*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi thanh âm thông báo của hệ thống chấm dứt, Tô Hàn cảm thấy hạ thân của mình có loại cảm giác rất kỳ quái, hình như là có thêm cái gì đó, hơn nữa thân thể lại không thuộc quyền khống chế của mình nữa rồi. Rất nhanh, Tô Hàn bị công pháp đặc thù của trưởng lão khiến cho bản thân không hề có sức phản kháng lại đột nhiên dùng sức vặn vẹo eo của mình, giãy hai cây dương v*t vốn đang ở trong tao huyệt của mình ra, sau đó lại hạ thắt lưng xuống lần nữa.
Lúc này Tô Hàn mới hiện ra thứ đột nhiên xuất hiện kia là —— thư huyệt của nữ nhân!
hoa huy*t vừa mới xuất hiện và cúc huyệt cùng phun ra nuốt vào hai cây đại dương v*t, tao thịt trong huyệt cũng mấp máy thật nhanh, như là tự mát xa cho dương v*t, mút cho trưởng lão nhịn không được khẽ hừ lên.
"Ưm a... Lại mọc ra một tao huyệt nữa... A...ha... dương v*t chuyển động nhanh một chút... Tuyệt quá... Cảm giác thật thoải mái..." Tô Hàn chưa từng nghĩ tới tâm pháp tầng cao nhất còn có thể khiến mình mọc ra hoa huy*t của nữ nhân, làm cho cậu tạm biến thành một song tính nhân, nhưng như vậy cũng mang tới khoái cảm gấp bội, nếu không phải lúc này Tô Hàn đã bị tâm pháp khống chế, phỏng chừng đã bị khoái cảm vô cùng mãnh liệt khiến cho xụi lơ ở dưới đất, không có cách nào đứng lên nổi nữa.
"Sao lại đột nhiên..." Trưởng lão bất ngờ không kịp đề phòng thiếu chút nữa đã dương quan thất thủ, thư huyệt đột nhiên mọc ra cùng với lực hút càng ngày càng mạnh của hai huyệt cũng làm cho hắn ý thức được mình gặp đối thủ, phải chuyên tâm đối phó.
"A...ha... Đại dương v*t thật thoải mái... Thoải mái chết được... Sâu hơn một chút... Dùng sức làm chết tao hóa... Ưm a... Hai tao huyệt đều quá thoải mái... A...ha... Tao tâm, hoa tâm đều bị đâm đến rồi..."
So với Tô Hàn đầy mặt sung sướng, sắc mặt của trưởng lão lại càng ngày càng khó coi, hắn đã không hề hút được nửa điểm công lực nào của Tô Hàn nữa, ngược lại chính hắn đã nhịn không được sắp bắn, công lực mấy mươi năm gần bị hủy hoại chỉ trong chốc lát!
"Đúng, cứ như vậy... Dùng sức đỉnh tao tâm của tôi... A a... Quá tuyệt... Hai tiểu huyệt đều bị đại dương v*t thao nát rồi... Lại dùng lực... dương v*t sắp đỉnh đến tử cung rồi... Bắn toàn bộ tinh dịch cho tao huyệt đi... Ưm a... Bắn vào tử cung rồi... Tao hóa muốn ăn tinh dịch của đại dương v*t ca ca a..."
"Đáng chết! Không được! A a! dương v*t không rút ra được nữa! Ta muốn bắn a!" Trưởng lão hét to một tiếng vừa thê thảm vừa sung sướng, từng dòng từng dòng tinh dịch không chịu khống chế bắn vào hai huyệt của Tô Hàn.
"A a... Bắn tinh rồi, bắn tinh cho tôi... Hai dương v*t cùng nhau... Quá nhiều, nóng quá... Thoải mái muốn chết..." Tô Hàn cảm nhận được có một lượng chất lỏng thật nhiều tưới vào cả hai huyệt, loại cảm giác thoải mái này lan tràn khắp toàn thân, y như được ngâm mình ở trong suối nước nóng vậy đó, cậu cũng không biết đây là công lực của trưởng lão được truyền vào cùng với tinh dịch. Hai cây dương v*t bắn ra số lượng tinh dịch khá là kinh người, rót cho bụng của Tô Hàn có hơi trồi lên, "Ưm a... Bụng cũng bị bắn lớn... Tao hóa cũng bị bắn mang thai... A a... Muốn sinh tiểu chó mẹ..."
Sau khi bắn sạch tinh dịch trong nháy mắt trưởng lão đã già đi 10 tuổi, vô lực xụi lơ trên mặt đất, đến cả một ngón tay cũng không động đậy được. Ngược lại là Tô Hàn, sau khi trải qua dư vị cao trào, cậu phát hiện mình có thể nhúc nhích, thư huyệt vừa mới mọc ra đã không còn nữa, nhưng thể lực lại vô cùng dư thừa, trong thân thể cứ như là có tinh lực không dùng hết được, nhìn thử giao diện nhân vật mới phát hiện thoáng cái mình đã lên tận 6 cấp!
Tô Hàn tránh thoát khỏi sợi dây một cách đơn giản, bên kia các đồ đệ của trưởng lão đang trầm mê trong thân thể của Diệp Tỉnh và Tần Vũ nên căn bản là không có ai phát hiện ra. Tô Hàn đánh bất tỉnh mấy người đang làm đến thoải mái, đổi lấy một cái liếc xéo của Tần Vũ.
Thay quần áo xong, ba người cẩn cẩn thận thận đi ra ngoài, lại gặp Mộc Ninh đang vội vã chạy tới.
"Ba huynh trốn ra được rồi?" Mộc Ninh vội nói, "Đi nhanh đi! Đợi lát nữa bị người khác phát hiện ra sẽ không có cách nào đi được đâu!"
"Ngươi nghĩ là chúng ta sẽ tin tưởng ngươi nữa sao?" Tần Vũ không khách khí nói.
"Đệ và ca ca cũng là bất đắc dĩ, bọn đệ đã sớm muốn thoát khỏi ma giáo rồi." Mộc Ninh cố hết sức để giải thích, "Cũng vì đệ nghe nói trưởng lão muốn bắt các huynh tới luyện công cho nên riêng tới đây để cứu các huynh đó!"
"Cứ coi như là bọn ta tin tưởng ngươi đi, nhưng mục đích bọn ta tới lần này là để trộm thư từ qua lại giữa thúc thúc của Tô Hàn với ma giáo, còn chưa lấy được mà đi cái gì chứ!" Diệp Tỉnh nói.
"Không có khả năng lấy được đâu! Ma giáo canh phòng nghiêm ngặt hơn các huynh nghĩ rất nhiều, mấy thứ quan trọng đều do giáo chủ tự bảo quản, các huynh cũng không thể đến chỗ của giáo chủ trộm đồ chứ hả!" Mộc Ninh có hơi lo lắng, "Các huynh đi mau đi, nếu để bị mấy người khác phát hiện liền không thể đi được nữa đó!"
"Các ngươi vốn đã không đi được nữa rồi!" Nam nhân hắc y bị trưởng lão ép rời đi lúc trước đột nhiên đi ra từ chỗ tối, ở phía sau còn có một đám hắc y nhân thoạt nhìn có võ công không tệ nữa.
"Nghiêm Tứ, ngươi!" Mộc Ninh bừng tỉnh đại ngộ, "Ngươi là người của giáo chủ!"
"Ta đương nhiên là người của giáo chủ rồi!" Nghiêm Tứ khinh thường, "Giáo chủ cho huynh đệ các ngươi vị trí cao như vậy, thế mà các ngươi lại không biết cảm ơn! Bất quá hiện tại tốt rồi, trưởng lão không còn khả năng, huynh đệ các ngươi lại phản giáo, ta chính là giáo chủ đời kế tiếp!"
Nói xong, hắn dẫn đội hắc y nhân tấn công nhóm Tô Hàn.
Thực lực của Tô Hàn tăng mạnh, chống lại Nghiêm Tứ có võ công cao nhất mà vẫn chưa rơi xuống thế hạ phong, nhưng kiếm sắt của cậu lại kém hơn nhiều lắm, mới đánh mấy cái đã gãy mất, bất đắc dĩ, Tô Hàn đành phải lấy thần khí dù có làm thế nào cậu cũng không định lấy ra —— chính là cái cây cúc hoa kiếm kia.
Nghiêm Tứ thấy chuôi kiếm của
cúc hoa kiếm quá giống với nam căn liền cười to, "Cái gì mà hiệp khách chứ, bất quá chỉ là một tao hóa mà thôi! Đến cả bảo kiếm của mình đều làm thành phó đức hạnh này! Có phải ban nãy trưởng lão thao ngươi không thoải mái, hiện tại tao huyệt ngứa ngáy muốn được đâm đâm một chút không!"
Tô Hàn im lặng cầm lấy trường kiếm, dùng chiêu thức trong cúc hoa kiếm pháp tấn công, rất nhanh, Nghiêm Tứ đã có dấu hiệu sắp bại trận.
Thật tốt quá, sắp thắng rồi! Tô Hàn vui vẻ ở trong lòng, lại bị người dùng một chưởng vỗ bay.
"Giáo chủ!" Nghiêm Tứ vui vẻ kêu.
"Thật vô dụng! Đến cả một tiểu oa nhi cũng không đối phó nổi!" Tuy rằng giáo chủ ma giáo đã râu tóc bạc phơ, nhưng tướng mạo vẫn còn rất trẻ, thậm chí lại có chút âm nhu nữa.
Tiếp đó, ba người khác cũng bị đánh bại một cách đơn giản.
"Lại dám làm càn trong ma giáo của ta! Các ngươi hãy tiếp đãi mấy vị khách nhân này đàng hoàng cho ta!" Giáo chủ ma giáo lạnh lùng nhìn bốn người trước mặt, "Nhất là nhị thiếu chủ của các ngươi."
Mấy hắc y nhân nhe răng cười vây quanh, đỉnh mấy cây đại nhục bổng ở trước mặt bọn họ.
Mặc dù giáo chủ đã nói phải trọng điểm chiếu cố Mộc Ninh, nhưng đám hắc y nhân lại cảm thấy hứng thú với Tô Hàn đang cầm cúc hoa kiếm trong tay nhất.
"Tiểu đệ đệ này có võ công không tồi, sức tao cũng hạng nhất đó nha!"
"Còn chưa gặp qua tao hóa nào dám quang minh chính đại làm thanh kiếm thành dạng này để mang theo bên người cả!"
Rất nhanh Tô Hàn đã bị lột sạch quần áo, bị cưỡng ép ôm lấy hai chân của mình, để lộ tao huyệt ra.
"Ồ! Quả nhiên trên chuôi kiếm có tao vị nè! Sợ là mỗi ngày tao hóa này đều cắm món đồ chơi này vào trong huyệt đi, không thôi làm sao mà màu sắc của cúc huyệt lại sậm như vậy chứ!" Một hắc y nhân cầm lấy cúc hoa kiếm đã được tra vào vỏ, nhắm chuôi kiếm vào ngay trong tao huyệt của Tô Hàn, "Nào, bảo kiếm giả dương v*t tướng công của ngươi tới rồi đây!"
Chuôi kiếm thô dài thẳng tắp cắm vào hậu huyệt của Tô Hàn, làm cho cậu nhịn không được bắt đầu lãng kêu thành tiếng. Càng khiến cậu cảm thấy kinh dị là, khóe mắt của cậu vô ý liếc qua trường bào đã bị xốc lên của giáo chủ ma giáo, để lộ hạ thân trần trụi, Nghiêm Tứ có chút không tình nguyện vén trường bào lên, cắm côn th*t của mình vào trong hậu huyệt đỏ tươi của giáo chủ.
"Nhìn cái gì? Giáo chủ của bọn ta tu luyện chính là thải dương thuật, một thân công lực của ngươi và đồng bạn đến cuối cùng đều thuộc về giáo chủ của bọn ta thôi!" Một hắc y nhân cầm vỏ kiếm dùng sức trừu sáp chuôi kiếm giả dương v*t kia, khiến cho Tô Hàn không còn cách nào đi quan tâm mấy chuyện khác được nữa.