Tác Đồng

Tác Đồng - Chương 46





“Phụ hoàng, con đút ngài ăn cháo.” Trong tẩm cung, Nhiễm Lạc Tín nhận lấy bát cháo trong tay Hỉ Nhạc, đi đến bên giường nói.


Đêm đó, Nhiễm Lạc Tín cùng Nhiễm Lạc Nghĩa đều bị mẫu phi tự mình đưa đến Vô Tam điện, làm cho bọn họ vui mừng chính là – Nhiễm Mục Kì lúc này lại cho mấy đứa con tiến vào, tựa hồ thật sự là xuất phát từ sự thích hoàn mỹ, không muốn cho nhóm phi tử nhìn thấy bộ dáng suy yếu của mình.


Nhiễm Lạc Nghĩa ngốc hồ hồ đứng ở trong phòng không biết nên làm gì, mà Nhiễm Lạc Tín nào là bưng trà, nào là rót nước, vô cùng tỉ mỉ mà chiếu cố phụ hoàng, là một đứa nhỏ ngoan hiền cẩn thận, trên mặt Nhiễm Mục Kì vẫn mang nụ cười thản nhiên, tựa hồ đối với đứa con này cực kỳ tán thưởng.


“Tín Nhi, học hành dạo này thế nào? Phu tử dạy con những gì?” Nuốt xuống muỗng cháo con vừa đút, khí sắc của Nhiễm Mục Kì đã tốt hơn rất nhiều, đối với con cũng biểu hiện ra một chút quan tâm.


Trên mặt Nhiễm Lạc Tín xuất hiện kích động khó nén. Hắn quy củ nói: “Phu tử vừa dạy con ‘Quân Niệm’. Con có thể ngâm cho phụ hoàng nghe không?”


“Tốt, Lạc Tín ngâm cho phụ hoàng nghe một chút.”


Đặt bát xuống, Nhiễm Lạc Tín lập tức ngâm nga lên. Tuy là mới vừa học hôm qua, nhưng hắn lại ngâm cực kỳ lưu loát, Nhiễm Mục Kì thỉnh thoảng lại gật đầu tỏ vẻ tán thưởng. Mà bên kia, Nhiễm Lạc Nghĩa nghe hoàng huynh ngâm ‘Quân Niệm’ thì vừa hâm mộ vừa mất mác, Khấu phu tử dạy nó nó đều không thuộc.


Đợi Nhiễm Lạc Tín ngâm xong, Nhiễm Mục Kì nói: “Phụ hoàng nhìn ra được con rất cố gắng, nhưng phải tránh tự mãn, phải theo phu tử học nhiều đạo lý trị quốc.”


“Dạ, phụ hoàng, con nhớ kỹ.” Nhiễm Lạc Tín cao hứng cười rộ lên, rồi mới cẩn thận tiếp tục đút phụ hoàng ăn cháo. Nhiễm Lạc Nghĩa cúi thấp đầu, hai bàn tay bắt chéo vào nhau, cực kỳ uể oải.


“Dạo này Lạc Nghĩa học được những gì?” Tựa hồ cũng không trách Tứ tử “ngu dốt”, ăn xong cháo, Nhiễm Mục Kì cất tiếng hỏi.


Nhiễm Lạc Nghĩa lập tức ngẩng đầu, ấp úng: “Con, con, con học bắn tên.” Gần như sắp khóc lên, vừa rồi còn nhớ được vài câu thơ ca, hiện tại toàn bộ quên hết.


Nhiễm Mục Kì cúi đầu cười rộ lên, nói: “Tốt lắm, chờ phụ hoàng hết bệnh, sẽ đi xem con bắn cung thế nào. Nếu bắn giỏi, phụ hoàng liền thưởng cho con một con ngựa, nếu bắn không giỏi, con liền đem ‘Quân Niệm’ mà hoàng huynh con vừa ngâm sao chép mười lần.”


“Dạ, phụ hoàng!” Đôi mắt Nhiễm Lạc Nghĩa nhất thời sáng lên. Tươi cười trên mặt Nhiễm Lạc Tín phai nhạt vài phần, hắn ngâm tốt như vậy mà phụ hoàng chẳng thưởng cho nó cái gì.



“Hỉ Nhạc.”


“Có nô tài.”


Thấy được Nhị tử mất mác, Nhiễm Mục Kì lên tiếng: “Đi bảo Trương thống lĩnh tìm mấy thứ giúp phòng thân dễ dàng đưa cho Lạc Tín.”


“Phụ hoàng?” Nhiễm Lạc Tín rất kinh ngạc, phụ hoàng sao đột nhiên trở nên hòa ái như thế. Thân cốt của hắn không thể tập võ, không ngờ phụ hoàng lại vì hắn mà nghĩ tới việc phòng thân. Nhiễm Lạc Tín thích cười cũng nhịn không được mà hai mắt đỏ lên.


“Đức hạnh của các con phụ hoàng đều thấy ở trong mắt. Lạc Thành, phụ hoàng đối với nó đã quá thất vọng. Lạc Nhân, chỉ cần nó có thể sống là quá tốt. Cho nên con cùng Lạc Nghĩa phải cố gắng học tập, sau này mới có thể trợ giúp cùng phân ưu cho phụ hoàng.”


“Dạ, phụ hoàng!” Hai người con trai quỳ xuống, tâm tình của tụi nó biến hóa thật lớn.


Chẳng biết Nhiễm Mục Kì có ý thức được cuộc nói chuyện này đã tạo nên ảnh hưởng thật lớn tới hoàng cung, tới Bắc Uyên, thậm chí ngay cả bản thân y hay không? Nhưng ngày hôm sau, tin tức thái tử sắp bị phế truyền khắp cả nước, khiến cho mọi người đều chấn động.


...........


“Hoàng huynh, huynh thật sự tính phế thái tử?” Đợi sau khi con ngủ say, Nhiễm Mục Lân theo mật đạo đi vào tẩm cung của hoàng huynh, rất không đồng ý, hỏi.


Nhiễm Mục Kì miễn cưỡng nói: “Ai nói trẫm muốn phế thái tử?” Thế nhưng vẻ mặt của y nhìn thế nào cũng thấy là đang nói cho có lệ.


“Hoàng huynh.” Nhiễm Mục Lân nghiêm túc nói, “Bây giờ còn chưa phải lúc phế thái tử.”


“Úc?” Nhiễm Mục Kì nhướng mi, “Trẫm không ngờ đệ lại theo phe thái tử nha.”


Hắn sao có thể theo phe thái tử chứ? trong lòng Nhiễm Mục Lân phân vân – Nhiễm Lạc Thành luôn khi dễ đứa con cưng của hắn, còn dám mắng con hắn là quỷ tử, là yêu nghiệt, không phế nó chẳng lẽ để cho nó sau khi đăng cơ càng có thêm nhiều cơ hội cùng quyền lực khi dễ con hắn sao?



“Hoàng huynh, thế cục hiện giờ có chút rung chuyển. Vệ Quốc tuy thảm bại, nhưng cũng không tổn hại phần trọng yếu, phía đông còn có Sở Quốc như hổ rình mồi. Nếu lúc này phế thái tử, thế cục sẽ chuyển biến xấu. Mặc dù quyền thế của Ngũ gia bị suy yếu khá nhiều, nhưng trong triều vẫn có rất nhiều quan viên là môn sinh của Tể tướng, hơn nữa một số cựu thần cũng có giao tình rất tốt với Tể tướng. Phế thái tử đồng nghĩa phải lập tân thái tử, Tể tướng cùng Thái úy không hợp nhau cả triều đều biết. Huynh phế đi Lạc Thành, không phải tạo cơ hội cho hai bên bắt đầu sâu xé nhau sao?”


Nhiễm Mục Lân bĩu môi xem thường, so về cường thế Nhiễm Lạc Tín sao bằng thái tử, mà cái lão già Trương Chiêu Xương kia không nghĩ cách làm cho cháu ngoại của mình trở thành thái tử, hắn đem đầu cắt bỏ.


“Ha hả....” Nhiễm Mục Kì cười nhẹ, “Trẫm tưởng đệ cái gì cũng không biết chứ.”


“Hoàng huynh....” Nhiễm Mục Lân cực độ bất đắc dĩ, hắn không nói không đề cặp tới không có nghĩa là hắn không biết. Chẳng qua xem những người đó đấu đến đấu đi rất vui thôi. Với lại, có thời gian rảnh để đi để ý bọn họ, còn không bằng chơi đùa với con.


Nhiễm Mục Kì ra hiệu Khương Vịnh rót cho y chum trà, sau khi uống xong, giọng điệu mang đầy buồn ngủ, nói: “Lạc Thành muốn đi biên quan rèn luyện, trẫm bảo Lạc Tín cùng Lạc Nghĩa phải cố gắng học tập để trợ giúp cùng phân ưu cho trẫm có gì không đúng sao?”


Nhiễm Mục Lân xém tí ngã dập mặt. “Hoàng huynh, lời này của huynh là ý gì?”


“Đương nhiên là ý trên mặt chữ a.” Nhiễm Mục Kì ngáp một cái, nằm xuống, “Nó ở trong cung luôn gây chuyện, vậy đi biên quan rèn luyện đi. Có đệ ở đó, trẫm cũng yên tâm.”


“Cái gì?!” Nhiễm Mục Lân đứng mạnh lên, “Huynh muốn đệ đưa nó tới biên quan sao?!” Sao có thể để cho hắn chiếu cố cái tên Nhiễm Lạc Thành khốn nạn kia được?!


“Nghĩ cũng đừng nghĩ. Nó ở trong cung khi dễ Phong Nhi còn chưa đủ sao? Huynh còn muốn nó đi Nhân Xương khi dễ Phong Nhi. Hoàng huynh, nếu huynh để cho Lạc Thành đi theo đệ, thì sau này đừng trách đệ không chiếu cố thái tử của ngài được chu toàn.” Nhiễm Mục Lân không chút khách khí mà uy hiếp hoàng huynh.


Nhiễm Mục Kì buồn ngủ đến mắt mở không ra, thanh âm khàn khàn nói: “Trẫm giúp đệ thu lưu hai nữ nhân, đệ giúp trẫm trông coi nhi tử chẳng lẽ không được sao?”


“Hoàng huynh cứ trả lui hai nữ nhân kia đi.” Nhiễm Mục Lân tuyệt không nhượng bộ, “Đệ sẽ không đưa Lạc Thành đi, nó là thái tử, còn rất nhiều người muốn hầu hạ nó.”


“Lạc Thành khi dễ Phong Nhi, đệ không nghĩ giúp Phong Nhi trút giận sao?” Nhiễm Mục Kì đã muốn ngủ, ” Người phụ hoàng này đối với nó đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, tương lai như thế nào, chỉ có thể xem tạo hóa của nó.”


Không nói phế, cũng không nói không phế, Nhiễm Mục Kì liền ngủ say. Nhiễm Mục Lân rất muốn túm lấy hoàng huynh mà rống lớn, nhưng chỉ có thể đem lửa giận nuốt nuốt xuống. Hắn không hiểu vì sao hoàng huynh lại có ý nghĩ này trong đầu, thế nhưng muốn hắn đưa Lạc Thành đến Nhân Xương. Điều này chẳng phải muốn con hắn mỗi ngày đều khó chịu sao? Tuyệt không thể nào. Đêm nay hắn liền ôm con chạy trốn!


“Nếu đệ dám trốn, huynh liền ban chỉ cho đệ thú hai nữ nhân kia.” Nhiễm Mục Lân vừa nghĩ đến chạy trốn, thì Nhiễm Mục Kì đang ngủ say đột nhiên lên tiếng, “Đừng cho là huynh không biết đệ đang tính toán mang theo Phong Nhi chuồn êm, muốn chạy cũng được, nhưng phải đem Lạc Thành theo cho trẫm.” Nói xong, y trở mình, việc này như ván đã đóng thuyền, không cho thương lượng.


Nhiễm Mục Lân đen mặt bước ra ngoài, hắn sẽ không thú thê, lại càng không đem đối thủ một mất một còn với đứa con tới Nhân Xương. Nếu Hoàng huynh dám ban chỉ, hắn liền dám kháng chỉ!


Cửa bị người đóng mạnh một cái, người trên giường liền mở mắt ra. Y đương nhiên biết lời nói đêm nay của mình sẽ khiến cho mọi thứ hỗn loạn thế nào, cũng biết trước phản ứng mà Mục Lân sẽ có. Nhưng mà, Lạc Thành phải đi, thế nhưng nó vẫn là thái tử, phía sau nó còn có hoàng hậu cùng Ngũ gia, để cho Mục Lân đem nó đi là thỏa đáng nhất.


“Bệ hạ.”


Khương Vịnh ở đầu giường lo lắng kêu lên, đối với chuyện Hoàng Thượng muốn đưa thái tử đi biên quan, gã vô cùng kinh ngạc cùng bất an.


“Khương Vịnh, trẫm đau đầu.” Nhiễm Mục Kì xoay người nằm thẳng, nhắm mắt. Khương Vịnh tiến lên, nhẹ nhàng xoa ấn thái dương cho y.


“Lạc Thành là con của trẫm, trẫm...... Không muốn hận nó.”


Đôi mắt của Khương Vịnh nháy mắt ảm đạm, gã nói: “Thuộc hạ hiểu. Vương gia chính là nhất thời nóng giận, qua đêm nay, Vương gia sẽ minh bạch dụng tâm của bệ hạ.”


“Hy vọng là thế.”


Nhưng mặc kệ Mục Lân có không nghĩ thông suốt hay không? Chủ ý của y đã định.


—–


Đêm khuya vào lúc canh ba, một đạo bóng đen xuất hiện ở trên ban công của Vô Tam điện, trên vai đeo một bao vải. Hắn cột sợi dây thừng vào lan can rồi thả đầu còn lại xuống, sau đó níu vào dây thừng trượt nhẹ xuống. Tiếp theo, trên ban công lại xuất hiện thân ảnh nho nhỏ, nó nhìn trái nhìn phải, rồi cũng thả người nhảy xuống, sau đó được người nhảy xuống trước ôm vào trong lòng. Rồi người nọ ôm đứa nhỏ đi vào một con đường nhỏ, lén lút đi về phía cửa cung.