Tác Đồng

Tác Đồng - Chương 45





Đứng trước cửa Vô Tam điện một hồi lâu, Tiết Kì vô cùng miễn cưỡng cho người đi thông báo Nhiễm Mục Kì là hắn đến đây. Nếu có thể, hắn vĩnh viễn hy vọng không cần gặp cái người đối với hắn hoài tâm không tốt, thế nhưng hắn chung quy không thể vượt qua được cám dỗ của ‘Long tuyền’. Tiết Kì đối với trà si mê gần như thành cuồng, nên chỉ mới hai ngày đã phải bại trận. Chẳng qua ở ngoài điện có bốn nữ nhân trong mắt đều mang đầy thâm ý mà nhìn nhìn hắn, làm cho hắn muốn lập tức quay về.


Nhiễm Mục Kì đột nhiên bệnh nặng, hoàng hậu, Trương phi, Nghiên phi cùng Triệu phi tất nhiên là vô cùng khẩn trương. Thế nhưng Nhiễm Mục Kì ngoại trừ triệu kiến Nhiễm Mục Lân ra, những người khác nhất quyết không gặp, ngay cả quốc sự đều giao cho bào đệ, làm cho các vị phi tử cực kỳ thương tâm, lại nghe thấy Hoàng Thượng chuẩn bị nạp hai vị công chúa của Kim Quốc cùng Nam Quốc làm phi, hơn nữa đối với Lâu Lan vương Tiết Kì lại dị thường mê luyến, các nữ nhân ở hậu cung tuy mặt ngoài bình tĩnh, nhưng nội tâm lại vừa vội vừa sợ, nhất là Nghiên phi rất được sủng ái, lại vừa có thai mấy tháng, hiện tại thiếu vài phần ân sủng.


Lâu Lan vương Tiết Kì là mỹ nam tử nổi danh thiên hạ, đẹp đến thoát tục, lại rất nhẹ nhàng, ngay cả nữ tử đều không có mấy người có thể đẹp qua hắn. Hiện giờ nhìn thấy, liền ngay cả hoàng hậu đã sớm bị thất sủng cũng không tránh khỏi ảm đạm, huống chi là ba vị phi tử kia. Sau khi bốn người đối với Tiết Kì hơi hạ người hành lễ, Trương phi vừa định tiến lên nói chuyện với hắn, chỉ thấy Tiết Kì xoay người một cái trốn ra phía sau thị vệ Tiết Vụ của hắn, bày tỏ rằng không muốn nói chuyện với các nàng, làm cho bốn người xấu hổ không thôi, cũng như rất rất là không vui. Thầm nghĩ Lâu Lan vương này sao chẳng hiểu cấp bậc lễ nghĩa gì cả.


Tiết Kì từ nhỏ đã sống trên núi tuyết, cho nên không chỉ không hiểu biết giao tiếp với người khác, mà vui buồn cũng sẽ không che dấu. Hơn nữa hắn trời sinh có một cỗ linh khí, sau khi sinh ra liền được một trong ba vị đại tiên nhận làm nghĩa tử. Vị đại tiên này tên “Dịch” có tiếng tùy hứng cùng bao che khuyết điểm, đối với Tiết Kì lại cực kỳ cưng chiều. “Dịch” thích đi du ngoạn, thế nhưng trước lúc Tiết Kì mười lăm tuổi, y nửa bước cũng không rời khỏi Tố Sơn. Sau khi Tiết Kì trưởng thành, y mới xuống núi dạo chơi, nhưng hàng năm y đều quay về Tố Sơn để thăm nghĩa tử, có thể thấy được “Dịch” rất yêu thương Tiết Kì. Có một vị nghĩa phụ cưng chiều mình so với cha ruột còn tốt hơn, thì có thể thấy được tính tình của Tiết Kì sẽ tùy hứng thế nào.


Tiết Kì trốn ở phía sau Vụ để tránh đi chú ý của người bên ngoài, thầm nghĩ nếu đếm đến hai mươi mà còn chưa thấy được Nhiễm Mục Kì, hắn liền quay về, không bao giờ thèm uống Long Tuyền nữa. Ngay khi hắn đếm tới mười, Hỉ Nhạc đi vào thông báo giờ đang chạy tới, cung kính nói: “Đã để Lâu Lan vương điện hạ đợi lâu, thỉnh ngài.”


“Tiết Kì.” Bất mãn mà sửa đúng xưng hô của Hỉ Nhạc, Tiết Kì kéo Vụ đi vào.


Bốn vị phi tử chờ ở bên ngoài điện, khi nghe được Hoàng Thượng thế nhưng để cho Tiết Kì tiến vào, thì vô cùng khổ sở cùng không tin.


“Hỉ công công, bệ hạ có nói khi nào gặp chúng ta không?” Nghiên phi hai tay ôm bụng, tiến lên vài bước hỏi.


Hỉ Nhạc vội vàng khom người nói: “Thỉnh hoàng hậu nương nương cùng các quý phi nương nương thứ tội. Bệ hạ vẫn đang ngủ, nô tài không dám quấy rầy bệ hạ. Nếu không phải thật cần thiết, ngay cả nô tài bệ hạ cũng không cho tiến vào. Nương nương, bệ hạ nói khí sắc của ngài không tốt, không muốn cho người khác nhìn thấy. Nếu không các vị nương nương đi về trước, khi nào bệ hạ khỏe, nô tài lập tức báo cho các vị biết.”


Không muốn cho người khác nhìn thấy? Vậy Tiết Kì không phải người khác sao? Bốn vị nương nương đều thầm nghĩ như thế.


“Hỉ công công, bệ hạ chắc đã tỉnh. Ngài đi vào thông báo thêm lần nữa đi, chúng ta đã đợi gần một canh giờ.” Nghiên phi hai mắt rưng rưng, hạ hai tay xuống, lộ ra cái bụng cao cao của nàng.


Mặt Hỉ Nhạc như đưa tang, nói: “Nương nương, không phải nô tài không chịu thông báo, mà là bệ hạ còn đang ngủ. Thế tử điện hạ ở bên trong, nghe Lâu Lan vương ở bên ngoài cầu kiến, liền bảo nô tài thỉnh Lâu Lan vương đi vào.”


“Thế tử?”


“Tiểu Phong?”


Bốn người nghe vậy, giương mắt nhìn lẫn nhau. Vì sao Hoàng Thượng để cho thế tử ở lại trong tẩm cung? Trong lòng các nữ nhân vô cùng ghen tị. Dù sao đi nữa, thế tử cũng chỉ là cháu của Hoàng Thượng, Hoàng Thượng không gặp con của mình, nhưng lại để cho cháu trông coi bên mình, này làm cho người ta không thể chấp nhận được.


“Thế thì … tại sao thế tử không cho chúng ta đi vào?” Nghiên phi mở miệng.


Hỉ Nhạc cười cười nói, “Nương nương, là nô tài nói sai. Này không phải là chủ ý của thế tử điện hạ. Là bệ hạ trước khi ngủ dặn dò thế tử điện hạ, nói – nếu như Lâu Lan vương đến đây, thì cho ngài ấy tiến vào. Mong các vị tha thứ cho nô tài.”


“Tỷ tỷ, chúng ta quay về đi. Chờ bệ hạ tỉnh, chúng ta lại đến.” Triệu phi tận lực bảo trì dáng vẻ nhìn hoàng hậu nói. Nàng biết hôm nay sẽ không gặp được hoàng thượng.



Trương phi cắn cắn môi, bỗng cười lên, nói: “Bệ hạ thích hoàn mỹ, không muốn chúng ta nhìn thấy bộ dáng khi người sinh bệnh, vậy thì chúng ta sẽ không nhìn. Vương thúc gần nhất bận rộn quốc sự, nên để một người Tiểu Phong ở trong này chiếu cố bệ hạ, sợ là Tiểu Phong cũng quá mệt nhọc đi, khi quay về chúng ta sẽ nói với Vương thúc để cho Thành nhi, Tín nhi đến đây. Nói sao đi nữa, phụ hoàng bị bệnh, bọn nhỏ cũng nên ở bên cạnh chiếu cố người, đây là hiếu đạo mà bọn họ nên làm.”


“Tỷ tỷ nói đúng. Cũng nên cho bọn nhỏ lại đây đi, thứ nhất bọn họ đều đã lớn, thứ hai cũng nên để bọn nhỏ làm tròn hiếu tâm của mình, có khi nhìn thấy bọn nhỏ hiếu đạo, bệ hạ cũng có thể sớm khỏe.” Triệu phi gật gật đầu, nhẹ ôm lấy cánh tay hoàng hậu, “Tỷ tỷ, Thành nhi bị thương còn chưa khỏe, cũng không nên miễn cưỡng nó.” Tiếp theo nàng lại đối với Nghiên phi nói, “Thân mình Nhân Nhi không tốt, trời lạnh, cũng đừng cho nó biết phụ hoàng bị bệnh, miễn cho nó lo lắng. Để cho Tín nhi cùng Nghĩa nhi lại đây là được rồi.”


Hoàng hậu nhìn cửa phòng đóng chặt, hai mắt phiếm hồng. Nàng cười khổ, nam nhân kia thật sự muốn nhìn thấy con của mình sao? Nhưng nàng cái gì cũng không nói, chỉ gật gật đầu. Nghiên phi rũ mắt, hai tay ôm bụng, gật đầu một cái thật nhẹ.


——


Vừa bước vào tẩm cung của Nhiễm Mục Kì, Tiết Kì đã ngửi được mùi thơm ngát của Long Tuyền. Theo hương khí, hắn bước nhanh vào phòng trong, liền thấy Nhiễm Mục Kì nửa nằm nửa ngồi ở trên giường, y thấy hắn tiến vào, liền nhìn hắn cười cười, tiếp theo thảnh thơi thỏa mãn mà uống một ngụm trà. So với hôm qua, hôm nay khí sắc của Nhiễm Mục Kì đã tốt hơn nhiều, sắc mặt dù vẫn tái nhợt, thế nhưng đôi mắt có hồn hơn rất nhiều.


Đứng yên tại chỗ, Tiết Kì nhìn bát trà trong tay Nhiễm Mục Kì, trong bát là Long Tuyền. Hắn rất muốn uống, thế nhưng Nhiễm Mục Kì rõ ràng đắc ý làm cho hắn chán ghét. Hơn nữa người nọ còn làm trò ở trước mặt hắn uống một ngụm.


“Phong Nhi, giúp hoàng bá châm trà cho Lâu Lan vương.” Đùa đủ rồi, Nhiễm Mục Kì lên tiếng, Nhiễm Mặc Phong ngồi ở bên cạnh y đang vùi đầu vào trong binh thư, liền buông sách xuống, đứng dậy châm trà, rồi bưng đến trước mặt Tiết Kì.


“Tiết Kì.” Lại sữa xưng hô. Tiết Kì không cam lòng – nhận hay là không nhận. Hắn nhìn trừng trừng bát trà, không vươn tay ra. Nhận – liền làm cho người này thỏa mãn; không nhận – hắn luyến tiếc.


Đợi nửa ngày, cũng không thấy Tiết Kì vươn tay ra, Nhiễm Mặc Phong hướng về phía trước đẩy đẩy. Người này rõ ràng muốn uống, vì sao không cầm?


“Long Tuyền lạnh, hương vị sẽ thay đổi.” Nhiễm Mục Kì hảo tâm nhắc nhở, ngay sau đó, bát trà trong tay Nhiễm Mặc Phong bị người đoạt đi.


Đưa trà xong, Nhiễm Mặc Phong lại quay về trên giường, ngồi xuống, tiếp tục xem binh thư. Hôm qua phụ vương dẫn nó đến Tàng Thư các, nó tìm được rất nhiều sách quý. Đương nhiên, sách quý với nó mà nói đều là binh thư.


Uống xong Long Tuyền đã sắp lạnh, Tiết Kì đi đến nơi đặt trà, bất mãn mà trừng mắt nhìn Nhiễm Mục Kì liếc một cái. Người này thế nhưng lại dùng loại bình này để phao trà. Mở nắp bình ra, Tiết Kì kém chút hét lên hoảng sợ, Long Tuyền tốt nhất lại bị tàn nhẫn đạp hư như thế này!


“Vụ.” Kêu một tiếng, thị vệ bên người Tiết Kì lập tức đi ra ngoài, cước bộ vội vàng.


“Thật là người thô kệch.” Nói phong long ai đó, Tiết Kì cẩn thận rót đầy trà, từng chút từng chút nhâm nhi thưởng thức. Trên mặt thỉnh thoảng lại toát ra đau lòng. (o.O)


“Ha hả....” Trên giường truyền đến một tiếng cười nhẹ. Buông bát trà xuống, y nhìn các loại thần thái của Tiết Kì, tuy hắn biểu hiện rất đạm, nhưng y vẫn thấy được rõ ràng.


Xoay người nhìn lại, hai hàng lông mày dài nhỏ của Tiết Kì nhíu lại, tiếp theo lại là lạnh nhạt không biểu cảm.


“Ta cứu không được ngươi.” Lời nói ra làm cho Nhiễm Mục Kì biến sắc mặt.


“Cứu?” Lại cười cười, nhưng trong mắt Nhiễm Mục Kì đã không còn ý cười, “Trẫm cần ngươi cứu sao?” Y đã quên người này không giống người thường.



“Tâm bệnh cần tâm dược.” Không quan tâm long nhan của ai đó không vui, Tiết Kì tiếp tục nói. Nụ cười trên mặt Nhiễm Mục Kì đã không còn giữ được.


“Hoàng bá.” Người nguyên bản im lặng, đột nhiên lên tiếng, “Canh giờ tới rồi.” Nó vừa nói xong, chỉ thấy sắc mặt Nhiễm Mục Kì chuyển sang ai oán.


“Phong Nhi...... Hoàng bá vừa mới tỉnh ngủ.” Nhiễm Mục Kì cũng không biết cháu của mình so với hoàng đệ còn nghiêm khắc hơn.


“Canh giờ tới rồi.” Cho dù là đọc sách cũng không có quên lời phụ vương đã dặn, Nhiễm Mặc Phong đứng lên, không cho thương lượng.


“Phong Nhi, ” Nhiễm Mục Kì vươn tay cầm lấy tay Nhiễm Mặc Phong mà năn nỉ, “Để hoàng bá ngồi thêm một canh giờ nữa đi.” Ngủ với y mà nói – đã trở thành chuyện so với quốc sự còn đáng sợ hơn.


“Canh giờ tới rồi.” Căn bản không để cho hoàng bá thương lượng, Nhiễm Mặc Phong vươn tay điểm huyệt ngủ của hoàng bá. Nhiễm Mục Kì đáng thương cứ như vậy mà ngủ đi.


Tiết Kì trợn tròn mắt kinh ngạc mà nhìn Nhiễm Mặc Phong đem Nhiễm Mục Kì đặt nằm thẳng xuống, khí lực của Mặc Phong thật lớn, thế nhưng có thể nhẹ nhàng mà nâng đỡ Nhiễm Mục Kì. Bất quá lại làm cho hắn cực kỳ cao hứng, cuối cùng cũng có người giúp hắn trút giận. Hắn không cần phải méc với cha.


“Mặc Phong.” Đi đến bên giường, Tiết Kì ngồi xổm xuống, mỉm cười ê lệ, “Cám ơn.”


Đôi mắt hai màu nhấp nháy nhấp nháy, vì sao lại nói cám ơn?


“Tiết Kì.” Ngăn lại người đang muốn đứng dậy, Nhiễm Mặc Phong theo dưới chăn đem tay hoàng bá đưa ra, ngửa đầu.


Tiết Kì rõ ràng là mất hứng. Hắn lạnh mặt, bất động, hắn mới không thèm giúp người này chuẩn bệnh a.


“Tâm bệnh cần tâm dược.”


“Tiết Kì.” Nhiễm Mặc Phong không bỏ qua. Phụ vương nói với nó – từng có người thừa dịp phụ vương không ở đây mà khi dễ hoàng bá, hoàng bá vì ở lại nơi này mà thân mình trở nên suy nhược. Lúc phụ vương kể cho nó nghe, biểu tình của phụ vương rất khổ sở, nó phải giúp phụ vương chiếu cố hoàng bá.


“Tâm bệnh cần tâm dược.” Đối với người mà mình không thích, Tiết Kì tuyệt không để ý tới.


Tâm dược. Nhiễm Mặc Phong không hiểu thế nào là tâm dược, nhưng nó nhất định phải làm cho Tiết Kì xem bệnh cho hoàng bá. Nghĩ nghĩ, nó vén vạt áo ra, lộ ra khuôn ngực của mình.


“Tâm dược.” Chỉ chỉ vị trí trái tim của mình, Nhiễm Mặc Phong kiên định nói, tâm dược chính là lấy trái tim làm dược đi, nó có trái tim.


Cái này thật sự làm cho Tiết Kì á khẩu. Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy kiên nghị, rồi nhìn cặp mắt đầy kiên quyết, sau đó nhìn khuôn ngực cực kỳ nhỏ gầy kia, rồi chậm rãi ngồi chồm hổm xuống.


“Mặc Phong,” thanh âm của Tiết Kì trở nên mềm nhẹ, “Ngươi thật tốt.”


Nhiễm Mặc Phong không thể đuổi kịp suy nghĩ của Tiết Kì, nó đang chờ Tiết Kì xem bệnh cho hoàng bá.


Kéo lại vạt áo cho Nhiễm Mặc Phong, Tiết Kì cười rộ lên, nụ cười đẹp đến động lòng người, cũng kèm theo vẻ e lệ như trước.


“Mặc Phong, Long Tuyền ở đâu?” Hắn tha thứ người nọ, bất quá muốn dùng Long Tuyền của y để đổi.


Nhiễm Mặc Phong xoay người đi đến chỗ giá sách, từ trong một cái rương nhỏ lấy ra một cái bọc nhỏ. Khương Vịnh núp ở chỗ tối, gấp đến độ muốn cản lại, nhưng lại không thể đi ra được.


Tiết Kì nhìn nhìn về phía Khương Vịnh đang ẩn mình, cười đến càng thêm ngọt ngào đáng yêu, quan trọng nhất là hắn đã bắt được Long Tuyền. Lúc này Vụ xách một cái rương trúc đi đến. Dưới chỉ thị của Tiết Kì, gã đặt rương trúc lên trên ghế, từ bên trong lấy ra một bộ trà cụ được bao trong một lớp tơ lụa tốt nhất, một cái ủ ấm, một cái ấm nấu nước nhỏ, hai quyển sách. Đặt mấy thứ này lên bàn, rồi gã lại vội vàng đi ra ngoài.


“Còn thiếu bếp lò.” Tiết Kì kích động kéo Nhiễm Mặc Phong đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, rồi hắn bắt tay vào chuẩn bị pha trà, vừa làm vừa thở dài, “Đáng tiếc nước quá kém.” Nếu ở Tố Sơn thì tốt rồi, nước suối ở nơi đó rất thích hợp để pha Long Tuyền.


“Tiết Kì.” Nhiễm Mặc Phong không hiểu pha trà, nó chỉ muốn Tiết Kì xem bệnh cho hoàng bá.


Tiết Kì rót ra một bát trà, đưa tớ trước mặt Nhiễm Mặc Phong, rồi nói: “Mặc Phong, người có thể trị bệnh cho hắn không phải ta. Người kia, ở chân trời.” Nói một câu thật không rõ ràng, sau đó tâm tư của Tiết Kì đều đặt hết lên trên bọc Long Tuyền kia. Nhiễm Mặc Phong muốn hỏi tiếp, nhưng trên người đối phương tràn đầy ý cự tuyệt.


Ở chân trời. Nhiễm Mặc Phong nghĩ tới Tranh, chẳng lẽ là hắn?


—-


Sauk hi Nhiễm Mục Kì tỉnh lại, Tiết Kì đã đi rồi, để lại cho y một phương thuốc điều dưỡng, nhưng lại mang đi bọc Long Tuyền cuối cùng của y. Sauk hi biết được người “bán đứng” mình chính là Nhiễm Mặc Phong, y chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.


“Khương Vịnh, buổi tối ngươi qua kia nhìn thử xem, lá non đã mọc chưa?” Mùa đông ở Bắc Uyên rất rét lạnh, cây trà thụ rất khó bảo quản, mà cây Long Tuyền này càng khó bảo quản hơn, trà Long Tuyền này rất thơm, nhưng kỳ lạ chính là ở trong hoàng cung chỉ có duy nhất một gốc cây.


“...... Dạ”


Khương Vịnh khó xử đáp. Phải nói với chủ tử thế nào đây? Cây Long Tuyền kia không biết bị ai chặt thành ba khúc. Gã nhìn nhìn Nhiễm Mặc Phong, đối phương hoàn toàn không cảm giác mà cứ xem binh thư. Khương Vịnh ở trong lòng lắc đầu, cây kia là khi thái hậu còn sống đã tự tay trồng ở sau tẩm cung, Vương gia là người rõ nhất, cho nên nhất định sẽ không để cho thế tử điện hạ chặt nó. Thế tử điện hạ cũng sẽ không vô cớ mà chạy đến nơi đó. Thế nhưng đến tột cùng là ai đây? Hoàng cung đại nội, cấm quân, Hình Phủ Ti phái mấy trăm người tra sét việc này, nhưng lại không có đầu mối. Là ai có thể vô thanh vô tức mà phá hủy cây Long Tuyền? Chẳng lẽ là nhắm vào Hoàng Thượng? Không biết phía bên Vương gia tra sét thế nào rồi? Nếu thật sự là nhắm vào Hoàng Thượng, thì chính là ai? Khương Vịnh trong lòng chấn động, hướng bên giường bước qua hai bước.


——


Cùng lúc đó, một người ở trong Ngự thư phòng than thở. Cũng không thể để cho hoàng huynh biết cây kia là do Phong Nhi chặt gãy. Tiếp đó hắn lại cảm thấy cực kỳ may mắn, may mắn hoàng huynh không cho bất luận kẻ nào tiếp cận tẩm cung của mẫu phi, cho nên lúc đó không có ai nhìn thấy hắn ôm Phong Nhi đi vào đó. Hay là trước khi hoàng huynh biết được cây bị gãy, nên mang con chạy trốn?