Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 539






Chương 544

Cùng với âm thanh “xèo xèo” càng ngày càng lớn, cơ thể mẹ bị ảnh hưởng, dây leo trong toàn bộ tầng hầm đều sôi sục, liên tục vặn vẹo, giãy dụa, vướng vào nhau, buộc chặt.

Bảo Ngọc thấy cách này có hiệu quả, không chút do dự lau máu của mình dọc trên thân cơ thể mẹ.

Thực vật xanh trước mắt phát ra âm thanh giống như một đứa trẻ đang khóc, tràn ngập trong màng nhĩ. Dưới lòng bàn tay của Bảo Ngọc rõ ràng cảm nhận được từng đợt run rẩy, có lẽ đó là “đau”, có lẽ do dây leo giãy dụa mà ra, tóm lại, cô biết, máu của cô đã trở thành vũ khí tốt nhất.

Nhưng, suy cho cùng cơ thể mẹ của Cỏ Nam Cực quá lớn, lượng máu hai tay dù sao cũng hữu hạn, không bao lâu sau lòng bàn tay đã bị ma sát đến máu thịt mơ hồ, rất khó để tạo thành một kích trí mệnh. Khuôn mặt Bảo Ngọc tái nhợt, cắn chặt môi, không nghĩ ngợi, trực tiếp cắt cổ tay…

Thật ra cô vẫn luôn sợ màu của máu, màu đỏ mê hoặc, màu đỏ tràn ngập tử vong khiến người ta nghẹt thở. Nhưng bây giờ, cái loại màu sắc này đối lập trên nền xanh lại đẹp rực rỡ, giống như ánh nắng gắt của mặt trời, mang tới hơi thở của cuộc sống, tinh khiết mà tốt đẹp.

Cô tựa như một họa sĩ vẽ tranh nghệ thuật graffiti, vẽ ra những gam màu sắc yêu thích trên thân cơ thể mẹ của Cỏ Nam Cực. Bỏ qua những hỗn loạn và cảm giác chấn động dữ dội xung quanh, cô còn đang trầm mê trong đó.

Cơ thể con người có bao nhiêu máu có thể lãng phí, cô đã không nhớ nữa, chỉ nhớ cô phải đây là chuyện cô phải làm.

Bảo Ngọc không ngừng lau máu lên cơ thể mẹ của Cỏ Nam Cực, cô đã không nhớ mình đã chảy bao nhiêu máu nữa, chỉ nhớ những gì cô phải làm.

Sắc mặt của cô trắng nhợt như sương lạnh, đôi môi cũng vì mất máu mà tái nhợt. Mồ hồi đầy trên trán, hai bên tóc mai ướt sũng, áo sơ mi trắng trên người loang lổ vết máu, nhưng vẫn tiếp tục dùng vũ khí lợi hại nhất của mình để bảo vệ người cô quan tâm.



Trên thân cơ thể mẹ nhuốm một vòng tròn màu đỏ kiều diễm, mỗi một bộ phận trên thân nó đều đang truyền ra thông điệp đau đớn, một dây leo trong tầng hầm di chuyển điên cuồng, giống như đang đau đớn, giống như đang kêu rên, giống như đang giãy dụa.

Ai có thể tưởng tượng được thiên địch của Cỏ Nam Cực từng phá hủy căn cứ quân Đức trong thế chiến lần thứ hai lại là brucine chứ? Mà brucine từng hại Bảo Ngọc suýt mất mạng lại trở thành vũ khí của cô vào thời điểm mấu chốt này?

Chuỗi sinh vật học kỳ quái này rất có tính kịch tính, Bảo Ngọc cười khổ, mỏi mệt ngã xuống đất, không còn sức mà đứng lên.

Cổ tay vẫn đang chảy máu, không còn sức lực mà rũ ở một bên, máu từ cổ tay chảy vào gốc rễ cơ thể mẹ của Cỏ Nam Cực…

Mặt đất bị dây leo làm rung chuyển liên tục, vốn là một tầng hầm được đào rỗng, rung chuyển càng ngày càng mạnh, sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào, chôn vùi cô và cái cây xấu xí này.

Cô không xa lạ gì với cái chết.

Lần đầu tiên là không cam lòng, lần thứ hai là luyến tiếc, lần này…cô hoàn toàn từ bỏ.

Được yêu lần nữa, được sống lại lần nữa, cô đã thấy đủ. Chỉ hy vọng, nếu phải biến mất, cũng đừng trở về nữa, đừng tra tấn Tiêu Mặc Ngôn nữa…

Mệt mỏi quá, buồn ngủ quá, cô khép mí mắt trĩu nặng lại, nghiêng đầu, tựa vào trên thân cơ thể mẹ của Cỏ Nam Cực đang đau đớn không thôi, muốn ngủ một lát, chỉ một lát thôi, cho dù có động tĩnh lớn hơn nữa, cô cũng không muốn mở mắt ra nữa…

Cảm nhận được cơn chấn động nhẹ trên mặt đất dưới chân, mấy người ông Hình cứng ngắc tại chỗ, nhìn chằm chằm mặt đất: “Xảy ra… xảy ra chuyện gì?”

Những xúc tua vươn ra từ bốn phương tám hướng của Cỏ Nam Cực đã quên phải tấn công con người từ lâu, mỗi xúc tua đều đang đau đớn vặn vẹo cơ thể. Có xúc tua lùi về trong đất, có xúc tua từ tầng hầm thoát ra, có xúc tua lại vướng vào nhau.