Tác Dụng Chậm

Chương 58




Sau khi dựng lều trại, Trịnh Tiêu bắt đầu bày đồ ăn uống. Cô ấy thậm chí còn mua một nồi lẩu tự hâm nóng, nhìn điệu bộ này, như hận không thể kiếm ít thịt ở trong thôn, nướng một bàn BBQ.

Hạ Cẩm Tây tùy tiện giúp đỡ một chút, chủ yếu là động tác của Trịnh Tiêu quá nhanh, gọn gàng mau lẹ, cô đứng ở bên cạnh, cảm giác vướng bận thêm.

Sắp xếp xong xuôi, Trịnh Tiêu tìm vị trí ngồi thoải mái nhất, vỗ vỗ, ý bảo Hạ Cẩm Tây đi qua.

Hạ Cẩm Tây đặt mông ngồi xuống, hỏi Trịnh Tiêu: "Khi nào cô có tay nghề như vậy?"

Trịnh Tiêu nhìn nhìn, nói: "Mua đồ vật sao? Cái này tự nhiên sẽ biết."

"Ha ha ha ha không phải, là nấu ăn, yêu thích nấu ăn, không phù hợp với khí chất nghệ thuật của cô chút nào."

"Cái này...... trước khi làm nghệ thuật tôi cũng làm đầu bếp." Trịnh Tiêu dừng một chút, trải qua nghiêm túc suy tư, mới nói, "Lúc tôi bảy tám tuổi đã tự mình nấu cơm, bởi vì có đôi khi dì sẽ quên."

Hạ Cẩm Tây ngẩn người, đây là lần đầu tiên Trịnh Tiêu nói về những chuyện cô ấy đã trải qua cùng bối cảnh của cô ấy. Nghe thấy rất phức tạp, rất đặc biệt, rất có chuyện xưa.

Hạ Cẩm Tây không vội tìm tòi nghiên cứu chuyện xưa, điều cô để ý hơn chính là Trịnh Tiêu có nguyện ý nói hay không.

Vì thế chỉ nhàn nhạt hỏi: "Vì sao quên vậy?"

"Dì ấy có hai đứa nhỏ, còn phải lo nhiều việc như học hành chẳng hạn." Trịnh Tiêu trả lời trôi chảy, không có gì trở ngại.

"À, lúc nhỏ cô đi học có ngoan hay không?"

"Cũng bình thường, thành tích trung bình, tính cách quái gở, không gây chuyện."

"Vậy nếu người khác chọc cô thì sao?"

"Ah......" Trịnh Tiêu đột nhiên cười cười, "Nói ra hơi ngượng ngùng."

Hạ Cẩm Tây nhìn cô ấy, ánh nắng dừng lại trên ngọn tóc của Trịnh Tiêu, cô ấy cũng không có biểu hiện không vui gì.

Vì thế Hạ Cẩm Tây chọc chọc cánh tay cô ấy, làm nũng nói: "Nói nghe đi, tôi muốn nghe mà."

Trịnh Tiêu: "Nói lại lần nữa."

Hạ Cẩm Tây: "Sao?"

Trịnh Tiêu: "Nói cô muốn nghe."

Hạ Cẩm Tây cười đánh cô ấy một cái: "Đừng được một tấc lại muốn tiến một thước nha."

"Được rồi được rồi tôi sai rồi." Trịnh Tiêu cong khóe môi cười, "Tôi sẽ ném sâu vào trong ngăn bàn, làm gãy chân ghế, lúc phát bài thi sẽ giấu số thứ tự của bài thi đi, sau đó để ở vị trí mà giáo viên nhìn thấy được......"

Hạ Cẩm Tây: "Wow......"

Trịnh Tiêu: "Xì lốp xe đạp, lén đăng ký tên vào hội thể thao của trường, bắt chước giọng giáo viên gọi điện thoại cho phụ huynh, thậm chí còn viết thư báo cáo."

Hạ Cẩm Tây: "......"

Trịnh Tiêu: "Rất xấu phải không?"

Hạ Cẩm Tây phát ra từ nội tâm nói: "Bây giờ tôi đang suy nghĩ xem tôi có chọc gì cô không."

Trịnh Tiêu: "Có chọc."

Hạ Cẩm Tây nhíu chặt mày.

Trịnh Tiêu nhướng mày: "Cho nên phải đối xử tốt với tôi một chút nha."

Hạ Cẩm Tây nhanh chóng mở đồ uống ra, đưa tới trước mặt Trịnh Tiêu: "Nghệ nhân Trịnh mời uống trà, nghệ nhân Trịnh có nóng hay không? Tôi ra lệnh cho ông trời mở điều hòa?"

Chọc cho Trịnh Tiêu ôm đồ uống, ha ha ha cười rộ lên.

Trẻ con làm những việc này có tính là hư không?

Tính.

Trẻ con nào có tâm tư gì nhiều, đều chỉ làm chút chuyện xấu ở sau lưng, tìm cách, tìm đúng thời cơ, chờ đợi thực hiện một đòn trí mạng này.

Nhưng Trịnh Tiêu hư, Hạ Cẩm Tây đã được kiến thức qua.

Cô ấy nặn rồi bán cô, tự tin tràn đầy đắc ý dào dạt mà thao túng cảm xúc của cô, thậm chí còn lừa dối trái tim cô dễ như trở bàn tay, lừa xong lại muốn thẳng thắn thành khẩn cắt xuống hai nhát dao nhỏ......

Hiện tại Hạ Cẩm Tây nhớ tới cũng thấy ngứa răng.

Chính là, nếu không có mấy thứ này, ngày hôm nay có thể ngồi bên nhau ngắm phong cảnh nghe chim hót chờ đợi mặt trời lặn mặt trời mọc được sao? Trịnh Tiêu từng giả vờ làm hình tượng nghe lời ngoan ngoãn ở trước mặt cô một đoạn thời gian, kết quả cuối cùng không phải bị cô vứt bỏ sao.

Nói đến cùng, một mức độ nguy hiểm nhất định, mới tràn ngập lực hấp dẫn. Mới khiến Hạ Cẩm Tây muốn đi chinh phục, thăm dò, tiêu hao cảm xúc cùng tinh lực.

Cho nên hiện tại, cô cũng sẽ không ghét bỏ Trịnh Tiêu hư.

Cô yên lặng nhớ kỹ những việc này ở trong đầu, chờ đến thời điểm thích hợp, hỏi rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao người khác khinh dễ Trịnh Tiêu, mà Trịnh Tiêu nhỏ bé kia, làm sao dưỡng thành tính nết và thế giới quan như vậy.

Hai người vui tươi hớn hở tiếp tục nói chuyện phiếm, lều trại bên cạnh có người đi ra chụp ảnh, gật gật đầu với hai người.

Đó là một cặp đôi trẻ tuổi, chàng trai thực gầy thực đen, cô gái cũng phơi thành màu lúa mạch khỏe khoắn. Vừa nhìn cách ăn mặc quần áo trang điểm lẫn khí chất tinh thần của họ liền biết họ trường kỳ ở bên ngoài, họ gắn camera vào giá ba chân, tìm một chỗ trống trải để chụp ảnh chung.

Hạ Cẩm Tây nhìn họ, cảm thấy tâm tình bình tĩnh thoải mái.

Cô gái đưa mắt nhìn đến đây vài lần, đối diện với Hạ Cẩm Tây, sau đó hoảng loạn dời đi.

Hạ Cẩm Tây nghiêng đầu, nhỏ giọng hỏi Trịnh Tiêu: "Cô đoán cô ấy đang suy nghĩ gì?"

Trịnh Tiêu: "Cô ấy muốn cô chụp ảnh giúp."

Hạ Cẩm Tây: "............"

Trịnh Tiêu: "Cô ấy nghĩ chị gái kia thật xinh đẹp nha, chụp ảnh nhất định sẽ đẹp hơn bạn trai của mình nhiều."

Hạ Cẩm Tây: "Nói thế này dễ nghe hơn nhiều."

Trịnh Tiêu: "Cô muốn đi qua giúp không?"

"Không cần." Hạ Cẩm Tây lắc đầu, "Cô ấy không mở miệng, tôi không phải người chủ động."

Trịnh Tiêu: "Đúng vậy."

Hai chữ "đúng vậy" này nghe rất có mùi vị, ba phần cảm khái ba phần ấm ức.

Hạ Cẩm Tây: "Cô cũng không phải người chủ động."

Trịnh Tiêu: "Đúng vậy."

Hai người tiếp tục nhìn cặp đôi chụp ảnh, bạn của họ đi qua chụp cho họ hai tấm, nhìn nét mặt của cô gái, có lẽ là cảm thấy bình thường.

Thực mau, liền đến thời điểm đẹp nhất trong ngày.

Hoàng hôn rơi xuống, ánh nắng chiều nhuộm đỏ một nửa bầu trời, cô gái đột nhiên buông camera, chạy vào trong lều trại.

Lúc trở ra, không ngờ lại mặc váy cưới. Váy cưới kiểu dáng ngắn, cùng đôi giày thể thao màu đỏ.

Khăn voan bị gió thổi che đi khuôn mặt, mặt mộc tự nhiên, một thứ trang điểm duy nhất chính là ánh sáng lóe lên trong đôi mắt.

Cô gái chạy về phía chàng trai, hô: "Mau mau mau!!! Bên này bên này!!!"

Chàng trai đưa camera cho người bạn, vẻ mặt người bạn ngơ ngác, chàng trai chạy tới trước mặt cô gái, nắm tay cô gái, cũng hưng phấn kêu lên: "Mau chụp mau chụp! Hoàng hôn!"

Người bạn: "A a a tối quá!"

Chàng trai: "Cậu điều chỉnh tiêu điểm! Điều chỉnh tiêu điểm! Hướng trên mặt mình!"

Người bạn: "A a a mình không chụp được mình đi kêu Tiểu Hoàng!"

Chàng trai: "Tiểu Hoàng càng không được, lần trước cậu ta chụp cho mình ngay cả đầu cũng không thấy!"

Người bạn tức giận đến dậm chân: "Hai người chụp váy cưới sao không tìm nhiếp ảnh gia hả!!! Mình không được đâu không được đâu!!!"

Cô gái ha ha ha cười: "Vì tiết kiệm tiền mà! Tiết kiệm được chúng ta có thể lên núi một lần nữa! Cậu tùy ý chụp tùy ý chụp! Có đầu là được!!!"

Người bạn cũng cười rộ lên. Hạ Cẩm Tây cảm thấy bọn họ thật hạnh phúc.

Cô chọc chọc cánh tay của Trịnh Tiêu: "Bậc thầy ~"

Trịnh Tiêu: "Sao?"

Hạ Cẩm Tây lại chọc: "Nghệ nhân nổi tiếng ~"

Trịnh Tiêu: "Có đây."

Hạ Cẩm Tây: "Cô chủ động chút đi ~"

Trịnh Tiêu thò qua, hôn một cái lên mặt cô.

Hạ Cẩm Tây: "......"

Hạ Cẩm Tây: "Ngài thật biết tận dụng mọi thứ."

Trịnh Tiêu cười đứng dậy: "Đây là giá cả."

Cô ấy không nói gì nữa, đứng dậy đi đến chỗ cặp đôi kia.

Hạ Cẩm Tây nhìn cô ấy tới trước mặt ba người, nhìn cô ấy nói chuyện thân thiết tự nhiên với cô gái, sau đó thấy trên mặt mọi người đều dào dạt vẻ tươi cười vui mừng.

Trịnh Tiêu tiếp nhận camera, cô ấy cúi đầu điều chỉnh số liệu, sau đó chỉ đạo hai người vào vị trí, động tác nhìn tùy ý, nhưng có vẻ vô cùng chuyên nghiệp, vô cùng ngầu.

Cô ấy bắt đầu chụp ảnh, chụp mấy tấm liên tiếp, sau đó cho cô gái xem.

Cô gái kích động đến hét lên: "A a a a a đẹp quá!!!! Tôi cũng quá đẹp đi a a a a!!!!"

Trịnh Tiêu cười cười, thay đổi khung cảnh cho hai người. Hạ Cẩm Tây giơ di động lên, chụp lén hình ảnh này.

Đây là cô trả giá để đổi lấy Trịnh Tiêu chủ động với người khác, không dễ có được, mang lại cho cô cảm giác thành tựu.

Thật giống như cô bảo Trịnh Tiêu làm cái gì, Trịnh Tiêu đều sẽ làm cái đó.

Trước khi mặt trời hoàn toàn lọt vào trong núi, Trịnh Tiêu đã chụp hình xong.

Người bạn của cặp đôi kia mở đèn lớn lên, đặt trên mảnh đất trống phía trước, cung cấp ánh sáng cho Hạ Cẩm Tây.

Cô gái bị lạnh phải xoa cánh tay, chui vào lều trại thay quần áo. Chàng trai chất đống củi, đốt lửa trại.

Sau đó đi đến gần Hạ Cẩm Tây với vẻ mặt ngượng ngùng, mời cô qua ngồi chơi cùng bọn họ.

Đây cũng không phải chỉ là ngồi chơi. Vài người vây quanh một vòng, ăn thịt uống rượu kể chuyện xưa, được gặp gỡ những người bạn xa lạ ngoài ý muốn vĩnh viễn là điều thú vị nhất.

Cuối cùng, uống rượu đến high, kêu những người ở lều trại khác qua, mở âm nhạc lung tung rối loạn, nhảy múa lung tung rối loạn.

Chơi tới khi mệt mỏi, không còn sức lực, Hạ Cẩm Tây liền dựa vào trên người Trịnh Tiêu, nằm trong lòng ngực cô ấy.

Ban đêm ở trong núi vẫn khá lạnh, nhưng có rượu vào làm nóng ruột, Trịnh Tiêu lại ấm áp.

"Chúng ta chơi thêm mấy ngày." Hạ Cẩm Tây mê mê man man nói, "Đi leo núi, ngắm biển, tôi vẫn chưa được đi du lịch thật sự. Đâu giống cô, nói đi liền đi, một người thật lãng mạn nha."

Trịnh Tiêu nhéo lòng bàn tay cô: "Một người không lãng mạn."

Hạ Cẩm Tây: "Cô độc sao?"

Trịnh Tiêu: "Cũng không hẳn."

Hạ Cẩm Tây không hài lòng bĩu bĩu môi.

Trịnh Tiêu cúi đầu nhìn cô: "Nhưng hai người vẫn tốt hơn."

Dừng một chút, cô ấy bồi thêm một câu: "Ở bên cạnh cô tốt hơn."

Hạ Cẩm Tây cười rộ lên, cô nghiêng người vùi mặt vào trong ngực Trịnh Tiêu, như vậy, thế giới cũng chỉ còn lại khối thân thể ấm áp này.

Cô nói giọng nho nhỏ: "Tôi có cái gì tốt đâu, tôi là một người bình thường......"

"Cô biết cô tốt như thế nào." Trịnh Tiêu trả lời cô, "Tôi cũng biết."

Hạ Cẩm Tây: "Chơi xong rồi tôi phải về nhà gặp ba mẹ em trai tôi, nói rõ ràng chuyện của Trâu Y Na."

Trịnh Tiêu: "Được."

Hạ Cẩm Tây: "Cô đi cùng tôi đi."

Trịnh Tiêu: "Được."

Hạ Cẩm Tây: "Tôi nói cái gì thì cô sẽ trả lời không được?"

Trịnh Tiêu: "Thời tiết đêm nay không được lắm, ngôi sao ít hơn tôi đoán."

Hạ Cẩm Tây: "Nói vần, ha ha ha ha ha ha......"

Cuối cùng bị Trịnh Tiêu lôi kéo về lều trại.

Về lều trại Hạ Cẩm Tây đặc biệt không hài lòng, bởi vì tuy rằng lều trại là cho hai người, nhưng túi ngủ là cho một người thôi.

Túi ngủ bọc Hạ Cẩm Tây lại giống cái bánh chưng, Hạ Cẩm Tây tốn nhiều sức lực, mới làm cho thân thể của mình cùng Trịnh Tiêu có một chút tiếp xúc.

Buổi tối hôm nay cô ngủ nửa mê nửa tỉnh, lúc đi WC Trịnh Tiêu đều theo sau cô.

Thời điểm trời hửng sáng, không đợi ai kêu, Hạ Cẩm Tây liền mở bừng mắt, lôi kéo Trịnh Tiêu dậy ngắm mặt trời mọc.

Khắp nơi yên tĩnh, cặp đôi kia cũng đang ngắm mặt trời mọc. Hạ Cẩm Tây và bọn họ cách nhau một khoảng, lẳng lặng chờ đợi.

Mặt trời dần dần dâng lên, chàng trai quỳ một gối xuống đất, đeo nhẫn cho cô gái.

Hạ Cẩm Tây đột nhiên rất muốn khóc, cô ném bàn tay đang nắm Trịnh Tiêu ra, xoay người quỳ xuống đất, tư thế giống như chàng trai kia.

Cô không có nhẫn, cô tùy tiện nắm một nhánh hoa vẫn chưa nở ở bên cạnh, nhét vào lòng bàn tay của Trịnh Tiêu.

Cô nói: "Trịnh Tiêu, chúng ta ở bên nhau đi. Em xem, người khác còn dám kết hôn, chúng ta yêu nhau cũng không dám nói, thật nhát gan."