Tà Y Độc Phi

Chương 66




Edit: Tiểu Linh

Beta: Nhã Vy

Mấy câu ngắn ngủi, lại khiến cho toàn bộ học viên ở đây nhiệt huyết sôi trào.

Có muốn không?

Có muốn đứng ở đỉnh cao của Học Viện Quân Sự không?

Có muốn đứng ở đỉnh cao của toàn bộ Thương Minh đại lục không?

Có muốn đột phá leo lên đỉnh cao của võ đạo không?

Có muốn không?

Làm sao có thể không muốn chứ?

Toàn bộ cường giả trên đại lục này, ai mà không muốn trở thành cường giả mạnh nhất? Ai mà không muốn đứng trên đỉnh cao bao quát tất cả mọi người?

“Muốn!” Chỉnh tề cao giọng trả lời, bọn họ muốn, dĩ nhiên muốn.

“Học Viện Quân Sự, cho các ngươi sự khởi đầu, cho các ngươi chỗ dựa, chỉ cần cố gắng, chỉ cần khắc cốt ghi tâm, lời nói của Lưu Dược viện trương ta ở đây, Học Viện Quân Sự ta đi ra ngoài toàn bộ đều là tinh anh trên đại lục!”

Dạ Nhiễm đứng ở dưới đài, nhìn Lưu Dược viện trưởng hăng hái trên đài, khóe miệng giơ lên, trước kia vào Học Viện Quân Sự là vì Tiểu Khung ở trong cấm địa. Về sau chính là đã yêu bầu không khí ở học viện này, đã yêu loại không khí thời thời khắc khắc đều nảy sinh cạnh tranh này.

Lại càng yêu, tín nhiệm giữa các thành viên trong đội ngũ.

“Ta tuyên bố, thi đấu tân sinh khiêu chiến lần thứ 357 của Học Viện Quân Sự, chính thức bắt đầu!” Lưu Dược viện trưởng nắm tay phải, mạnh mẽ khua tay trên không trung một phát.

Sau đó ———–

Oanh! Oanh! Oanh!

Liên tục ba tiếng pháo mừng vang lên, Học Viện Quân Sự, sau khi yên lặng một năm, nghênh đón thi đấu tân sinh khiêu chiến long trọng nhất!

Vinh quang của Tân Nhân Vương hàng năm, chính là tuyệt thế thiên tài không thể thay thế.

Dạ Nhiễm nắm chặt hai tay, nàng không chỉ muốn vinh quang của Tân Nhân Vương, mà càng muốn danh xưng Thần đội Vô Địch!

“Đội trưởng, chúng ta, muốn thắng.” Liễu Phi Tiếu quay đầu, nhìn Dạ Nhiễm, ánh mắt sáng quắc, bọn họ muốn thắng.

“Đúng, muốn thắng!” Tư Mạt Tiêu, Khúc Thừa Trạch, Tập Diệt Nguyệt cùng nói với Dạ Nhiễm.

Muốn chiến thắng.

Trận chiến này, vô luận như thế nào, cũng muốn chiến thắng.

Đội trưởng trở lại gia tộc Dạ Thị, tương lai không biết lúc nào mới gặp lại, cho nên, bọn họ nhất định phải thắng.

Trước khi Dạ Nhiễm rời đi, bọn họ không muốn để đội trưởng có bất kỳ tiếc nuối nào.

Khóe môi Dạ Nhiễm mang ý cười, nhìn bốn người họ, hốc mắt không biết như thế nào, bất giác liền ẩm ướt.

“Đương nhiên là muốn thắng.” Trong giọng nói Dạ Nhiễm bình thản nhưng xen lẫn tự tin không thể bỏ qua.

Dạ Nhiễm đối với tiểu đội của bọn họ, đối với bản thân mình, đối với bất kỳ một đồng đội nào, đều có tự tin tuyệt đối.

Bao nhiêu tiểu đội bên cạnh đều thấy được sự tác động lẫn nhau của năm người Dạ Nhiễm, muốn cười nhạo, lại không thể nhếch nổi môi, muốn châm chọc, lại không phát ra được âm thanh nào.

Giờ phút này, bọn họ không phải thấy năm người Dạ Nhiễm buồn cười, ngược lại chính là vì không khí giữa năm người bọn họ, làm cho không ai có thể xen vào được.

“Ta một lần nữa nhấn mạnh quy tắc của thi đấu tân sinh khiêu chiến, năm ngày đầu sẽ tiến hành khiêu chiến của các tiểu đội, mỗi trận đấu thời gian quy định là nửa canh giờ, vượt quá thời gian quy định mà còn chưa phân thắng bại thì xem như hòa. Đội trưởng của mỗi tân sinh tiểu đội mở số thứ tự đã bốc thăm trong tay, mỗi ngày có hai mươi trận khiêu chiến, từ số 1 đến số 100, dựa theo thứ tự này. Tiểu đội có mười trận thắng liên tiếp, bất luận là khiêu chiến hay bị khiêu chiến, đều sẽ đạt được danh hiệu thần đội!” Thiên Tứ bà bà đi đến đài khiêu chiến, bắt đầu tuyên bố quy tắc của tân sinh khiêu chiến, dừng một chút, lại tiếp tục nói.

“Sau đó mười ngày sẽ tiến hành thi đấu cá nhân, mỗi tân sinh tiểu đội đề cử hai người đại diện tham gia, sau cùng chọn ra Tân Nhân Vương năm nay của Học Viện Quân Sự.

Từng câu từng chữ, làm cho học viện trở nên điên cuồng.

Danh hiệu thần đội, thần đội của Học Viện Quân Sự! Là đội ngũ mà cơ hồ tất cả các thế lực lớn nhìn thấy đều phải cho ba phần mặt mũi.

Vinh quang của Tân Nhân Vương, càng làm cho tất cả mọi người thèm thuồng, Tân Nhân Vương hàng năm của Học Viện Quân Sự, đều là nhân vật thiên tài tuyệt thế!

Hơn nữa, chỉ cần đạt được danh hiệu Tân Nhân Vương của Học Viện Quân Sự, thì ngay sau đó hoàng đế bệ hạ của Tam đại quốc gia cũng phải tự mình mời họ.

Thậm chí, thậm chí bên ngoài có thể phong họ Vương!

Cho dù đại đa số đệ tử ở đây đều đến từ các đại gia tộc, hoàng gia. Nhưng là chỉ cần bọn họ đạt được bất cứ một giải thưởng hạng nhất nào trong đó, liền đối với địa vị của bọn họ trong gia tộc, chắc chắn có lợi!

“Các vị đội trưởng hãy mở thăm trúc trong tay ra, 10 phút sau sẽ tiến hành năm lượt khiêu chiến đầu tiên của hôm nay!” Thiên Tứ bà bà cười tiếp tục nói.

Dạ Nhiễm từ từ mở thăm trúc trong tay ra, số 7.

Nói cách khác, vòng khiêu chiến tiếp theo sẽ đến bọn họ.

“Số 7, cũng tốt.” Liễu Phi Tiếu nhìn thăm trúc trong tay Dạ Nhiễm, nhẹ gật đầu, trong vòng năm ngày, nếu là thắng đủ toàn bộ mười lượt khiêu chiến, bọn họ có thể đạt được danh hiệu thần đội.

“ Mời Tiểu đội Vô Địch tiếp nhận khiêu chiến của chúng ta.” Một giọng nói xuất hiện bên tai mấy người Dạ Nhiễm.

Dạ Nhiễm khiêu mi nhìn về phía người mới tới, mắt híp lại, bởi vì trong tiểu đội này, nàng nhìn thấy người quen.

Tỉnh U Tuyền.

Chính là hắc y thiếu nữ sát khí lạnh băng gặp ở trong tu viện.

“Được, chúng ta đồng ý.” Dạ Nhiễm đương nhiên đồng ý, nếu là đến cuối cùng lại không gom đủ mười cuộc tranh tài, bọn họ có thể sẽ tức chết.

“10 phút sau, gặp trên đài khiêu chiến thứ ba.” Thiếu niên vừa mới mở miệng nói xong, mang theo bốn người sau lưng rời đi.

“Không ngờ mới bắt đầu đã có người khiêu chiến.” Tư Mạt Tiêu chậc chậc thở dài, mắt nhìn xung quanh một vòng, bỗng nhiên muốn nuốt một ngụm nước bọt, có vẻ như người muốn khiêu chiến bọn họ vô cùng nhiều.

“Cái này còn không tốt sao, vừa vặn thử xem thực lực chúng ta gần đây tăng lên thế nào.” Khóe miệng Tập Diệt Nguyệt câu dẫn ra tia cuồng vọng, nàng cao ngạo đương nhiên sẽ tiếp nhận bất kỳ lời khiêu chiến nào, hơn nữa, quyết không cho phép mình thua.

“Phi Tiếu, tuy là âm công rất mạnh, nhưng chúng ta không thể ỷ lại quá, hiện tại mỗi khi trận đấu bắt đầu, nếu thật sự đến mức cùng đường, mới dùng âm công quấn chết bọn họ!” Dạ Nhiễm quay đầu cười nói với Liễu Phi Tiếu, nói đến cuối khóe miệng hiện lên vài tia tà ác.

“Được.” Liễu Phi Tiếu đương nhiên hiểu rõ ý của Dạ Nhiễm, mặc dù không cần phải che giấu thực lực, nhưng là âm công luôn là một đả kích làm người ta trở tay không kịp.

“Chuẩn bị một chút, đi đến đài chiến đấu thứ ba.” Năm người Dạ Nhiễm kiểm tra nhẫn trử đồ của từng người một phen, sau khi xác định đồ nên mang đều đã mang theo, đứng dậy đi đến đài chiến đấu thứ ba.

Cơ hồ hơn một nửa đệ tử ở đây đều đem ánh mắt đặt trên năm người Dạ Nhiễm đang đi đên đài chiến đấu thứ ba, Tiểu Đội Vô Địch đã từng chút kích động bọn họ, lần chiến đấu này sẽ làm cho bọn họ giật mình thế nào đây?

“Mặc Hoàng, tiểu tử ngươi mỗi ngày đều rất rãnh rỗi sao?” Lưu Dược viện trưởng nhìn Tử Kim y thiếu niên đang chiếm lấy phòng viện trưởng của hắn, khiêu mi hỏi.

Bình thường tiểu tử này đều không lộ diện trong Học Viện Quân Sự, mấy tháng này ngược lại lại rất tốt, có chết cũng không đi.

Quân Mặc Hoàng nhàn nhã uống xong một ngụm trà, nhìn thân ảnh Dạ Nhiễm trên Huyền Không Kính ở trước mặt, âm thanh lãnh đạm nói: “Lão đầu tử vẫn còn khỏe mạnh.”

“Nếu ngươi nguyện ý kế vị, vị trí hoàng đế Minh Vực quốc đã sớm là của ngươi.” Lưu Dược có chút hầm hừ nói, tiểu tử này sao lại không biết điều như thế.

Những hoàng tử, công chúa Minh Vực quốc khác vì muốn ngồi lên vị trí kia, không biết phí hết bao nhiêu công sức, ngầm hãm hại bao nhiêu người, Mặc tiểu tử hai lần trúng độc hù chết người, đều là kiệt tác của những vị huynh đệ kia.

Nhưng mà Mặc Hoàng đối với vị trí kia, lại chẳng thèm ngó tới.

Quân Mặc Hoàng không nói gì, chỉ là lạnh nhạt uống trà, vị trí kia, đâu thể nào so sánh với Dạ Nhiễm.

Hơn nữa ——————–

Đáy mắt Quân Mặc Hoàng xẹt qua tia sáng lạnh băng, mặc dù hắn thủy chung không đồng ý lời nói của lão đầu tử, nhưng mà vị trí kia hắn lại không có ý định cho ai cả.

Lưu Dược viện trưởng không bỏ qua ánh mắt của Quân Mặc Hoàng, không khỏi bất đắc dĩ nở nụ cười, đoạn thời gian trước tiểu tử này có phải cố ý trúng độc hay không?

Trên đài khiêu chiến.

Năm người Dạ Nhiễm đứng trên đài khiêu chiến thứ ba, lạnh nhạt nhìn năm đối thủ ở đối diện.

Một Lục Giai, hai Ngũ Giai.

Dạ Nhiễm không khỏi cảm thán, tất cả các tân sinh tiểu đội của Học Viện Quân Sự, bản chất đều đã tăng vọt.

Khiến cho Dạ Nhiễm khiếp sợ nhất chính là, Lục Giai võ giả kia, chính là Tỉnh U Tuyền mấy tháng trước vẫn còn là Tứ Giai võ giả.

Tỉnh U Tuyền bước lên đài, ánh mắt như rắn độc quấn quanh người Dạ Nhiễm.

Dạ Nhiễm trả lại bằng nụ cười thản nhiên, đồng thời cũng xác định đấu thủ của mình trong trận đấu này.

Người thiếu nữ này đã muốn cùng nàng đọ sức lần nữa, Dạ Nhiễm nàng sao có thể e ngại sự khiếu chiến chứ?

“Bây giờ, chúng ta một chọi một.” Thiếu niên lúc trước mở miệng nhìn năm người Dạ Nhiễm, nói ra phương thức chiến đấu mà bọn họ muốn.

Dạ Nhiễm quay đầu nhìn bốn người Liễu Phi Tiếu gật đầu đồng ý, Dạ Nhiễm mới cười nhạt trả lời: “Không có vấn đề.”

“Xùy~~ . . .” Một người thiếu nữa đứng sau lưng thiếu niên kia nhìn thấy động tác quay đầu của Dạ Nhiễm, mỉa mai cười xùy ra tiếng.

“Vị thiếu nữ này cảm thấy có chỗ nào buồn cười?” Khóe môi Dạ Nhiễm chậm rãi hiện lên vẻ tươi cười, ánh mắt giống như nhu hòa nhìn cô gái kia.

Âm thanh cười nhạo của thiếu nữa càng lớn: “Với tư cách là một đội trưởng, thậm chí ngay cả một quyết định nho nhỏ cũng phải hỏi ý kiến đồng đội, ngươi làm đội trưởng thật đúng là hèn nhát!”

Phẫn nộ!

Tập Diệt Nguyệt, Khúc Thừa Trạch liền phát hỏa tại chỗ.

Ánh mắt Liễu Phi Tiếu cùng Tư Mạt Tiêu lập tức lạnh băng.

Dạ Nhiễm vung tay lên, ngăn lửa giận của bốn người kia, vẻ tươi cười tùy ý nơi khóe miệng càng sâu: “Thì ra đội trưởng của các ngươi đưa ra quyết định đều không cần thương lượng với các ngươi, kia thật đúng là không có ý tứ, tiểu đội chúng ta khi có chuyện đều là tiến hành thương lượng nha.”

Một phen mỉa mai, làm cho ánh mắt bất mãn của mấy người trong tiểu đội đối phương đều đặt trên người thiếu nữ vừa mở miệng.

Thiếu niên đội trưởng kia sắc mặt trực tiếp tái nhợt đi.

Bốn người Liễu Phi Tiếu ở phía sau giơ lên nụ cười chế nhạo, muốn theo cách này đả kích đội trưởng của bọn họ? Nằm mơ.

“Đừng nhiều lời.” Tỉnh U Tuyền cau mày, thanh âm lạnh băng vô tình, ánh mắt cảnh cáo rơi vào người cô gái kia.

Thấy một màn như vậy, Dạ Nhiễm lắc đầu, trách không được tiểu đội này muốn chọn phương thức đối chiến một chọi một, một đội ngũ không đoàn kết như vậy, ngoại trừ đấu một chọi một thì còn có thể như thế nào?

“Nếu là các ngươi khiêu chiến, vậy các ngươi đến chọn người khiêu chiến đi.” Hai tay Dạ Nhiễm khoanh trước ngực, cười nhạt nói.

Luận liều lĩnh, luận hung hăng càn quấy, nghe giọng nói đối với kẻ yếu của Dạ Nhiễm cũng giận điên người.

Quả nhiên, đối thủ thoáng chốc đã bị bộ dạng cho chính các ngươi chọn, vẻ mặt bất luận các ngươi chọn ai đều không có phần thẳng của Dạ Nhiễm thành công làm cho đen mặt.

“Ngươi.” Tỉnh U Tuyền đứng trước mặt Dạ Nhiễm, ánh mắt lạnh như băng bắn thẳng đến.

“Cam tâm tình nguyện phụng bồi.” Dạ Nhiễm nhún nhún vai, vẻ tươi cười ở khóe miệng rõ ràng rất đẹp, nhưng trong mắt Tỉnh U Tuyền lại chính là đang mỉa mai nàng.

Đội trưởng của đối phương chọn Khúc Thừa Trạch.

Thiếu nữ nói chuyện trước đó chọn Tập Diệt Nguyệt. Tập Diệt Nguyệt nhìn thiếu nữ phía đối diện, lộ ra bộ dạng tươi cười cao ngạo khát máu, tiểu cô nương, dám chất vấn đội trưởng của chúng ta, lá gan thật đúng là to.

“Chuẩn bị xong chưa?” Trọng tài là một vị thiếu niên áo trắng Thất Giai võ giả ở khu biệt thự, con ngươi hơi vui vẻ của thiếu niên nhìn về hai tiểu đội, hỏi.

“Xong rồi.” Dạ Nhiễm cùng đội trưởng của đối phương gật đầu với thiếu niên.

“Như vậy. . . Bắt đầu!” Thiếu niên tuyên bố bắt đầu, thân ảnh liền thối lui khỏi đài khiêu chiến.

Một giây sau, trong tiếng kinh hô của mọi người, trường kiếm màu đen trên người Tỉnh U Tuyền trực tiếp đâm tới cổ họng Dạ Nhiễm!

Chỉ cần đâm sâu một nhát, trường kiếm sẽ trực tiếp đâm rách cổ họng Dạ Nhiễm.

Ánh mắt mọi người một mực chú ý đến trận đấu này đều ngây ngẩn cả người!

Tên của Dạ Nhiễm cùng Tiểu Đội Vô Địch, đã sớm có tiếng ở Học Viện Quân Sự, mà bây giờ bọn họ lại thấy Dạ Nhiễm như vậy? Chỉ một chiêu nàng liền thất bại?

Bốn người Liễu Phi Tiếu vừa giao chiến với đối thủ của mình, vừa cười lạnh, nếu như bọn họ nghĩ như vậy, thì mười phần đều sai rồi.

Thực lực của đội trưởng, há có đơn giản như vậy?

Quả nhiên, ngay tại lúc trường kiếm của Tỉnh U Tuyền sắp đâm vào cổ họng Dạ Nhiễm, lại trực tiếp xuyên qua!

Giống như là xuyên qua trong không khí.

Mọi người kể cả Tỉnh U Tuyền đều mở to hai mắt, làm sao có thể!

“Quá chậm!” Thanh âm của Dạ Nhiễm thình lình xuất hiện, ánh mắt mọi người hoảng sợ rơi vào sau lưng Tỉnh U Tuyền.

Dạ Nhiễm hai tay khoanh trước ngực, khóe môi cười nhạt, ánh mắt nhìn Tỉnh U Tuyền giống như một đại nhân nhìn một đứa trẻ.

Tỉnh U Tuyền đột nhiên xoay người, nhìn thấy thân hình của Dạ Nhiễm, lúc đảo mắt về nơi nàng vừa đâm xuyên qua, lại không có gì?

Dạ Nhiễm khiêu mi cười khẽ, một chiêu ảo ảnh này, chính là Khúc Béo dạy nàng.

Nhớ tới lúc tiểu tử kia nhìn khinh công từ mức bình thường đến tận cùng của nàng, cái ánh mắt khinh bỉ kia, Dạ Nhiễm không khỏi nghiến răng nghiến lợi một phen.

Chỉ là, theo chỗ tên Béo học được một chiêu ảo ảnh khinh công này, quả nhiên là một bộ pháp khinh công hoàn mỹ.

Dạ Nhiễm tức giận khinh bỉ của Khúc Thừa Trạch, Khúc Thừa Trạch lại càng tức giận thiên phú của đội trưởng, một bộ ảo ảnh khinh công này, kết quả hắn khổ luyện mười năm còn không bằng một tháng ngắn ngủn của đội trưởng!

Thiên phú so với thiên phú, quả nhiên là tức chết người mà.

“Ngươi thất thần, chính là giờ chết của ngươi!” Tỉnh U Tuyền cưỡng chế một phần sợ hãi dưới đáy lòng, nắm chuôi kiếm lần nữa công kích xuống.

Lúc này, Dạ Nhiễm không né tránh, mà lấy kiếm của mình ra, đỡ nhẹ một cái, liền đem chiêu kiếm của Tỉnh U Tuyền chặn lại.

“Xuất kiếm!” Tỉnh U Tuyền sau một cái trở mình thân hình không ổn định lại, tiếp tục công kích, nhìn thấy kiếm của Dạ Nhiễm chưa rút khỏi vỏ, Tỉnh U Tuyền không cam lòng bị xem nhẹ quát.

“Chỉ cần ngươi có tư cách.” Dạ Nhiễm nhàn nhạt nói xong, công kích của Tỉnh U Tuyền ở trước mặt đối với nàng lại hoàn toàn không có bất kỳ lực công kích nào.

“Hừ!” Tỉnh U Tuyền nghe thấy lời của Dạ Nhiễm, giống như bị dội lên đầu một thùng nước lạnh, Tỉnh U Tuyền bị nộ khí dễ dàng khơi mào của mình làm cho ão não.

Nhìn Tỉnh U Tuyền bất đồng điều chỉnh tâm tình của mình, Dạ Nhiễm cũng không tấn công, cho nàng thời gian.

Tỉnh U Tuyền thấy Dạ Nhiễm không thừa cơ hội mà tấn công, thở dài ra ngoài một hơi, càng ngầm bực chính mình, so với Dạ Nhiễm, nàng quả thực là phế vật cái gì cũng sai.

Không cam lòng!

Đúng là không cam lòng!

Tại sao trước khi tới Học Viện Quân Sự, nàng là thiên chi kiêu tử.

Sau khi bước vào Học Viện Quân Sự, nàng còn không tính là một cây cỏ dại!

Người thiếu nữ ở trước mặt này, lúc khảo thí trong tu viện, chỉ một chiêu liền đánh bại nàng.

Tỉnh U Tuyền đã có mục tiêu liều mình phấn đấu, chính là vượt qua Dạ Nhiễm! Đánh bại Dạ Nhiễm! Đem Dạ Nhiễm hung hăng dẫm nát dưới chân!

Trong mấy tháng ở Học Viện Quân Sự, danh hào của Dạ Nhiễm càng ngày càng vang dội, nàng dẫn đầu Tiểu Đội Vô Địch một lần lại một lần lập công.

Mà Tỉnh U Tuyền nàng, khi đó càng đang đau khổ giãy dụa trong địa ngục, ở trong thạch động ăn không biết vị.

Lần lượt vượt qua cực hạn của mình, lần lượt trở về từ con đường chết, vì chính ngày hôm nay.

Mở mắt ra lần nữa, trong ánh mắt Tỉnh U Tuyền đã tràn ngập băng lạnh, đã không còn phẫn nộ, đã không còn không cam lòng, đã không còn muốn có tất cả, chỉ còn lại chiến ý!

Chỉ có mục tiêu, mục tiêu không thể phá vỡ, chính là ———-

Đánh bại Dạ Nhiễm!

Dạ Nhiễm thỏa mãn câu dẫn ra bộ dạng tươi cười, trạng thái này, mới thích hợp với thiếu nữ ở trước mặt.

“Ta, sẽ đánh bại ngươi!” Tỉnh U Tuyền nói xong một câu, trực tiếp công kích xuống, chiêu kiếm không hoa lệ, nhưng lại chứa khí tức sắc nhọn!

Lúc này Dạ Nhiễm không dám khinh thường, Tỉnh U Tuyền khôi phục trạng thái bình thường cũng không dễ đối phó.

Chuôi kiếm vừa mới ngăn lại trường kiếm của Tỉnh U Tuyền, nhưng sau một khắc, mũi kiếm của Tỉnh U Tuyền liền đâm đến giữa lưng nàng!

Dạ Nhiễm đột nhiên đem kiếm của mình rút ra!

Phanh!

Trên không trung hai thanh kiếm chạm vào nhau!

Dạ Nhiễm bỗng dưng phi thân lên, dưới chân điểm một cái trên thân kiếm của Tỉnh U Tuyền, trường kiếm theo chuôi kiếm của Tỉnh U Tuyền chém qua cánh tay Tỉnh U Tuyền!

Một đạo máu tươi theo đó chảy ra, trường kiếm trên tay Tỉnh U Tuyền lệch đi rơi xuống đất.

Kiếm của Dạ Nhiễm không đâm vào, chỉ chém sượt qua trên tầng da liền thu kiếm, lúc Tỉnh U Tuyền giật mình sững sờ, một cước đá vào lưng Tỉnh U Tuyền.

Một cước này của Dạ Nhiễm không nhẹ, Tỉnh U Tuyền lập tức phun ra một ngụm máu nằm sấp trên mặt đất.

Dạ Nhiễm phi thân đến bên cạnh Tỉnh U Tuyền, trường kiếm hướng về phía cổ họng Tỉnh U Tuyền, khóe miệng cười khẽ: “Có phục hay không?”

“Không phục!” Đáy mắt Tỉnh U Tuyền như cũ chiến ý không dứt, không phục, nàng đương nhiên không phục, thừa dịp nàng giật mình sững sờ đánh bại nàng, nàng như thế nào sẽ phục.

Dạ Nhiễm thu hồi trường kiếm, con ngươi màu đen hơi đạm mạc nhìn Tỉnh U Tuyền: “Đã không phục, vậy thì đứng lên tiếp tục!”

Tỉnh U Tuyền lại một lần nữa giật mình.

Trước đó ngơ ngẩn, là vì Dạ Nhiễm chỉ chém qua da nàng, lúc đó nếu như là mình sẽ làm như thế nào? Đương nhiên là đánh gãy gân tay đối phương, làm cho đối phương trực tiếp thất bại thảm hại.

Nhưng mà Dạ Nhiễm không như thế.

Còn lúc này? Rõ ràng là có thể trực tiếp đem một kiếm đâm vào để cho chính mình nhận thua, nhưng mà nàng lại không làm, lại để cho mình tự đứng lên, cho mình cơ hội đánh một lần nữa.

Tỉnh U Tuyền không rõ. Tại sao lại có loại người này?

Tại sao phải lặp đi lặp lại nhiều lần buông tha mạng của nàng, nàng nghĩ sẽ phải luôn luôn đem đối thủ của mình hung hăng vũ nhục dẫm nát dưới chân.

“Vì cái gì?” Ở một phương diện khác mà nói, Tỉnh U Tuyền cũng chỉ là một thiếu nữ đơn thuần như giấy trắng mà thôi, nghĩ mãi không rõ sự tình nàng liền trực tiếp mở miệng hỏi.

Dạ Nhiễm khiêu mi, cái gì mà vì cái gì?

“Vì cái gì trước đó không trực tiếp đánh gãy gân tay của ta? Vì cái gì vừa rồi không đâm ta một nhát để ta nhận thua?” Cái này sợ là lần Tỉnh U Tuyền nói dài nhất rồi.

Chân Dạ Nhiễm hạ một cái lảo đảo, sau ót nhỏ mồ hôi, a uy, ai đến nói cho nàng biết, thiếu nữ này nhưng lại là cuồng ngược đãi a?

Bốn người Tập Diệt Nguyệt đang sung sướng đánh ở đối diện lúc này cũng vừa trượt chân, đối thủ của đội trưởng, thiếu nữa này cũng thật xuất sắc đi nha?

“Đây chỉ là một trận đấu mà thôi.” Dạ Nhiễm nhún nhún vai, hơn nữa, nàng vẫn chỉ xem thiếu nữ này đơn thuần là một đứa trẻ chưa lớn.

“Xem như là một trận đấu, nhưng ta cũng là địch nhân!” Tỉnh U Tuyền nghe Dạ Nhiễm nói, liền nổi giận! Nàng đem trận đấu này giống như thực chiến, Dạ Nhiễm lại chẳng qua xem như trận đấu của mọi nhà?

“Nếu như ngươi thực sự hi vọng như vậy, vừa rồi ta có năm có hội có thể giết ngươi.” Dạ Nhiễm cười lạnh, nếu là nàng thật sự bắt đầu nghiêm túc đem thiếu nữ này là đối tượng phải giết, từ chiêu thứ nhất, Tỉnh U Tuyền đã có thể đi Minh Giới đưa tin rồi.

Sắc mặt Tỉnh U Tuyền trắng nhợt, nhớ lại chi tiết lúc so chiêu với Dạ Nhiễm, tỉ mĩ, sắc mặt lại càng trắng hơn.

“Có bảy cơ hội trực tiếp phế ngươi.” Dạ Nhiễm chấp tay sau lưng, tiếp tục nói.

Sắc mặt Tỉnh U Tuyền đã tái nhợt trắng như tờ giấy, mồ hôi lạnh trên trán đã xuất hiện.

“Có mười ba cơ hội trực tiếp đem ngươi đạp khỏi chiến đài.” Dạ Nhiễm nhìn vẻ mặt Tỉnh U Tuyền, lần nữa lạnh giọng vô tình nói.

Tỉnh U Tuyền quỳ trên mặt đất, ánh mắt đã tan rã rồi.

Đúng, đúng, đúng!

Vừa rồi Dạ Nhiễm nói đều là sự thật, nàng hoàn toàn chính xác có nhiều cơ hội như vậy để trực tiếp đem mình đập phát chết luôn.

Nhìn hai tay của mình, Tỉnh U Tuyền chưa bao giờ mê mang chán chường như vậy.

Nàng từng trả giá tất cả để lấy được hồi báo, lúc này, vì cái gì lại bị đả kích đến thương tích đầy mình?

“Tỉnh U Tuyền, ta chờ ngày ngươi đánh bại ta.” Dạ Nhiễm đến bên người Tỉnh U Tuyền, ngồi xổm người xuống, nâng cằm Tỉnh U Tuyền lên, nói từng câu từng chữ.

Đối với Tỉnh U Tuyền, Dạ Nhiễm không biết là cảm giác gì, người thiếu nữ này không thể tự kiềm chế một mực sống trong thế giới của mình, nếu là tiến lên, sẽ là một võ giả xuất sắc!

Nếu là không ra khỏi đó, như vậy Tỉnh U Tuyền cả đời này sợ là Tiên Thiên cũng không được.

Tỉnh U Tuyền nhìn một đôi mắt màu đen không chứa bất luận cảm xúc gì của Dạ Nhiễm, ánh mắt tan rả dần dần tụ lại, mặc dù trạng thái vẫn chưa hoàn toàn khôi phục.

Nhưng là Tỉnh U Tuyền lại bỗng nhiên cuồng vọng nở nụ cười: “Ta nhất định sẽ đánh bại ngươi!”

Đáy mắt Dạ Nhiễm không khỏi xẹt qua một tia sáng vui mừng, thiếu niên thiếu nữ trên Thương Minh đại lục này, quả nhiên mỗi người đều là tinh anh.

Tỉnh U Tuyền không nhìn thấy thần sắc khác của Dạ Nhiễm, nhưng là một tia vui mừng này nàng thấy được!

Vì vậy thiếu nữ Tỉnh U Tuyền liền không bình tĩnh rồi!

Một đại thiếu nữ giống như nàng, vậy mà dùng biểu lộ mà cha mẹ mới có đối với nàng!

“Không cho phép nhìn ta!” Tỉnh U Tuyền không chút nghĩ ngợi thốt ra năm chữ.

Không chỉ làm cho Dạ Nhiễm ngây người, càng làm cho bọn người Liễu Phi Tiếu vừa mới phân thắng bại ngây ngẩn cả người.

Dạ Nhiễm khóe mắt hơi rút, cái thiếu nữ lạnh như băng này, sao lại bỗng nhiên mềm mại kiêu ngạo rồi.

“Được rồi. Tuy nhiên, thật đáng tiếc, ta còn muốn nói, các ngươi thua.” Dạ Nhiễm nhìn thoáng qua tình hình thi đấu đã chấm dứt, đối với Tỉnh U Tuyền vẫn như cũ quỳ trên mặt đất nói.

Đáy mắt Tỉnh U Tuyền xẹt qua tia ảm đạm, lại quật cường không nhìn Dạ Nhiễm.

Dạ Nhiễm nhún nhún vai, hướng đồng đội mình đi đến, cao hứng vung vẩy bàn tay nhỏ: “Uy, Không tồi.”

Tỉnh U Tuyền nhìn bóng lưng Dạ Nhiễm, chợt phát hiện nội tâm ghen ghét đối với nàng, đã giảm đi rất nhiều. Cũng giống như đã hiểu rõ, vì cái gì mà thiếu nữ này có được tình bạn cùng tỉnh yêu làm cho người khác hâm mộ.

Chỉ có điều ————-

Hừ! Đánh bại Dạ Nhiễm! Nàng nhất định nhớ rõ!

Mấy người Tập Diệt Nguyệt thấy rõ ràng thần sắc của Tỉnh U Tuyền, không khỏi chậc chậc cảm thán, thiếu nữ, một quyết định này của ngươi, lại đại biểu cho ánh mắt ngươi sẽ đi theo đội trưởng cả đời.

Bởi vì, trình độ kém đội trưởng nhiều như thế, muốn vượt qua đội trưởng, quả thực là ——————

Nằm mơ!

Dạ Nhiễm có nhiều thứ rất biến thái, mấy người Tập Diệt Nguyệt cũng quá hiểu rồi, nàng thân trúng kịch độc hoa mạn châu sa, mà tốc độc thăng cấp nhanh như vậy, vậy thì đội trưởng sau khi giải độc thì sao?

Sẽ biến thái tới trình độ nào?

Tập Diệt Nguyệt nghĩ cũng không dám nghĩ, cho đến lúc đó, nàng tin tưởng, nàng nhất định sẽ bị sự biến thái của đội trưởng kích thích đến nhấc bàn ngã chén, không lo có đầu bếp nữ hay không!

“Chúng ta thua. Nhưng mà, nhất định sẽ đánh bại các ngươi.” Năm đối thủ nhìn năm người Dạ Nhiễm, thua tâm phục khẩu phục, nhưng bọn họ vẫn sẽ tiếp tục khiêu chiến!

Ánh mắt Dạ Nhiễm chống lại Tỉnh U Tuyền, vừa muốn cười một cái, kết quả Tỉnh U Tuyền trực tiếp hừ lạnh một tiếng quay đầu đi.

Dạ Nhiễm sờ sờ mũi, quay người cắn răng, nguyên một đám này sao lại như vậy chứ!

Tiểu Đội Vô Địch, trận đầu thành công báo cáo thắng lợi!

Ai biết là năm người Dạ Nhiễm vừa mới bước xuống đài chiến đấu thứ ba, ngay sau đó lại có một đội khiêu chiến.

“Tiểu Đội Vô Địch vòng thứ ba có dám tiếp nhận khiêu chiến của chúng ta không?” Ngữ khí kiêu căng, làm cho Dạ Nhiễm nhíu mày.

“Được.” Không nói nhảm, trực tiếp đáp ứng, Tiểu Đội Vô Địch có đan dược khôi phục thể lực cùng nội lực của Dạ Nhiễm, cũng không lo lắng.

Năm người đi đến một chỗ hẻo lánh, Dạ Nhiễm mở thăm trúc trong tay: “Vòng tiếp theo đến chúng ta khiêu chiến, thương lượng mục tiêu một chút.”

“Đội trưởng, chúng ta thử khiêu chiến Thất Giai tiểu đội đi?” Liễu Phi Tiếu nghĩ nghĩ, mở miệng nói.

“Ta cũng tính như vậy.” Dạ Nhiễm gật gật đầu, nàng đích thực là muốn đi khiêu chiến một đội ngũ Thất Giai ở khu biệt thự.

“Nhưng mà, nếu thua, chúng ta sẽ không được danh hiệu Thần Đội.” Khúc Thừa Trạch biết rằng nói vậy rất mất hứng, nhưng sự thật chính là như vậy, bọn họ không muốn thua.

Tập Diệt Nguyệt cùng Tư Mạt Tiêu trầm mặc, bọn họ không muốn nói, nhưng lại muốn đi khiêu chiến Thất Giai đội ngũ, xem thử một chút cực hạn của mình.

“Cứ như vậy đã xác định là thua?” Dạ Nhiễm nhìn bọn họ, nhíu mày.

“Dù sao đối thủ cũng là Thất Giai mà.” Khúc Thừa Trạch thở dài, Lục Giai đỉnh phong, lại là đỉnh phong, cũng vẫn chưa bước qua ngưỡng Thất Giai.

“Thất Giai thì sao? Nếu thua, vậy cũng nhìn rõ cực hạn của mình ở đâu. Hơn nữa, có ta ở đây, sợ cái gì?” Dạ Nhiễm chậm rãi nói, khóe miệng là nụ cười có chút nguy hiểm.

Lúc này, Tạp Tạp vừa mới tỉnh ngủ trong lòng Dạ Nhiễm, nháy nháy con mắt buồn ngủ, bĩu môi thì thầm nói: “Còn, còn có bổn đại gia.”

Có ta ở đây, sợ cái gì?

Bảy chữ đơn giản, chỉ mộc mạc bảy chữ, nhưng lại là bảy chữ rất hung hăng càn quấy, làm cho mấy người Tập Diệt Nguyệt đều nuốt lo lắng vào trong bụng.

Liễu Phi Tiếu nhìn Dạ Nhiễm, hắn thừa nhận đội trưởng, luôn là mấy câu đơn giản, nhưng lại có thể hồi phục hết thảy. Hơn nữa, vĩnh viễn đều là tự tin đến chói mắt.

Bỗng dưng, Liễu Phi Tiếu cảm thấy có chút nguy hiểm.

Có thiếu nữ xuất sắc như vậy ở bên cạnh, lòng của hắn, có phải sẽ rất nhanh giữ không được hay không?

Nhớ đến ngài giáo quan bên người đội trưởng, Liễu Phi Tiếu lại lộ ra bộ dạng tươi cười, Quân Mặc Hoàng sợ là sẽ không cho bất luận kẻ nào có cơ hội cướp đi đội trưởng.

Cho nến, Liễu Phi Tiếu quyết định, đội trưởng chính là đội trưởng. Không xem nàng là nữ nhân là được rồi.

Dạ Nhiễm nhìn sắc mặt đổi tới đổi lui của Liễu Phi Tiếu, không khỏi có chút lạnh run, nếu Dạ Nhiễm biết Liễu Phi Tiếu không xem nàng là nữ nhân, không biết Dạ Nhiễm có thể trực tiếp một cước đạp Liễu Phi Tiếu lên trời hay không.

“Khiêu chiến Thất Giai!” Tư Mạt Tiêu hít sâu một hơi kiên định nói.

Nếu nói là thiên tài thật sự, hiện tại tiểu tử Tư Mạt Tiêu này mới giống quái vật thiên tài, mười bốn tuổi Lục Giai đỉnh phong võ giả!

“Xác định phải hạ được đối thủ.” Dạ Nhiễm chỉ chỉ mấy tiểu đội ở khu biệt thự đang xem chiến đấu.

“Đội kia.” Liễu Phi Tiếu chỉ về phía một tiểu đội có thực lực Thất Giai nói.

Dạ Nhiễm chú ý nhìn sang, cảm thấy tiểu đội mà Liễu Phi Tiếu chỉ vào, bốn Thất Giai bình thường, một Thất Giai đỉnh phong.

“Phi Tiếu, Thất Giai đỉnh phong cao thủ này, giao cho ngươi.” Dạ Nhiễm thu hồi ánh mắt, thẳng tắp nhìn về phía Liễu Phi Tiếu, tiểu tử này từ khi quen biết đến bây giờ vẫn thủy chung không có xuất ra toàn bộ thực lực của mình.

Nếu chính hắn đã không bức ra cực hạn của mình, như vậy bây giờ, liền để cho Dạ Nhiễm bức ra!

Liễu Phi Tiếu ngơ ngác một chút, tiếp đó có chút dở khóc dở cười, chẳng lẽ đội trưởng biết hắn vừa mới quyết định không đem nàng đối đãi như nữ nhân rồi hả?

Nghĩ thì nghĩ, Liễu Phi Tiếu đối với mục đích của Dạ Nhiễm vẫn là rất rõ ràng, thực lực chân chính của mình sao? Lông mày đang cau lại giản ra, hắn cũng muốn chính thức nghiêm túc nhìn một chút, sẽ đạt đến trình độ nào.

“Đội trưởng, trước khi rời đi, cùng ta so một trận.” Liễu Phi Tiếu trịnh trọng nhìn Dạ Nhiễm, nói ra.

“Được.” Dạ Nhiễm gật đầu đáp ứng, nàng cũng rất mong chờ được so một trận với Liễu Phi Tiếu.

“Đi thôi, thời gian nghỉ ngơi sắp hết rồi, chúng ta hạ chiến thư.” Dạ Nhiễm đứng lên, cùng bốn người Liễu Phi Tiếu hướng về phía đội ngũ Thất Giai vừa quyết định đi tới.

Tại thời điểm mọi người thấy năm người Dạ Nhiễm xuất hiện, cơ hồ mọi ánh mắt đều tập trung trên người bọn họ.

Khi thấy năm người Dạ Nhiễm bay thẳng đến mấy tiểu đội ở khu biệt thự, cằm mọi người lập tức rơi đầy đất.

“Tiểu Đội Vô Địch đến đây khiêu chiến.” Năm người Dạ Nhiễm đứng trước mặt tiểu đội kia, Dạ Nhiễm ngẩng đầu nhìn đối phương, thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh.

Tiểu đội bị điểm tên này ngây ngẩn cả người.

Quân Mặc Hoàng ở bên trong phòng viện trường cũng bị hành động của Dạ Nhiễm mà sợ run trong phút chốc, lại khơi gợi lên bộ dạng tươi cười, Dạ Nhiễm của hắn, chính là không giống với người bình thường như vậy.

“Tiểu Đội Vô Địch điên rồi à? Lại khiêu chiến một đội ngũ toàn là Thất Giai?”

“Ông trời ơi, Tiểu Đội Vô Địch chắc là động kinh rồi!”

“Tiểu Đội Vô Địch cũng quá là không biết lượng sức, tự cho là thực lực ở bên trong tân sinh có chút cao, liền đi khiêu chiến đội ngũ Thất Giai?”

“Thua cũng tốt, danh hiệu Thần Đội cũng ít đi một đối thủ mạnh.”

. . .

Âm thanh không ngừng mỉa mai cười nhạo vang lên.

Năm người Dạ Nhiễm xem như mắt điếc tai ngơ, ánh mắt nhìn chằm chằm Thất Giai tiểu đội ở trước mặt.

Trong đội ngũ kia, một tuấn lãng thiếu niên khóe miệng khơi gợi lên nụ cười nghiền ngẫm: “Xác định là khiêu chiến chúng ta?”

Dạ Nhiễm không trả lời, không phủ định nhìn người thiếu niên.

Thiếu niên bình tĩnh nhìn Dạ Nhiễm hồi lâu, mới vừa cười vừa nói: “Tốt, chúng ta đáp ứng.”

“Gặp ở đài khiêu chiến thứ hai.” Lưu lại một câu, năm người Dạ Nhiễm hướng đài khiêu chiến thứ hai đi tới.

“Phải thắng.” Liễu Phi Tiếu đi lên chiến đài, nhìn đội trưởng cùng đồng đội của mình, nhàn nhạt nói hai chữ.

Phải thắng! Liễu Phi Tiếu là một người thần bí, theo ý kiến của chính Dạ Nhiễm, người này tuyệt đối không thích hợp để làm kẻ thù.

Bởi vì ngươi vĩnh viễn đều không biết rõ lai lịch của hắn, mà chính mình lại vô thức đem tất cả bộc lộ trước mặt hắn.

Trong mắt Dạ Nhiễm, Liễu Phi Tiếu chính là một người như vậy.

Nào ngờ Dạ Nhiễm ở trong mắt Liễu Phi Tiếu, lại càng là một nhân vật nguy hiểm. Cho dù đáy lòng Dạ Nhiễm rất thiện lương, nhưng long hữu nghịch lân, Liễu Phi Tiếu tin tưởng, chạm đến nghịch lân của Dạ Nhiễm, chính là tai họa hủy gia diệt tộc.

Ví như ———-

Dạ gia sắp bị đội trưởng đến chơi vậy.

Xem ra người ở bên ngoài, có lẽ cảm thấy đội trưởng chỉ là một nha đầu không quyền không thế, nhưng sau khi biết Dạ Nhiễm là người của Bá Quyền Chi Địa, Liễu Phi Tiếu đã tự động đem Dạ Nhiễm thăng cấp thành nhân vật có hậu thuẫn rất vững vàng.

Cho nên, đối nghịch cùng với đội trưởng, tuyệt đối không có kết cục tốt.

“Đợt khiêu chiến thứ hai, 10 phút sau chính thức bắt đầu.” Thiên Tứ bà bà đi đến giữa đài khiêu chiến, cao giọng tuyên bố.

Tiểu đội mà Dạ Nhiễm khiêu chiến theo đó xuất hiện ở đài khiêu chiến thứ hai, hai bên đứng lại, nhìn nhau cười.

Chỉ là một bên cười đến lạnh nhạt, một bên cười đến nghiền ngẫm.

Trong phòng viện trưởng, Lưu Dược nhìn Quân Mặc Hoàng ở một bên bình tĩnh, hỏi: “Ngươi nghĩ ai sẽ thắng?”

Quân Mặc Hoàng buông chén trà trong tay, nhìn Dạ Nhiễm tự tin ngạo nghễ trong gương, khóe miệng khẽ nhếch: “Dạ Nhiễm, sẽ không thua.”

Lưu Dược khinh bỉ liếc Quân Mặc Hoàng, cho một cái đáp án lấp lửng như vậy, còn không bằng không trả lời đi.

Trên chiến đài thứ hai.

“Hi vọng các ngươi sẽ chống đỡ lâu một chút.” Hai bên đối thủ bắt tay, Dạ Nhiễm còn chưa mở miệng, thiếu niên kia nghiền ngẫm mở miệng.

Dạ Nhiễm bất động thanh sắc buông tay ra, khóe miệng vẫn giữ độ cong như cũ: “Bại bởi tân sinh chúng ta, hoàn toàn chính xác là rất mất mặt đó.”

Thiếu niên của đối phương cũng không giận, đồng đội cũng không giận, chỉ là nhìn năm người Dạ Nhiễm nghiền ngẫm cười cười.

Cười đến trán của năm người Dạ Nhiễm đầy hắc tuyến, năm gia hỏa này cười cái gì vậy!

Nhất là, đội trưởng của đối phương một bộ như muốn nói:Lão tử thích như vậy, vẻ mặt có bản lĩnh thì đánh ta, năm người Dạ Nhiễm liền muốn co rút.

“Đánh vào mặt cho ta!” Năm người Dạ Nhiễm thương lượng phương án tác chiến, chỉ có một câu nói!

Chính là một câu nói như vậy thôi nhưng lại rất được lòng người, nhắm vào mặt mà đánh! Cho ngươi cười vô sỉ như vậy, lại còn là năm người cùng một chỗ cười như vậy nữa.

“Đợt khiêu chiến thứ hai, chính thức bắt đầu!”

Theo giọng nói này rơi xuống, trận chiến thứ hai của năm người Dạ Nhiễm, bắt đầu!

Lục Giai đỉnh phong đấu với cao thủ Thất Giai, trận chiến này lại vượt qua đoán trước của bọn Dạ Nhiễm, độ gian nan so với trước cao hơn.

Đấu đội không giống với một chọi một trước đó, có thể không cần cân nhắc phối hợp giữa tiểu đội.

Năm người Dạ Nhiễm cho dù ăn ý như thế nào, vẫn chỉ mới ở chung được mấy tháng, nhưng mà đối phương, bất luận là thực lực hay phối hợp, đều cao hơn nhiều so với năm người Dạ Nhiễm.

Liễu Phi Tiếu kiềm chế thiếu niên Thất Giai đỉnh phong kia, không rơi vào thể thượng phong cũng không phải thế hạ phong.

Bốn người Dạ Nhiễm trước sau phối hợp, nhưng lại bị đối phương ở khắp nơi chèn ép.

“Bà nội ngươi, lão tử quấn chết ngươi!” Khúc Thừa Trạch hơi thở tức giận vì bị đối phương xem như khỉ làm xiếc đùa nghịch lại đùa nghịch, tính tình dù tốt cũng phẫn nộ rồi!

Xuất ra Thiên Tằm Ti trong nhẫn trữ đồ, khinh công linh hoạt bắt đầu di chuyển quấn từng vòng từng vòng bốn người kia.

Dạ Nhiễm nhìn hành động của Khúc Thừa Trạch, khóe môi giơ lên một đường cong, mắt hơi híp, dưới chân nhanh chóng thi chuyển ảo ảnh khinh công!

Thân ảnh Dạ Nhiễm không ngừng xuất hiện lại biến mất trong nội bộ đối thủ, chỉ là vài phút ngắn ngủi, hiệu suất phối hợp của đối thủ bắt đầu giảm xuống!

Lúc này không chỉ còn đối thủ của họ chóng mặt, ngay cả mọi người ở dưới đài nhìn chăm chằm vào Dạ Nhiễm, toàn bộ đều bị khinh công di chuyển cao siêu của Dạ Nhiễm cùng Khúc Thừa Trạch làm cho chóng mặt rồi.

Cố gắng nhìn lại, trên đài tựa hồ xuất hiện mười mấy cái thân ảnh thực thực giả giả, nhiễu loạn ánh mắt cùng phương diện suy nghĩ của đối thủ.

“Thừa Trạch, trói lại!” Dạ Nhiễm nhìn thấy thời gian cũng không sai biệt lắm, nhanh chóng mở miệng quát.

Khúc Thừa Trạch một tiếng nhận lời, mới vừa rồi còn di chuyển vòng quanh liền cùng Dạ Nhiễm đúng một chỗ bỏ Thiên Tằm Ti ra, nhanh chóng cảm ứng, kéo một phát!

Phanh!

Bốn người của đối phương toàn bộ đều bị Thiên Tằm Ti buộc chặt với nhau!

Mặt nạ bảo hộ của bốn người đó vừa vặn rơi xuống.

Dạ Nhiễm cùng Khúc Thừa Trạch liếc nhau, hai tay giơ lên không trúng đánh một cái!

“Đây là cái quỷ gì!” Một thiếu niên bị trói lại, dùng sức muốn xé mở Thiên Tằm Ti, lại hoảng sợ phát hiện mình càng có ý đồ trốn thoát, thì Thiên Tằm Ti lại càng buộc chặt hơn.

“Uy, như thế nào không tiếp tục cười nữa?” Tập Diệt Nguyệt thấy một màn như vậy, trực tiếp đối với Khúc Thừa Trạch cùng Dạ Nhiễm dựng lên ngón cái, quá đẹp trai xuất sắc rồi!

Vừa ra tay liền trói bốn người của đối phương lại!

Liễu Phi Tiếu bị đối phương là Thất Giai đỉnh phong áp chế, sắc mặt lại như cũ mang theo tươi cười không thay đổi, một bên cùng đối phương đánh nhau có chút bó tay bó chân, một bên không quên đưa một ánh mắt yên tâm cho mấy người Dạ Nhiễm.

Thất Giai đỉnh phong thiếu niên, bị Liễu Phi Tiếu tư tưởng không tập trung làm cho tức chết rồi, đối phó một Lục Giai đỉnh phong mà đến giờ vẫn chưa có kết quả, đối phương lại còn không tập trung.

Từng chiêu từng thức sau đó của thiếu niên càng lăng lệ ác liệt! Ánh mắt Liễu Phi Tiếu dần dần nghiêm túc lên, đội trưởng của bọn họ đã xong nhanh rồi, hắn cũng không thể bị rớt lại phía sau đúng không?

“Chơi xấu!” Thiếu nữ duy nhất trong tiểu đội đối phương, nhìn Thiên Tằm Ti trên người buộc chặt đến chảy máu, vừa tức vừa giận!

“Nếu lão tử thật sự chơi xấu, các ngươi từ lúc chưa bắt đầu đã bị trói lại rồi.” Lỗ mũi Khúc Thừa Trạch hướng lên trời hừ lạnh, cho các ngươi cười, cho các ngươi cười, Thất Giai thì thế nào, còn không phải cũng bị lão tử trói lại!

“Các ngươi không khỏi cao hứng quá sớm đi.” Một thiếu niên khác thấp giọng cười lạnh, sau đó, một hồi khói xanh lượn lờ, lúc mấy người Dạ Nhiễm nhìn rõ được, bốn người đội viên đã bị Thiên Tằm Ti cột chặt kia, đã đào thoát ra được.

Thoát rồi!

“Làm sao có thể.” Thiếu niên Khúc Thừa Trạch bị đả kích lớn nhìn Thiên Tằm Ti của mình, vì cái gì mà Thiên Tằm Ti của mình không buộc nổi bọn họ? Vì cái gì?

“Linh thú.” Dạ Nhiễm nhìn thiếu niên mới cười lạnh kia, nhàn nhạt nhả ra hai chữ.

“A, đối chiến với Lục Giai đỉnh phong chúng ta lại phải đều đem linh thú ra hết.” Tập Diệt Nguyệt nghe thấy Dạ Nhiễm nói vậy, không khỏi lên tiếng mỉa mai.

“Đạo lý sư tử vồ thỏ, chẳng lẽ Tiểu Đội Vô Địch không biết sao?” Đối phương không bị Tập Diệt Nguyệt kích động chút nào, chỉ lãnh đạm nói.

“Không, chúng ta đương nhiên hiểu rõ, cho nên, các ngươi đã thả linh thú ra, chúng ta đây cũng không thể yếu thế đúng không?” Tập Diệt Nguyệt lắc đầu, đạo lý này cơ hồ một ngày trước Dạ Nhiễm có nói một lần, bọn họ làm sao có thể không rõ.

“Cũng tốt, liền thả linh thú của mỗi người r, đánh một trận!” Bốn thiếu niên thiếu nữ của đối phương tiếp tục nghiền ngẫm cười.

Sau đó, năm người Dạ Nhiễm thấy từng đợt hào quang hiện lên, sau một khắc, bốn cái uy mãnh linh thú bỗng dưng xuất hiện trên chiến đài.

Giờ khắc này, các học viên ở dưới đài đều sôi trào!

Lại gọi linh thú của từng người ra! Một trận đấu này, càng ngày càng đặc sắc rồi!

Từ khi bắt đầu mọi người vẫn cho rằng Tiểu Đội Vô Địch sẽ thua, cho tới giờ, mọi người phát hiện, ai thua ai thắng càng ngày càng không xác định được!

Bọn họ cũng càng ngày càng muốn biết kết quả cuối cùng!

Ngay lúc đó, Tạp Tạp ở trong lòng Dạ Nhiễm nghe thấy tiếng gào to của linh thú, mê mẩn mênh mông mở ra con mắt long lanh buồn ngủ, thanh âm nhu nhu trở mình: “Ô. . . Tạp Tạp có thể đi ra đánh nhau sao?"