Tác Dụng Phụ Của Thuốc Ức Chế

Chương 13: Kỳ phát tình không ổn định




Sau khi nhận được lệnh của Phó Hàn Dương, người hầu ngoài cửa lập tức dẫn bác sĩ lên lầu. Bác sĩ khoảng hơn ba mươi, tuổi còn trẻ đã là bác sĩ chủ nhiệm, có thể nói tiền đồ vô hạn.

Khi họ đến cửa phòng ngủ, người hầu ngừng bước chân. Bọn họ không thể tùy ý vào phòng ngủ trừ khi nhận được lệnh vệ sinh dọn dẹp. Người hầu làm động tác tay mời bác sĩ: "Bác sĩ Thẩm, mời vào trong."

Bác sĩ Thẩm gật đầu rồi vào phòng ngủ, đi qua phòng khách nhỏ, vào phòng trong.

Nhìn thấy Úc Thư nằm trên giường, nội tâm không hề gợn sóng. Anh nói với Phó Hàn Dương và Mục Tu: "Phó thiếu, Mục nhị thiếu."

Phó Hàn Dương và Mục Tu gật đầu.

"Bắt đầu đi."

Phó Hàn Dương không nhiều lời, trực tiếp ra lệnh bác sĩ bắt đầu kiểm tra cơ thể Úc Thư. Tình trạng chung của cơ thể Úc Thư, Phó Hàn Dương đã giải thích ngắn gọn với bác sĩ Thẩm khi ở trên xe.

Bác sĩ bèn đi thẳng vào vẫn đề, bởi vì cần kiểm tra cơ thể của Úc Thư nên phải vén quần áo lên, ngay lúc anh ta định vén chăn thì bị Phó Hàn Dương chặn lại.

Bác sĩ Thẩm hơi kinh ngạc nhìn Phó Hàn Dương: "Phó thiếu, ngài đây là?"

Phó Hàn Dương theo bản băng không muốn cơ thể Úc Thư bị bác sĩ nhìn thấy. Tuy dưới chăn Úc Thư có mặc quần áo, nhưng hắn tay nhanh hơn não, bắt lấy tay của bác sĩ.

Hắn nhìn vẻ mặt khó hiểu của bác sĩ, cùng vẻ mặt ngạc nhiên của Mục Tu. Dù trong lòng có hơi quẫn bách nhưng hắn cũng không biểu hiện ra ngoài, hắn tự nhiên gạt tay bác sĩ, tự mình vén chăn để lộ nửa thân trên của Úc Thư.

Không biết vì sao, Úc Thư nhìn Phó Hàn Dương như vậy lại cảm thấy có chút đáng yêu một cách lạ kỳ.

Úc Thư giật mình bởi chính suy nghĩ của mình, cậu gạt phăng ý nghĩ hoang đường rồi mất tự nhiên nằm trên giường. Bởi vì cậu cảm thấy mình như một con cá nằm trên thớt mặc người xâu xé.

Nó khiến lòng cậu hơi bất an.

Từ hành động vừa rồi của Phó Hàn Dương, cùng với hương pheromone phát ra từ trên người Úc Thư, bác sĩ Thẩm nhận ra tầm quan trọng của Úc Thư trong lòng Phó Hàn Dương.

Mới nãy khi anh đứng ngoài cửa và nghe được âm thanh vùng vẫy của Úc Thư trong phòng ngủ, còn tưởng cậu chỉ như một con vật cưng mà thôi. Xem ra cũng không phải như vậy.

Bác sĩ Thẩm ổn định cảm xúc, trở về dáng vẻ thong dong bình tĩnh: "Phó thiếu, xin hãy vén quần áo của vị tiên sinh này lên, để lộ bụng dưới, tôi cần kiểm tra tình trạng chút."

Phó Hàn Dương không hề tỏ ra bất mãn với lời nói như ra lệnh của bác sĩ, dù sao hắn cũng không muốn bác sĩ chạm vào Úc Thư, nên tự mình làm việc đó cũng không phải ý kiến tồi.

Đợi hắn vén áo lên, bác sĩ lấy một chiếc máy soi hình vuông và loại thuốc cần dùng từ trong hòm thuốc. Vì loại thuốc này cần có kỹ thuật và liều bôi nên phó hành dương không tiện làm thay anh ta.

"Phó thiếu, tiếp đây tôi cần bôi một ít thuốc cho tiên sinh, cần tôi tự làm."

Sau khi Phó Hàn Dương gật đầu tỏ vẻ đồng ý, bác sĩ mới mở thuốc bôi đều lên bụng của Úc Thư. Những dấu yêu phủ kín trên chiếc bụng nhỏ trắng nõn, bên sườn eo cũng còn đọng vết bầm. Bác sĩ không khỏi cảm thấy xót xa cho Úc Thư, ngay cả trên bụng còn nghiêm trọng như vậy, huống chi ở nơi khác.

Thực ra nhìn vào vết bầm thì rất khủng khiếp nhưng cũng không nghiêm trọng đến vậy. Bởi làn da của Úc Thư quá mỏng manh, chỉ cần dùng chút sức thôi cũng sẽ để lại dấu vết, huống hồ là lúc giao hoan.

Bởi vì thuốc có hơi lạnh, cộng thêm Úc Thư sợ nhột, cho nên khi thoa lên da Úc Thư không nhịn được muốn né tránh. Điều này làm bác sĩ Thẩm có chút bất đắc dĩ.

"Tiên sinh, hãy cố nhịn một chút, rất nhanh là thoa xong rồi."

"Ừm... Nhưng mà... sẽ ngứa..." Úc Thư cũng rất xấu hổ, cậu cũng không phải cố ý muốn nhích tới nhích lui.

Bác sĩ cũng hiểu, đẩy nhanh tốc độ bôi còn hơn giải phẫu. Đợi khi bôi xong thì cầm máy soi đặt lên bụng Úc Thư. Ánh sáng màu lam nhạt chiếu trên bụng Úc Thư, rồi hiện lên màn hình di động.

Úc Thư bị thu hút bởi nó, cậu chưa từng nhìn thấy thiết bị nào như vậy, cũng không thấy bệnh viện nào từng sử dụng thiết bị như thế.

Cậu nhìn chăm chú vào máy soi trên tay bác sĩ Thẩm như thể nhìn thấy một đồ vật quý hiếm. Cũng không trách Úc Thư chưa từng nhìn thấy, loại thiết bị này không phải bệnh viện nào cũng có. Cả nước cũng chỉ có mười bệnh viện sử dụng thiết bị này.

Mà bác sĩ Thẩm còn là bác sĩ của bệnh viện Tần thị, Tần Hoài Vũ. Tập đoàn Tần thị đã tham gia nghiên cứu phát triển y học y dược qua nhiều thế hệ. Bệnh viện dưới quyền Tần thị cũng nằm trong số những bệnh viện hàng đầu trong nước.

Bác sĩ Thẩm nhìn vẻ mặt đáng yêu của Úc Thư mà cảm thấy có chút vui mừng, nhưng với tính chuyên nghiệp của anh sẽ không cho phép bản thân biểu hiện ra ngoài. Anh kìm nén cảm xúc, hoàn thành công việc của mình.

Sau khi soi xong, anh lại lấy que thử pheromone và ống tiêm trong hòm thuốc.

Khi Úc Thư nhìn thấy anh lấy ống tiêm ra, cả người giật mình một chút. Cậu nhìn bác sĩ rút nắp ống ra, kim tiêm hẹp dài phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, lòng cậu bắt đầu run sợ.

Mục Tu nhận thấy sự thay đổi của Úc Thư, hắn quan tâm hỏi: "Bé cưng, sao vậy? Có chỗ nào khó chịu à?"

"Phải tiêm sao? Không... Không tiêm có được không?"

Úc Thư tủi thân nhìn Mục Tu, từ nhỏ đến giờ cậu sợ nhất là tiêm, nếu có thể uống thuốc thì tuyệt đối không bao giờ tiêm.

Mục Tu và bác sĩ không nhịn được bật cười khi nghe được lời trẻ con của Úc Thư. Mặc dù Phó Hàn Dương không cười thành tiếng, nhưng khóe miệng hơi nhếch lên để lộ tâm tư của hắn.

"Tiên sinh, tôi không tiêm, chỉ rút một ít máu thôi." Bác sĩ giải thích với Úc Thư rằng mình không tiêm cậu. Nhưng Úc Thư càng hoảng hốt, cái gì gọi là không tiêm, chỉ rút máu? Có khác nhau gì sao?

Mục Tu cũng nói phụ theo bác sĩ, an ủi Úc Thư: "Bé cưng, đừng sợ. Kỹ thuật của bác sĩ Thẩm rất tốt, sẽ không làm em đau. Nếu em sợ thì hãy nhắm mắt lại."

"Không muốn!"

Úc Thư thật sự sợ hãi nên lớn tiếng phản đối. Sau đó, cậu giấu hai tay của mình đi, lại khiến họ bật cười lần nữa với vẻ quật cường mà sợ hãi này.

Phó Hàn Dương cười xong thì kéo Úc Thư dậy khỏi giường, để cậu ngồi dạng chân trên đùi rồi ôm lấy cậu.

Một tay giữ sau gáy cậu, ấn nhẹ lên vai mình rồi ra hiệu cho Mục Tu kéo tay cậu ra để bác sĩ lấy máu.

Úc Thư vùng vẫy, nhưng tay bị Mục Tu nắm chặt không rút về được. Mặc dù cậu không thấy, nhưng có thể cảm nhận được bác sĩ buộc chặt cánh tay mình, sau đó lau nó bằng cồn i ốt mát lạnh.

Cậu nhắm mắt trong tuyệt vọng, đương mũi kim đâm vào làn da, cảm giác đau nhói khiến cậu không nhịn được mà há miệng cắn bả vai Phó Hàn Dương.

Nhưng bả vai mà hàm răng cắn xuống quá mức rắn chắc, cắn không xi nhê, chỉ có thể cắn vào bộ tây trang của Phó Hàn Dương. Mà vì dùng lực quá mạnh nên miệng cậu trở nên mỏi nhừ.

Bác sĩ làm việc rất nhanh, rút ra một ống máu. Anh xử lý vết kim tiêm trên tay Úc Thư rồi lấy que thử pheromone, nhỏ một giọt máu lên đó. Sau đó, máu trên que thử đã có phản ứng.

Sau khi xem kết quả, bác sĩ Thẩm cau mày, đăm chiêu nói: "Tiên sinh, có phải từng dùng thuốc ức chế ở chợ đen không?"

Úc Thư nghe vậy thì mới nhận ra bác sĩ đã lấy máu xong rồi, cậu nhả miệng ra, quay đầu ấp úng hồi lâu mới trả lời: "Tôi.... Tôi.... Ừm... Từng dùng."

Bác sĩ có chút đau đầu khi nghe được câu trả lời: "Pheromone của cậu bây giờ rất không ổn định. Pheromone không ổn định tức là kỳ phát tình không ổn định, đây là vấn đề rất nghiêm trọng. Nhưng nguyên nhân cụ thể thì vẫn cần lấy ống máu này về bệnh viện để xét nghiệm."

Phó Hàn Dương và Mục Tu cũng nhìu mày, biểu tình của họ vô cùng nghiêm túc, nghiêm túc đến mức Úc Thư bắt đầu cảm thấy bối rối.

"Đã biết, có kết quả thì lập tức báo với tôi. Tôi để người đưa anh về."

Phó Hàn Dương gọi người hầu, tiễn bác sĩ ra ngoài. Rồi bảo Mục Tu đi lấy đồ hắn mang về lại đây.

Phó Hàn Dương nhấc Úc Thư để cậu ngồi nghiêng người trên đùi mình. Úc Thư vốn muốn đứng dậu rời khỏi lòng Phó Hàn Dương, nhưng hắn giam cầm eo cậu, không cho cậu đứng dậy nên chỉ đành bỏ cuộc.

Phó Hàn Dương lấy tài liệu Mục Tu đưa, giao cho Úc Thư. Úc Thư cầm nó mà thấy khó hiểu, lật xem vài trang, phát hiện bên trong là toàn bộ thông tin cá nhân của cậu, bao gồm cả chi tiết về những chuyện hồi nhỏ mà cậu không nhớ, còn có bệnh tình của ba cậu.

Cậu càng nhìn càng kinh hãi, cuỗi cùng cậu thấy một đơn thỏa thuận.

Trong lòng nảy sinh một dự cảm không lành, cậu siết chặt tài liệu trong tay, cắn chặt môi, nội tâm dần trở nên thấp thỏm bất an.