Tác Dụng Chậm

Chương 57




Về khách sạn thay đổi bộ quần áo, hai người liền ngồi lên xe đi đến Hoa Cốc.

Hoa Cốc của Thành phố H rất nổi danh, mỗi năm có rất nhiều du khách nghe danh mà đến. Hiện tại chính là thời điểm hoa nở, suốt một đường Hạ Cẩm Tây thấy rất nhiều chiếc xe đi đến Hoa Cốc.

"Lại thêm một chiếc." Hạ Cẩm Tây nói.

"Ừm." Trịnh Tiêu đáp lời, xem xét lều trại được cột trên chiếc xe việt dã kia.

Hạ Cẩm Tây nhìn theo tầm mắt của cô ấy, hiển nhiên hiểu lầm: "Xe của cô đẹp hơn chiếc xe kia."

Trịnh Tiêu cười rộ lên: "Cô thích sao?"

Hạ Cẩm Tây: "Thích chứ."

Trịnh Tiêu: "Thích chiếc nào?"

Hạ Cẩm Tây mừng rỡ không được: "Cô cũng tính luôn xe mini à?"

"Ừm, đều là xe của tôi." Trịnh Tiêu trả lời rất nghiêm túc.

"Ừm......" Hạ Cẩm Tây suy nghĩ, trả lời đúng sự thật, "Tùy tình huống, thời tiết tốt thì thích mini, chạy đường dài thì thích Jeep."

"Được." Trịnh Tiêu nói, "Ngày nào thời tiết tốt chúng ta đi dạo quanh mua đồ ăn, kỳ nghỉ lái Jeep đi leo núi."

Hạ Cẩm Tây khiếp sợ nhìn cô ấy, sau một lúc lâu chưa nói nên lời.

Thật đúng là có ý chí có tham vọng, thật đúng là dám nghĩ.

Ở bên cạnh người như Trịnh Tiêu, Hạ Cẩm Tây chỉ có thể nghĩ về ngày hôm nay, nhiều nhất là dự đoán trước ngày mai, vậy mà Trịnh Tiêu đã bắt đầu tính chuyện mỗi ngày.

Nhưng dựa theo ý tưởng này, mỗi ngày nghĩ đến nó, vẫn làm người cảm thấy tốt đẹp.

"Vậy cô phải cố gắng làm việc." Hạ Cẩm Tây nói, "Có tiền mới có thể chơi vui vẻ."

Trịnh Tiêu: "Có tiền."

Hạ Cẩm Tây: "Vậy tôi nói chính tôi, không được sao!"

Trịnh Tiêu: "Cô......"

Hạ Cẩm Tây nhìn cô ấy.

Trịnh Tiêu: "Vậy cô cố lên."

"Ok nha!" Hạ Cẩm Tây cười rộ lên.

Về việc kiếm tiền mưu sinh, Hạ Cẩm Tây không thích người khác nói những lời như "Tôi nuôi cô" "Tôi cho cô tiền".

Đối với Hạ Cẩm Tây mà nói, những lời này không phải là lãng mạn hay tạo cảm giác an toàn, mà là sự khống chế và hạ thấp đi nhân cách.

Cô dùng tiền để khống chế người nhà của cô, cô biết trên thế giới này có một người vĩnh viễn tin tưởng được, đó chính là bản thân mình.

Đây là chỗ tốt khi ở chung với người trưởng thành, Trịnh Tiêu hồn nhiên, nhưng tuyệt đối không trẻ con.

Sau khi tới nơi, Trịnh Tiêu xuống xe trước, cô ấy nhanh nhẹn chắn lại cửa xe cho Hạ Cẩm Tây: "Giám đốc Hạ, mời."

Hạ Cẩm Tây làm bộ làm tịch ưu nhã xuống xe, đặt tay lên cánh tay cô ấy: "Nơi này......"

Thật sự không thể dùng được từ gì đặc biệt để hình dung.

"Đông người quá sao."

Thật sự rất đông, biển người tấp nập.

Hoa Cốc chính là một sơn cốc, bị khai phá mấy năm nay, hoa được trồng càng nhiều, tương ứng với hình thức giải trí cũng đều phát triển lên.

Lối vào có công viên trò chơi, đi ra ngoài có Nông Gia Nhạc, gần đây còn có khinh khí cầu, được quan sát toàn bộ sơn cốc từ trên cao, màu sắc sặc sỡ, xa hoa.

Bởi vì công việc mấy năm nay của Hạ Cẩm Tây, nên khi nhìn thấy nhiều người liền khẩn trương một chút.

Dù sao hôm nay không phải nghệ sĩ, cho dù Trịnh Tiêu xinh đẹp, cũng chỉ bị người ta nhìn nhiều một chút, bắt chuyện mà thôi.

"Trợ lý Trịnh," Hạ Cẩm Tây hỏi cô ấy, "Cô hứng thú với trò gì?"

Trịnh Tiêu: "Tháp rơi tự do."

Hạ Cẩm Tây: "Cô đang báo thù sao?"

Trịnh Tiêu dừng một chút, lúc này mới nhớ tới tháp rơi tự do có liên quan đến việc hai người trở thành kẻ thù trước kia, nhịn không được cười rộ lên: "Không, là báo ân."

Hạ Cẩm Tây ngăn cô ấy báo ân: "Trái tim tôi không tốt, những trò quá nguy hiểm kích thích đều không được."

Trịnh Tiêu: "Vòng quay?"

Hạ Cẩm Tây: "Khá nhàm chán."

Trịnh Tiêu: "Khinh khí cầu?"

Hạ Cẩm Tây: "Chắc chắn rất nhiều người."

Trịnh Tiêu nhìn đám người lui tới: "Cô không muốn vào nơi này phải không?"

"Ah không phải, tôi chỉ là không chơi......" Hạ Cẩm Tây cũng cảm thấy mình thật mất hứng còn làm phiền người, "Trước kia tới những nơi này đều là đi công tác."

"Hiểu được." Trịnh Tiêu gật gật đầu, nói, "Vậy cô muốn thử điều gì đó mới lạ không?"

Hạ Cẩm Tây: "Gì?"

Trịnh Tiêu vươn tay với cô: "Đi theo tôi, dám không?"

Có cái gì không dám. Hạ Cẩm Tây cầm tay Trịnh Tiêu.

Trịnh Tiêu dẫn cô rời xa đám người, tới một cửa hàng ngoài trời tương đối vắng vẻ gần đó, mua chút vật phẩm, thuê lều trại cuốn cuốn lại đeo ở trên lưng.

Sau đó tiếp tục nắm tay Hạ Cẩm Tây đi đến phía trước, ra khỏi khu phong cảnh, vào trong thôn.

Hạ Cẩm Tây nhịn một đường, đến khi Trịnh Tiêu rời khỏi thôn, rốt cuộc nhịn không được hỏi: "Chúng ta đi nơi nào vậy?"

Trịnh Tiêu cười nói: "Sợ hãi sao?"

Hạ Cẩm Tây: "Quỷ mới sợ nha, không biết ai còn ah hu hu trước khi tới đâu."

Trịnh Tiêu: "Chúng ta đi thăm dò thế giới chưa biết."

Hạ Cẩm Tây: "!!!!"

Hạ Cẩm Tây: "Cô định cứ như thế này đi vào núi sao????"

Hạ Cẩm Tây: "Cô có biết mỗi năm bao nhiêu phượt thủ bị chết ở trong núi không?"

Trịnh Tiêu quay đầu lại nhìn cô: "Vậy cô còn dám không?"

Hạ Cẩm Tây là người trưởng thành, Hạ Cẩm Tây mới không cần giả vờ mạnh mẽ đối với việc này: "Tôi không dám."

Bộ dáng lắc đầu trông hơi ngốc, hoàn toàn không giống với giám đốc Hạ khôn khéo giỏi giang ngày thường.

Trong lòng Trịnh Tiêu mềm mại đến rối tinh rối mù, dựa vào ưu thế đứng cao hơn một bậc thang, giơ tay sờ sờ đầu Hạ Cẩm Tây: "Đừng sợ đừng sợ, làm sao tôi bỏ được nha."

Hạ Cẩm Tây trừng mắt nhìn cô ấy, vô cùng lý trí, vô cùng kiên quyết.

Trịnh Tiêu lấy bản đồ từ trong túi ra, rốt cuộc thú nhận: "Trước kia tôi đã tới nơi này, trong cốc nhiều người, nhưng trên núi bên cạnh không nhiều người. Đường núi tôi quen thuộc, đi lên theo lối này, có thể đến vách núi, đây cũng là con đường mà dân trong thôn và những đội đi bộ đường xa thường đi."

"Mùa này ở trong núi có phong cảnh rất đẹp, tới vách núi, còn có thể trông thấy sơn cốc. Bên vách núi có khoảng đất trống rất rộng, vừa rồi tôi đã hỏi chủ tiệm, hôm nay có một đội ngũ lên núi, mười mấy người, mấy cái lều trại. Chúng ta dựng lều trại bên cạnh họ, vẫn tương đối an toàn."

"Núi không cao, tín hiệu di động ở trên núi cũng không tệ lắm, lát nữa đến trời tối nếu cô hối hận thì chúng ta chỉ cần nửa giờ là có thể xuống dưới."

"Trong túi có nước và đồ ăn, nếu cô cảm thấy ổn, đêm nay chúng ta cùng nhau ngắm sao, sáng mai ngắm mặt trời mọc."

"Điều đáng tiếc duy nhất chính là, hoa không được sum suê như ở trong cốc, không thể chụp ảnh kiểu bồng lai tiên cảnh."

Trịnh Tiêu nói xong, nhìn Hạ Cẩm Tây, chờ đợi một câu trả lời.

Hạ Cẩm Tây mở di động ra xem, không bị mất sóng, cô nhìn qua Trịnh Tiêu, hơi ngượng ngùng, nhưng lại đúng lý hợp tình: "Vậy sao cô không nói sớm."

Trịnh Tiêu: "Sợ nói sớm cô sẽ không đi theo tôi."

Hạ Cẩm Tây bước nhanh lên phía trước: "Tôi là người phiền phức như vậy sao, này không chơi kia không chơi, cô cũng đã tìm điều thú vị khác, tôi còn không chơi......"

Trịnh Tiêu chạy hai bước đuổi kịp cô: "Ai biết được."

Hạ Cẩm Tây quơ quơ nắm tay với cô ấy: "Tốt nhất cô nên biết, bằng không ở rừng núi hoang vắng này tôi không cam đoan mình sẽ tuân thủ pháp luật!"

"Ha ha ha ha......" Trịnh Tiêu cười rộ lên, "Được được được, biết biết."

Đừng nói Trịnh Tiêu cười, Hạ Cẩm Tây cũng cảm thấy mình có chút trẻ con.

Ngày thường mặc kệ đi công tác hay đi chơi với bạn bè, cô đều có thói quen đứng ở vị trí chủ đạo, sắp xếp hết mọi việc cho mọi người, suy xét tất cả khả năng phát sinh ngoài ý muốn, chuẩn bị tất cả những điều thoải mái cùng ngạc nhiên vui vẻ.

Hiện tại, thân phận hoàn toàn thay đổi.

Trịnh Tiêu yên lặng chủ đạo tất cả, Hạ Cẩm Tây không yên tâm, không thích ứng, nhưng Trịnh Tiêu đưa ra đáp án hoàn mỹ, gánh nặng ở trên vai Hạ Cẩm Tây loảng xoảng rơi xuống đất, cảm thấy không cần làm gì cả để cho người khác lãnh đạo, cũng khá tốt.

Nhưng không phải với ai như vậy cũng tốt. Chủ yếu là vì Trịnh Tiêu.

Trịnh Tiêu thật giỏi giang, thông minh, cẩn thận, bác học, đa tài, tính tình tốt.

Còn xinh đẹp. Thật xinh đẹp nha.

Nghĩ đến đây, Hạ Cẩm Tây quay đầu lại ôm lấy cánh tay của Trịnh Tiêu. Bỗng dưng cảm giác có tiện nghi mà không chiếm thì quá uổng phí.

Trịnh Tiêu nghiêng đầu nhìn cô, hỏi cô: "Làm sao vậy?"

Hạ Cẩm Tây buông lỏng thân mình: "Mệt mỏi."

Trịnh Tiêu: "Vậy dựa vào tôi đi."

Hạ Cẩm Tây: "Với cơ thể nhỏ bé của cô......"

Trịnh Tiêu: "Cô thử xem, xem có thể dựa vào tôi bao lâu."

Hạ Cẩm Tây liền đưa hết trọng lượng cơ thể qua, ôm cánh tay của Trịnh Tiêu, sắp kéo tay áo của cô ấy xuống. Trịnh Tiêu chỉ cười, tốc độ trên chân chậm hơn.

Hạ Cẩm Tây giả vờ trong chốc lát, chính mình mệt mỏi đến hoảng, mắt thấy phía trước có hai cây đào núi nở hoa đỏ rực, nhanh chóng buông cánh tay Trịnh Tiêu ra, chạy vội đến.

"Ah, thật là đẹp."

"Ah, mùi thật thơm."

"Rất nhiều ong mật."

"Đây là cây đào đi, không biết có thể mọc ra quả đào to không."

Trịnh Tiêu: "Cẩm Tây."

Cô ấy hiếm khi kêu cô như vậy, Hạ Cẩm Tây quay đầu lại, có chút nghi hoặc: "Sao?"

Trịnh Tiêu giơ di động, chụp ảnh.

"Ah!" Hạ Cẩm Tây hô, "Sao cô không cho tôi chuẩn bị, cô không cho tôi tạo dáng!"

Trịnh Tiêu đi đến bên cạnh Hạ Cẩm Tây, cho cô xem ảnh chụp.

Hạ Cẩm Tây: "......"

Hạ Cẩm Tây giơ ngón tay cái lên cho cô ấy: "Hoàn mỹ."

Cô thiếu chút nữa đã quên Trịnh Tiêu là người làm nghệ thuật.

Cô thiếu chút nữa đã quên đi năm đó chảy nước miếng như thế nào đối với tác phẩm nhiếp ảnh của Trịnh Tiêu.

Cô gần như cho rằng nghệ nhân Trịnh không mang theo camera chuyên nghiệp, nên cũng chỉ chụp được kiểu ảnh du lịch thôi.

Hiện tại cô đã biết, vấn đề không phải do camera. Mà do người.

Thế giới ở trong mắt Trịnh Tiêu có lẽ mang những góc độ không giống nhau, cô ấy có thể tìm được bố cục hoàn hảo, chọn khung cảnh hoàn hảo, điều chỉnh ánh sáng hoàn hảo, nhấn chụp một cách hoàn hảo.

Hạ Cẩm Tây: "Cái kia...... lúc nào cô cảm thấy đẹp, thì chụp thêm mấy tấm đi...... gộp lại, tôi đăng lên trang cá nhân......"

Trịnh Tiêu: "Được."

Hạ Cẩm Tây: "Cô cười cái gì, cảm thấy tôi đặc biệt tầm thường phải không!"

Trịnh Tiêu: "Không, tôi cảm thấy cô đặc biệt đáng yêu."

"Đáng yêu nghĩa là trẻ con! Ngốc! Không xinh đẹp!"

"Đáng yêu là một cảm nhận chủ quan căn cứ vào tất cả thực tế cùng phi thực tế."

"Chỉ có cảm nhận, cũng quá không đáng giá tiền."

"Tiền không mua được cảm nhận."

"Lời khen thường dùng nhất chính là đáng yêu."

"Nhưng cô sẽ không thời thời khắc khắc cảm thấy một người đáng yêu."

"Cô......"

"Đúng vậy, tôi......"

"Ah, cô xem ngọn cỏ này mọc lên thật độc đáo nha!"

Cứ như vậy vừa nói chuyện vừa ồn ào ầm ĩ đi lên núi.

Hạ Cẩm Tây trước nay không cảm thấy mình nói nhiều như vậy, giống một cái máy chế tạo vô nghĩa, giống một người thích tranh luận vớ vẫn, giống một học sinh tiểu học ríu rít đi chơi xuân.

Trong núi yên tĩnh, chỉ có âm thanh của người bên cạnh là sống động, vang lên trong không khí, hòa quyện cùng ánh sáng, như cảnh tượng nhẹ nhàng của bộ phim điện ảnh vĩnh viễn khắc sâu vào ký ức.

Tới bên vách núi, Trịnh Tiêu gửi hình ảnh cho Hạ Cẩm Tây, Hạ Cẩm Tây nhìn thật lâu, cuối cùng không xóa một tấm nào, đăng tất cả lên mạng.

【 Mau khen đẹp 】

Cô viết dòng chữ.

【 Cô thật xinh đẹp. 】

Trịnh Tiêu là người đầu tiên bình luận cho cô.