũng thắp sáng một phần không gian bên cạnh anh ta cũng khiến khung cảnh nơi nầy thật sự ấm cúng.
Tiểu Hắc đã rúc vào trong lòng của Tử Hàn Tuyết từ lúc nào không hay,có vẻ như hơi ấm từ cô ấy cũng làm cho con quạ cực kỳ thoải mái.
(Mọi người đề cử và tặng quà cho mình để có thêm động lực ra chương đều đặn và thường xuyên hơn nhé)