Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 538






Chương 543

“Đừng động vào tôi!!”Bảo Ngọc trống rỗng, phản xạ có điều kiện vươn tay đặt vào hai bên khe hở.

Đúng vào lúc này, chuyện kỳ quái đã xảy ra.

Những xúc tua dưới chân đột nhiên run rẩy khó chịu, giống như chúng đang bị bỏng. Chỗ cơ thể mẹ bị Tuyệt Chi đụng vào, phát ra âm thanh “xèo xèo”, giống như đang bị thiêu đốt.

Bảo Ngọc ngây người, nhìn Cỏ Nam Cực điên cuồng, mờ mịt giơ hai tay lên.

Lúc cô nhìn thấy vết máu trong lòng bàn tay mình, vẻ mặt ngẩn ra, trong đầu nghĩ tới gì đó, cũng chưa xác thực, chỉ mơ mơ hồ hồ, trong chốc lát cũng không thể phán đoán được ngay.

Sự khác thường chỉ kéo dài trong vài giây, cơ thể mẹ lại vươn xúc tua ra, trực tiếp quấn lấy eo cô…

Bảo Ngọc quýnh lên, vội nắm lấy xúc tua bên eo, âm thanh “xèo xèo” giống như bị bỏng lại vang lên, xúc tua xanh biếc lập tức nới lỏng, Bảo Ngọc trực tiếp bị ném lên mặt đất, cũng may phía dưới đều là dây leo nên không quá đau.

Dây leo dưới chân cô trượt qua, vô số dây leo rục rịch di chuyển xung quanh cô. Cô cố gắng đứng lên, mở hai tay ra, rồi nhìn về phía cơ thể mẹ to lớn của Cỏ Nam Cực ở phía đối diện, giống như một con dã thú với cái mồm tựa như bồn máu lớn, như hổ rình môi nhưng lại không dám hành động bất cẩn.

Giống như kiêng kị thứ gì đó.

Là cái gì?

Máu trong lòng bàn tay chảy xuống cánh tay, chảy đến dưới chân.

“Xèo…”



Bảo Ngọc nhìn chằm chằm dưới chân, nhìn thấy rõ ràng những dây leo bị máu dính vào đang vặn vẹo trong đau đớn. Dần dần, cơ thể xanh biếc kia trở nên tối đi, giống như mất đi sức sống.

Đôi mắt Bảo Ngọc sáng ngời, chợt hiểu ra!

Cô từng bị trúng độc brucine, mặc dù đã khỏi nhưng trong cơ thể vẫn tích tụ chất độc của brucine!

Chẳng lẽ, cô đánh bậy đánh bạ mà tìm ra được cách đối phó với Cỏ Nam Cực? Nó sợ loại chất độc này sao?

Ý nghĩ này làm cô vô cùng vui vẻ, Bảo Ngọc không chút do dự bắt lấy một dây leo bên cạnh, muốn xác minh suy đoán của mình, thoáng chốc, âm thanh “xèo xèo” khủng bố vang lên không dứt bên tai, vài giây sau, gốc rễ của đám dây leo kia đều biến thành màu đen.

Bảo Ngọc vui vẻ đến mức máu toàn thân đều sôi trào, cô biết rõ, Cỏ Nam Cực sợ lửa, nhưng chỉ cần chừng nào cô còn ở đây, Tiêu Mặc Ngôn tuyệt đối sẽ không thiêu đốt nơi này! Nói cách khác, nếu thực vật tà ác này tiếp tục phát triển…có lẽ, cuối cùng sẽ biến dị đến mức ngay cả lửa cũng không sợ nữa, đến lúc đó mới trở thành thứ không thể giết được chân chính.

Nên một khi tìm được cách có thể kiềm chế và tiêu diệt nó, cho dù là có bao nhiêu nguy hiểm, cô cũng sẽ không chùn bước.

Nếu, cái mà Cỏ Nam Cực sợ là máu của cô, vậy thì chỉ cần nhỏ máu của cô lên thân cơ thể mẹ là được! Nhưng vấn đề là cô không có vũ khí sắc bén để cắt ra miệng vết thương!

Bảo Ngọc dạo qua một vòng tại chỗ, toàn bộ tầng hầm bị hư hỏng rất nghiêm trọng, bốn phương tám hướng giống như một tòa mê cung, cô không biết được điểm tới. Cắn môi, cô cố gắng bước về phía trước, có dây leo bò lên người cô, cô dùng hai tay nắm lấy, cứ như vậy, cô chạm vào một bức tường, dùng tay trần kéo dây leo bên trên xuống, cuối cùng lấy ra được một viên đá sắc nhọn.

Bảo Ngọc kích động không thôi, cầm lấy nó, không tìm cách trốn thoát, mà quay lại tới trước mặt cơ thể mẹ của Cỏ Nam Cực.

Hít sâu một hơi, nắm chặt viên đá, lòng bàn tay dùng sức siết chặt nó, máu bỗng chốc chảy xuống.

Chịu đựng cơn đau, cô lại dùng bàn tay bị thương nắm lấy hòn đá, cắt một vết thương khác.

Mồ hôi đầy trán rơi xuống, cố cắn chặt răng, rên rỉ, giơ hai tay lên, lau máu mình lên cơ thể mẹ to lớn kia…