Nỗi bất an trong lòng Úc Thư càng ngày càng lớn, cậu không dám mở hợp đồng. Cảm giác chỉ cần mở ra, cậu sẽ bước vào vực thẳm không thể quay đầu lại.
Phó Hàn Dương thấy Úc Thư bất an siết tài liệu đó thì biết Úc Thư đã linh cảm được điều gì đó rồi.
"Mở ra nhìn xem."
Tuy lòng Úc Thư vô cùng kháng cự, nhưng cậu không dám chống cự Phó Hàn Dương. Cuối cùng, cậu vẫn mở bản hợp đồng ra để đọc. Cậu cẩn thận đọc kỹ nội dung bên trong, quả thực là một hợp đồng bán thân.
Trên thế giới này, hầu hết Alpha đều dùng thủ đoạn cứng rắn để có được Omega mà họ muốn. Mặc dù Alpha chỉ có thể đánh dấu một Omega, nhưng sau khi đạt được mục đích mình mong muốn thì có thể loại bỏ dấu hiệu thông qua phẫu thuật. Vì vậy, rất nhiều Alpha có tiền có quyền sẽ lợi dụng tỷ lệ mang thai mạnh mẽ của Omega để sinh ra những đứa con ưu tú cho họ.
Omega chỉ là công cụ sản xuất của Alpha. Úc Thư không muốn như vậy, cậu lắc đầu phản kháng, nói với Phó Hàn Dương: "Không, tôi sẽ không ký!"
Phó Hàn Dương đã đoán được trước phản ứng của Úc Thư. Hắn cố ý lại vô tình nghịch tóc Úc Thư, đưa tay vuốt ve gương mặt trắng nõn tinh tế của cậu.
Thực ra, Phó Hàn Dương đã từng gặp Úc Thư dưới lầu công ty vào nửa năm trước. Khi đó Phó Hàn Dương có việc cần phải ra ngoài làm, tài xế của hắn đã đợi sẵn ở cửa.
Hắn đi thang máy xuống lầu một, vừa bước khỏi thang thì đã bị Úc Thư đang chạy vội đụng phải.
Nhưng chẳng ai ngờ rằng, người bị đâm không nhúc nhích, mà người đâm lại ngã lăn quay dưới đất. Phó Hàn Dương nhìn Úc Thư trên mặt đất, vừa cảm thấy không biết phải làm sao, vừa cảm thấy buồn cười. Hắn vươn tay, kéo Úc Thư lên.
Úc Thư cũng vội khom lưng xin lỗi, như một đứa bé ngoan.
"Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý."
Không hiểu vì lý do gì, lúc Úc Thư khom lưng cúi đầu, Phó Hàn Dương đã bị thu hút bởi chiếc cổ thon trắng ngần của cậu. Đợi khi Úc Thư đứng dậy, Phó Hàn Dương đã định thần lại bèn có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt Úc Thư.
Một khuôn mặt rất xinh đẹp, ba viên nốt ruồi trước mắt đặc biệt hấp dẫn làm lòng hắn ngứa ngáy, muốn nhìn Úc Thư khóc lóc van xin dưới thân mình. Hắn bị sốc bởi chính suy nghĩ của mình, cố gạt suy nghĩ sang bên rồi nhìn sâu vào Úc Thư. Phó Hàn Dương không cảm nhận được bất kỳ hương pheromone nào trên người Úc Thư, nghĩ cậu chỉ là một Beta nên Phó Hàn Dương cũng không quá để cậu ở trong lòng.
Vậy nên, việc này rất nhanh chóng bị hắn quên lãng.
Ai ngờ được, mấy ngày trước bọn họ lại gặp gỡ. Mà hắn phát hiện Úc Thư không phải Beta, cậu là một Omega. Một Úc Thư đột nhiên phát tình trong thang máy lại lần nữa khơi mào hứng thú của hắn.
Vài ngày trong kỳ phát tình đã khiến cho họ càng thêm chắc chắn về mong muốn có được Úc Thư.
Vậy nên hắn điều tra Úc Thư, hắn không ngại dùng thủ đoạn cứng rắn mạnh mẽ để có được cậu.
Hắn thong dong mà không nhân nhượng, nói với Úc Thư: "Chỉ cần em ký vào hợp đồng, ba em sẽ được phẫu thuật ngay lập tức, toàn bộ chi phí sẽ do chúng tôi trả."
Úc Thư nghĩ đến bệnh tình của ba mình, vốn còn kháng cự lại trở nên dao động. Bệnh của ba cậu đã kéo dài rất lâu rồi, lúc nào cũng có thể chuyển biến xấu đi.
Nếu... Nếu... Cậu ký hợp đồng này, vậy cuộc phẫu thuật của ba sẽ có hy vọng. Nhưng... nhưng hợp đồng này không viết kỳ hạn, chỉ viết phải làm bạn lữ của họ. Bạn lữ này, rốt cuộc là bạn tình hay ý khác, Úc Thư không thể xác định.
Nhưng sau khi cẩn thận ngẫm lại, có lẽ khả năng đầu tiên cao hơn một chút, cũng chính là món đồ chơi để họ hưởng dụng mà thôi.
Vì vậy Úc Thư không thể mù quáng ký xuống bản hợp đồng này, vì ba cậu, cậu chỉ có thể khuất phục. Nhưng cậu cần phải xác nhận thời hạn. Nếu không thì cả đời này cậu sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi họ.
Úc Thư ngây thơ, còn tưởng mình có thể thoát khỏi bọn họ.
Úc Thư nhăn mặt, như đã hạ quyết tâm rất lớn, nhíu mi thanh tú nhìn Phó Hàn Dương: "Cái đó... Thời hạn là bao lâu?"
Phó Hàn Dương nhìn Úc Thư như vậy, mỉm cười một chút.
"Không có thời hạn."
"Không được, không thể không có thời hạn. Nếu không có thời hạn, không phải nghĩa là cả đời sao?" Úc Thư nghe vậy mặt càng nhăn lại, cũng làm Phó Hàn Dương và Mục Tu cười càng sâu.
Bảo bối nhà họ quá đáng yêu, hoàn toàn không biết bản thân đang ở trong hoàn cảnh nào mà còn dám cò kè mặc cả.
Có điều, người họ coi trọng, không có khả năng dễ dàng buông tay, dù phải dùng bất cứ thủ đoạn nào.
"Em cảm thấy, em còn có lựa chọn nào khác ư?"
Lời nói của Phó Hàn Dương đưa Úc Thư trở về thực tại. Đúng vậy, cậu không còn con đường nào khác, cho dù cậu không ký thì họ cũng sẽ không để cậu đi. Công việc ban đầu của cậu sẽ mất, bệnh tình của ba cũng sẽ ngày càng nghiêm trọng.
Cậu chỉ có thể thỏa hiệp.
"Tôi... Tôi ký...."
Úc Thư nói vậy làm Phó Hàn Dương vừa lòng, hắn hôn lên tóc Úc Thư một cách thỏa mãn.
Đột nhiên, Úc Thư nghĩ đến điều gì đó. Đã một tuần cậu không gặp ba rồi, không biết sức khỏe của ba thế nào rồi, cậu nhớ ba mình vô cùng.
Cậu quay đầu nhìn Phó Hàn Dương: "Đã lâu tôi chưa đến bệnh viện thăm ba tôi rồi, tôi rất nhớ ba, có thể cho tôi đi gặp ba được không?"
"Có thể, nhưng không phải bây giờ. Đợi mấy ngày nữa, tôi sẽ thu xếp thủ tục chuyển viện cho ba em rồi đưa em đến gặp y."
Nghe Phó Hàn Dương đồng ý, vốn cậu còn rất vui vẻ, nhưng khi nghe phải đợi thêm vài ngày thì lại cảm thấy mất mát.
Phó Hàn Dương thấy sự mất mát của cậu, dịu dàng xoa mái tóc mềm mại của Úc Thư, cuốn lấy vài sợi lên ngửi.
"Em đã ở đây được nhiều ngày rồi. Về sau, nơi này sẽ là nhà của em, biết không?"
Úc Thư cảm thấy hơi buồn vì không được gặp ba, cậu tủi thân gật đầu đồng ý.
Thế nhưng, cậu sẽ không ngồi yên chờ chết.