Tà Y Độc Phi

Chương 65




Edit: Tiểu Linh

Beta: Nhã Vy

Quân Mặc Hoàng nghe vậy, chỉ cười nhẹ, không nói tiếng nào.

“Đến lúc khiêu chiến thi đấu tân sinh, nàng định làm thế nào?” Quân Mặc Hoàng ngồi trên ghế, nhướng mày nhìn về phía Dạ Nhiễm.

“Tân Nhân Vương.” Dạ Nhiễm nhàn nhạt nói ra ba chữ.

Tân Nhân Vương, đã quyết định đối phó với toàn bộ Dạ gia, thì danh hiệu Tân Nhân Vương của Học Viện Quân Sự rất có ích cho nàng.

“Còn không bằng nói thẳng là Vương Phi của bổn vương.” Quân Mặc Hoàng cúi đầu nhỏ giọng nói thầm, được rồi, hắn thừa nhận hắn chính là tiểu hài tử đang tức giận.

Nhưng là nghĩ đến khi Dạ Nhiễm sẽ từng chút bày ra cho thế nhân thấy vẻ đẹp của nàng, chính mình liền hận không thể giấu Dạ Nhiễm vào trong túi, không cho bất luận kẻ nào nhìn đến vẻ đẹp của nàng.

Thật muốn tuyên cáo với toàn bộ thế giới, nữ nhân này là của Quân Mặc Hoàng hắn, mặc kệ người phương nào đều không được có một phần vọng tưởng.

“Dạ Nhiễm, chúng ta thành thân đi.” Quân Mặc Hoàng đưa tay kéo Dạ Nhiễm vào trong lòng, cằm đặt trên vai Dạ Nhiễm, thanh âm có chút lầm bầm.

Dạ Nhiễm nghe vậy, bắt đắc dĩ nở nụ cười, Mặc Hoàng là đang lo lắng cái gì đây.

“Cái này là chàng đang cầu hôn?” Dạ Nhiễm chậm rãi lắc đầu, chỉ vào hai tay rỗng tuếch của Quân Mặc Hoàng.

Quân Mặc Hoàng bất mãn hừ một tiếng, hắn cũng biết bây giờ không phải là thời cơ để thành thân, thế nhưng mà không có Dạ Nhiễm luôn buộc ở bên cạnh, vẫn là cảm thấy khó chịu.

“Đường đường là đệ nhất thiên tài của Thương Minh đại lục, Minh Vực Cẩn Vương quyền thế ngập trời, lại đối với chính mình không tự tin như vậy?” Dạ Nhiễm tiến đến gần, hắc hắc vui cười nói, nói xong, cắn một cái lên môi mỏng của Quân Mặc Hoàng.

Quân Mặc Hoàng đối với việc Dạ Nhiễm đưa môi thơm lên, làm sao có thể đơn giản buông tha, ngay lúc Dạ Nhiễm muốn rời đi, một tay nắm lấy cái eo nhỏ nhắn của Dạ Nhiễm, ôm vào trong ngực, một cái hôn triền miên dài dằng dặc.

Ban đêm, còn rất dài.

Cô nam quả nữ, cùng ở trong một phòng, không phải, chính là lặng lẽ mà chống đỡ.

Mà Dạ Nhiễm cùng Quân Mặc Hoàng, chỉ là nằm trên giường xa hoa thoải mái, mỗi người nằm một bên, nói chuyện phiếm.

Không biết từ lúc nào, Dạ Nhiễm đã ngủ rồi, Quân Mặc Hoàng cười nhẹ ấn một cái hôn ngủ ngon trên khóe môi Dạ Nhiễm, ôm Dạ Nhiễm vào lòng, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Dạ Nhiễm vì đói mà tỉnh lại. Mở mắt ra, nhìn thấy là con ngươi màu đen hơi buồn ngủ của Quân Mặc Hoàng.

“Rời giường ăn sáng đi.” Dạ Nhiễm đẩy tay Mặc Hoàng đang đặt bên hông ra, một tay kéo Mặc Hoàng đến buồng rửa mặt.

Quân Mặc Hoàng nhìn thân ảnh gầy yếu của Dạ Nhiễm, vui vẻ tràn bên trên hốc mắt. Trách không được trước đó hắn luôn thấy kỳ quái, buổi sáng thức dậy cảm giác thiếu đi cái gì.

Hôm nay mới hiểu được, thì ra là thiếu mất vẻ mặt lúc ngủ của Dạ Nhiễm, thiếu đi nhiệt độ cơ thể thơm ngọc của nàng.

Đúng, Quân Mặc Hoàng âm thầm gật đầu, xem ra phòng của chính mình sau này, liền cố định ở đây là tốt rồi. Cho dù đôi khi quả thực là khó nhịn.

Rửa mặt xong, Dạ Nhiễm vừa mở cửa phòng ngủ, đập vào mặt chính là hương thơm ngào ngạt.

“Diệt Nguyệt, ta đói quá.” Dạ Nhiễm cả cầu thang cũng chẳng muốn đi, trực tiếp vận khinnh công từ lầu hai nhảy xuống, hô hào nhìn thân ảnh bận rộn trong phòng bếp.

Khóe miệng Tập Diệt Nguyệt co rút, kiếp sống nữ đầu bếp này, lúc nào mới kết thúc đây, thò đầu ra, nghiêng nghiêng nhìn Dạ Nhiễm: “10 phút sau sẽ dọn. . .”

Chữ cơm còn chưa nói ra, Diệt Nguyệt liền thấy được Quân Mặc Hoàng ở sau lưng Dạ Nhiễm. lập tức ném thìa trong tay, đứng nghiêm: “Chào Quân giáo quan.”

Trong mắt đen nhánh mà thâm thúy của Quân Mặc Hoàng, còn dấu vết của một chút vui vẻ, trong thanh âm có vài phần đùa giỡn: “Không ngại ta đến ăn chực một bữa cơm chứ?”

“Không ngại, đương nhiên không ngại, ha ha.” Tập Diệt Nguyệt sau khi nói xong, tiếp tục chạy vội về phòng bếp, hôm nay thêm đồ ăn, ừ.

Bởi vì nguyên nhân là Dạ Nhiễm, những ngày này, mấy người Tập Diệt Nguyệt đối với Quân Mặc Hoàng cũng ít e ngại, thỉnh thoảng cũng dám cùng Mặc Hoàng xóa bỏ toàn cục mà vui đùa.

Đối với bốn người đồng đội của Dạ Nhiễm, Quân Mặc Hoàng cũng là yêu ai yêu cả đường đi.

“Đội trưởng chào buổi sáng, uy, ngài giáo quan?” Khúc Béo mắt mông lung buồn ngủ đi xuống cầu thang, sau khi nhìn thấy Quân Mặc Hoàng liền không còn một tia buồn ngủ.

“Thừa Trạch, đi gọi Liễu Phi Tiếu cùng Tư Mạt Tiêu.” Dạ Nhiễm chỉ chỉ hai gian phòng trên lầu, hô lên với Khúc Thừa Trạch.

Khúc Thừa Trạch gật gật đầu, lập tức phi thân lên trên.

Nghĩ tới Liễu Phi Tiếu, khóe mắt Dạ Nhiễm nhịn không được run rẩy.

Ai lại có thể nghĩ đến, Liễu Phi Tiếu bình thường tuấn mỹ phiêu dật như trích tiên, lại là một tên thích nằm ỳ.

Tiểu tử Tư Mạt Tiêu kia thì không phải là nằm ỳ, mà là không gọi hắn, hắn sẽ là vĩnh viễn cũng không tự mình rời giường.

Hồi lâu sau, lâu đến nỗi sau khi Tập Diệt Nguyệt đem đồ ăn sáng làm thêm làm xong, Liễu Phi Tiếu cùng Tư Mạt Tiêu mới đạp chân xuống lầu ăn cơm.

Chỉ là, thời điểm ánh mắt hai người chạm tới Quân Mặc Hoàng, mặt có chút đỏ lên.

Mất mặt như vậy, đều ném vào trong mắt ngài giáo quan rồi.

Cùng nhau ăn bữa sáng, sau khi ăn xong, Quân Mặc Hoàng thoáng hôn lên khóe môi Dạ Nhiễm: “Thời điểm luyện đan chú ý sức khỏe.”

Dạ Nhiễm gật đầu, nàng đã đem đan dược bổ sung thể lực cùng nội lực chuẩn bị xong: “Không có việc gì, đúng rồi, ta muốn gọi Tạp Tạp cùng Tiểu Khung trở về.”

“Được. Sau khi xong việc lại đem bọn họ giao cho ta.” Quân Mặc Hoàng nhướn mày, thực lực của hai tên gia hỏa kia ngược lại lại vượt qua tưởng tượng của hắn, chỉ là, vẫn còn quá yếu.

Quân Mặc Hoàng rời khỏi không lâu, Tạp Tạp cùng Tiểu Khung liền được Dạ Nhiễm gọi trở về thông qua khế ước.

Vẻ mặt Tiểu Khung cùng Tạp Tạp đều có chút mệt mỏi, chỉ có điều con mắt của hai tiểu gia hỏa này đều sáng lóng lánh.

“Nhiễm Nhiễm.” Tạp Tạp thoáng một cái bổ nhào vào trong lòng Dạ Nhiễm, dùng sức ôm chặt.

Dạ Nhiễm ôm Tạp Tạp, xoa xoa mái đầu tím bạc, lại đi đến véo véo khuôn mặt trắng nõn của Tiểu Khung: “Hai người các ngươi trước đến không gian khế ước nghỉ ngơi một chút, một lát nữa giúp ta luyện đan.”

“Được.” Hai tên gia hỏa Tiểu Khung cùng Tạp Tạp, có thể nói là hai người hiểu rõ Dạ Nhiễm nhất, đối với luyện đan chi thuật mà Dạ Nhiễm tâm đắc nhất, bọn họ cho dù không hiểu sâu, nhưng cũng là từ nhỏ đã mắt thấy tai nghe.

“Bốn người các ngươi chuẩn bị hộ pháp giúp ta.” Dạ Nhiễm quay đầu nhìn về phía bốn người Tập Diệt Nguyệt.

Đi theo Dạ Nhiễm đến một gian phòng bế quan ở lầu ba, từ trong nhẫn trữ đồ lấy ra nội đan của Tuyết Thần giao long, tiếp theo xuất ra chỉ là một cây ma thảo dược, cộng thêm hai viên diễm quả.

Chỉ có ba thứ này, cũng chỉ cần có ba thứ này.

Vật nào khác đều không có tư cách, cũng không thích hợp luyện hóa một chỗ với nội đan của Tuyết Thần giao long.

Lò luyện đan, bao tay phòng hộ, sau khi Dạ Nhiễm đem toàn bộ toàn bộ đồ vật cần thiết chuẩn bị sẵn sàng, gọi Tạp Tạp cùng Tiểu Khung đến, Tạp Tạp ngồi dưới đất, trên tay vận chuyển hỏa diễm ba màu.

Trong tay Tiểu Khung xuất hiện một tia nội lực hơi giống với nội lực của Dạ Nhiễm.

Bốn người Tập Diệt Nguyệt cũng lập tức vào chỗ, toàn bộ biệt thự lập tức rơi vào sự giám sát nghiêm mật của bốn người họ, một con ruồi cũng đừng mơ bay vào được.

Thời gian luyện chế đan dược lần này, vượt quá tưởng tượng của Dạ Nhiễm, trong nội đan của Tuyết Thần giao long lại còn có nguyên thần vẫn chưa tiêu tán của Tuyết Thần giao long, khiến độ khó luyện hóa nội đan của Tuyết Thần giao long tăng lên.

Mãi cho đến cuối cùng, thật sự không còn cách nào, Dạ Nhiễm trực tiếp mạo hiểm đem nguyên thần của Tuyết Thần giao long dẫn xuất, theo đó để cho Tạp Tạp tiến hành hấp thụ.

Tạp Tạp cũng không biết đến tột cùng là chủng loại gì, tóm lại sau khi hấp thụ nội đan của Tuyết Thần giao long, không có gì thay đổi, Dạ Nhiễm cùng Tạp Tạp, Tiểu Khung lập tức làm nguyên thần của Tuyết Thần giao long mất đi rồi để nội đan vào trong lò luyện đan.

Diễm quả cùng ma thảo dược trong lò luyện đan cũng đã được luyện hóa, sau khi nghênh đón nội đan của Tuyết Thần giao long, lập tức bắt đầu ngưng hợp.

Thời gian suốt bảy ngày bảy đêm.

Dạ Nhiễm ngồi khoanh chân, chậm rãi thu công, nhổ ra một ngụm khí đục, mở mắt ra đã nhìn thấy Tiểu Khung cùng Tạp Tạp mệt đến ngủ rồi, khẽ cười.

Đứng lên, mở cửa phòng, nhìn năm người Diệt Nguyệt đứng ở cửa phòng, bày ra một bộ dạng tươi cười: “Thành công rồi.”

“A!” Tập Diệt Nguyệt cùng Khúc Thừa Trạch thoáng một cái hưng phấn nhảy dựng lên.

Thành công rồi! Thật sự thành công rồi!

“Đội trưởng, mau mau cho ta xem xem.” Khúc Thừa Trạch kéo tay Dạ Nhiễm hướng phòng bế quan đi đến.

Dạ Nhiễm gật gật đầu, cùng bọn họ tiến vào, nàng cũng chưa nhìn xem mấy viên đan dược được luyện ra.

Dưới ánh mắt sáng quắc của mấy người Liễu Phi Tiếu, Dạ Nhiễm từ từ mở lò luyện đan ra.

Phả vào mặt là mùi hương thơm ngát làm cho bọn họ không khỏi có chút trầm mê.

Ánh mắt hướng về từng viên đan dược trắng như tuyết trong lò, yết hầu mấy người Khúc Thừa Trạch bắt đầu chuyển động cao thấp.

“Bà mẹ nó!”

Khúc Thừa Trạch nhịn không được gầm lên.

Lại sau khi nhìn rõ ràng số đan dược trong lò, thật đúng là không ai không muốn mắng ông trời.

Trọn hai mươi viên!

Trọn hai mươi viên đan dược sau khi luyện hóa nội đan của Tuyết Thần giao long!

Mấy người Khúc Thừa Trạch chỉ mơ tưởng có thể luyện chế được năm viên, tiểu đội bọn họ mỗi người một viên, cái này đúng là việc có chút mơ mộng hão huyền.

Dù sao mấy trưởng lão trong công hội đan dược cũng đã từng luyện hóa qua nội đan của mộng cấp linh thú, nhưng mà một lần luyện hóa kia là ba trưởng lão của luyện đan công hội cùng luyện hóa, lại chỉ luyện chế được ba viên.

Kỹ thuật luyện đan của đội trưởng nhà mình đến tột cùng cao bao nhiêu? Một viên nội đan mộng cấp, bảy ngày trời luyện chế ra đến hai mươi viên đan dược Tuyết Thần, bọn họ muốn nói, đội trưởng, ngài thật sự thần kỳ quá rồi!

“Hai mươi viên đan dược, vừa vặn mỗi người bốn viên, nói trước, Tuyết Thần đan này mỗi người chỉ được phục dụng một viên, độ tinh chế bên trong đạt 98%, phục dụng hai viên sẽ lập tức chết bắt đắc kỳ tử.” Dạ Nhiễm lấy ra năm cái bình ngọc, mỗi bình bỏ vào năm viên Tuyết Thần đan, trước khi đưa cho bọn họ, Dạ Nhiễm vô cùng nghiêm túc nói.

“Đã hiểu.” Bốn người Khúc Thừa Trạch nhìn thần sắc Dạ Nhiễm liền biết rõ tính nghiêm trọng của chuyện này, cho nên trả lời ngay.

Dạ Nhiễm gật gật đầu, chỉ cần bọn họ hiểu rõ là tốt rồi, đem bình ngọc đưa cho bốn người họ.

Khúc Thừa Trạch cầm bình ngọc trong tay, nén không nổi hưng phấn.

Mấy người Liễu Phi Tiếu cũng như thế, độ tinh chế đạt 98%, sau khi phục dụng, thiên phú của bọn họ ít nhất có thể tăng lên nhiều gấp đôi, sao có thể không hưng phấn được.

“Còn cách tân sinh khiêu chiến thi đấu bao lâu?” Dạ Nhiễm nghĩ nghĩ, mở miệng hỏi.

“Còn chín ngày.” Liễu Phi Tiếu nghĩ một chút, tân sinh khiêu chiến thi đấu hoàn toàn chính xác sắp bắt đầu, đây không phải đại biểu cho việc đội trưởng muốn rời đi sao?

Ba người Tập Diệt Nguyệt cũng bỗng nhiên nghĩ tới việc này, lúc đó, cao hứng khi đạt được Tuyết Thần đan cũng dần dần biến mất, đội trưởng sắp phải rời xa bọn họ rồi.

“Việc ta rời đi sau tân sinh khiêu chiến thi đấu nói sau, chín ngày có lẽ là còn kịp, bốn người các ngươi ăn vào một viên Tuyết Thần đan rồi bế quan đi.” Dạ Nhiễm sờ cằm, nghĩ nghĩ, quyết định để cho mấy người Liễu Phi Tiếu ăn vào Tuyết Thần đan này.

Tác dụng của Tuyết Thần đan vốn cũng không phải là thăng cấp, mà là tăng căn cốt cùng thiên phú của bọn họ lên, nếu như nàng rời đi, Dạ Nhiễm cũng yên tâm.

“Đội trưởng thì sao? Ngươi không phục dụng sao?” Tư Mạt Tiêu nghe khẩu khí của Dạ Nhiễm đã biết rõ đội trưởng vì bọn họ chuẩn bị hộ pháp.

Dạ Nhiễm mắt liếc Tư Mạt Tiêu: “Bổn cô nương thiên phú số một, mấy ngày nay lại không gấp, mau đi đi, đều không được nhiều lời nữa.”

Ánh mắt Liễu Phi Tiếu rối rắm, suy nghĩ một chút, lại không có cách nào nói gì, chỉ có thể liếc nhìn Dạ Nhiễm thật sâu: “Đội trưởng chờ tin tốt khi chúng ta xuất quan.”

“Đương nhiên.” Dạ Nhiễm khiêu mi cười nói, một cước đem bốn gia hỏa này đá tới phòng bế quan của từng người.

Nhìn bốn người Liễu Phi Tiếu toàn bộ đều bắt đầu bế quan, Dạ Nhiễm dựa lưng vào trên vách tường, nhắm mắt xoa mi tâm, khóe miệng kéo ra một tia cười đắng chát.

Chỗ tốt của Tuyết Thần đan làm sao nàng có thể không biết, thế nhưng mà —————

Ánh mắt nhìn tới hoa mạn châu sa đã lan đến vai, Dạ Nhiễm im ắng thở dài, hôm nay mà phục dụng Tuyết Thần đan, chính là thúc giục tử độc hoa mạn châu sa lan tràn nhanh chóng.

“Ai. . .” Một cái ôm ấm áp quen thuộc, một tiếng than nhẹ trầm thấp.

Quân Mặc Hoàng ôm Dạ Nhiễm vào trong lòng, hôn lên mi tâm đang cau lại kia: “Đừng bày ra bộ dạng này.”

Dạ Nhiễm nhìn Quân Mặc Hoàng, liền xóa bỏ phiền muộn trước đó, kéo tay Quân Mặc Hoàng vào phòng bế quan.

Từ trong bình ngọc lấy ra một viên đan dược, đặt trong tay Quân Mặc Hoàng: “Vốn là luyện chế cho chàng một loại đan dược khác, nhưng mà hiệu quả so với Tuyết Thần đan này còn kém nhiều lắm, nhanh ăn vào đi.”

Quân Mặc Hoàng nhìn con ngươi sáng lấp lánh của Dạ Nhiễm, trên khóe miệng kéo lên một độ cong hoàn mỹ, cái đồ ngốc này.

Dạ Nhiễm nhìn Quân Mặc Hoàng không nói lời nào, cũng không dùng đan dược, lại tiếp tục nói: “Mặc Hoàng, cũng không nên xem thường Tuyết Thần đan, mặc dù chàng là mộng cấp cao thủ, nhưng một viên Tuyết Thần đan này tuyệt đối có thể khiến cho thiên phú cùng căn cốt của chàng tăng lên một bậc.”

Dạ Nhiễm cũng không mạnh miệng, đối với thuật luyện đan hiện tại của mình, nàng có lòng tin tuyệt đối, hơn nữa lúc luyện đan này, vẫn là cùng luyện chế với Tiểu Khung cùng Tạp Tạp, cho nên, nàng tin tưởng, đan dược này tuyệt đối là cấp bậc Nghịch Thiên.

“Được.” Sau nửa ngày, Quân Mặc Hoàng mới giống như thở dài từ trong cổ họng phát ra một tiếng được.

Dạ Nhiễm nghe được Quân Mặc Hoàng đồng ý, liền cười híp mắt, đem đan dược bỏ vào miệng Mặc Hoàng: “Tốt rồi, bổn cô nương liền hào phóng đem phòng bế quan của chính mình tặng cho chàng.”

Dạ Nhiễm ôm lấy Tiểu Khung cùng Tạp Tạp còn đang ở trong phòng bế quan, đi thẳng ra khỏi đó.

Nhìn Dạ Nhiễm rời đi, lời Quân Mặc Hoàng muốn nói nghẹn lại trong cổ, sau nửa ngày, khóe môi giơ lên một đường cong, nhắm mắt lại, an tâm cảm thụ vận chuyển của Tuyết Thần đan trong người.

Ra khỏi phòng bế quan, Dạ Nhiễm đem Tiểu Khung cùng Tạp Tạp đặt trong phòng ngủ, đi xuống lầu một, nhìn bàn cơm cùng đồ ăn Tập Diệt Nguyệt chuẩn bị, bưng lên một đĩa hoa quả, ngồi trên bệ cửa sổ nhìn ra ngoài.

Nhàn nhã phơi nắng, ăn hoa quả, Dạ Nhiễm thoải mái híp nửa mắt, khóe miệng chứa đựng một vòng tươi cười thư thái.

Tuyết Thần đan trước mắt còn lại ba viên, trong đó một viên Dạ Nhiễm vì cả đời cha ruột mà chuẩn bị, đan điền bị phế? Dạ Nhiễm cười lạnh, coi như gân mạch đứt hết, đan điền biến mất, Dạ Nhiễm nàng cũng có thể làm cho ông trọng sinh hoàn mỹ!

Mộc Hi Trần ở xa nhìn thấy người ở trên ban công của biệt thự số 37, một màu đỏ chói mắt.

Trong mắt phượng không khỏi hiện lên tia cười, Vô Địch tiểu đội đem bên ngoài làm loạn cả lên, Lưu Dược viện trưởng cùng Thiên Tứ bà bà những ngày này đều vì ngày càng nhiều cao thủ xuất hiện xung quanh học viện mà phát sầu, mấy người Dạ Nhiễm lại giống như không có chuyện gì đóng cửa không tiếp khách.

Kỳ thật cái này quả thực là hiểu lầm năm người Dạ Nhiễm rồi, cầm trên tay nội đan của Tuyết Thần giao long, cái kia chính là một quả bom không hẹn giờ, bọn họ chỉ có thể đem nội đan nhanh chóng nuốt vào bụng, làm cho người bên ngoài hoàn toàn hết hy vọng.

Dạ Nhiễm cảm thấy ánh mắt của Mộc Hi Trần, mở mắt nhìn về phía Mộc Hi Trần, giương khóe môi, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.

Chỉ là Dạ Nhiễm nghỉ ngơi không được bao lâu, bởi vì Thiên Tứ bà bà đã tìm tới cửa.

Dạ Nhiễm mở cửa, đem Thiên Tứ bà bà nghênh đón: “Lão sư đến có chuyện gì không?”

Thiên Tứ bà bà bất đắc dĩ cười thở dài: “Vô Địch tiểu đội các ngươi ngược lại là rất tốt, công khai cùng Dạ gia mạo phạm thì thôi, lại còn giết một Tiên Thiên tông sư của gia tộc Nam Minh Phượng, chém mất cánh tay phải của sáu Cửu Giai đỉnh phong võ giả.”

Dạ Nhiễm nghe vậy, nhíu mày: “Vì ham muốn mà giết người, dĩ nhiên phải giết.”

Thiên Tứ bà bà khoát khoát tay: “Mà thôi, còn chưa có ai dám xông vào Học Viện Quân Sự càn quấy, nha đầu, ngươi không tò mò ta ba lần bảy lượt tìm người, là nguyên nhân gì sao?”

Dạ Nhiễm thoáng ngơ ngác một chút, lúc này mới nhớ, có vẻ như trước đó Thiên Tứ bà bà đã từng nói qua sau việc quán quân tiểu đội sẽ đi tìm nàng, chỉ là lại bị nàng giống như quên sạch.

“Làm đệ tử của ta, như thế nào?” Thiên Tứ bà bà mỉm cười nhìn về phía Dạ Nhiễm, Thiên Tứ bà bà đứng trên đỉnh phong của đại lục đã nhiều năm, cuối cùng lại bị chuyện nhỏ này gây khó dễ, vào lúc này, chỉ hy vọng cỏ thể có được một đệ tử, truyền tục lại y bát của bà.

Dạ Nhiễm không nói gì, sư phụ, đối với Dạ Nhiễm mà nói, chỉ có một người.

Kiếp trước sư phụ của nàng đối với nàng cho dù khắc nghiệt, cho dù nghiêm khắc, nhưng lại đối xử với nàng như con gái ruột.

Nhớ tới sư phụ cùng sư mẫu ở kiếp trước, ánh mắt Dạ Nhiễm dần dần nhu hòa, đứng lên, đối với Thiên Tứ bà bà áy náy bái lạy: “Thật có lỗi, ta đã có sư phụ rồi.”

Cho dù kiếp trước sư phụ đã qua đời, cho kiếp này nàng đã không còn ở cùng một thế giới.

Nhưng là, sư phụ vẫn là sư phụ của nàng.

Thiên Tứ bà bà thật không ngờ sẽ bị cự tuyệt, càng không nghĩ đến Dạ Nhiễm đã có sư phụ rồi, sau nửa ngày mới bất đắc dĩ thở dài: “Đã có sư phụ rồi sao, lúc nào để ta gặp sư phụ ngươi một lần được không?”

Thiên Tứ bà bà rất muốn nhìn thử, là người nào cướp đi đồ đệ duy nhất nàng vừa ý trong suốt ba trăm năm qua.

Nghĩ đến những lời trước khi mất sư phụ nói với nàng, trong mắt Dạ Nhiễm nước mắt lóng lánh, hít sâu một hơi đem nước mắt nén lại, lắc đầu: “Sư phụ hắn, đã mất.”

Thiên Tứ bà bà thật không ngờ, chỉ là sau khi lấy lại tinh thần, đối với Dạ Nhiễm lại càng thêm không muốn buông tay.

“Vậy nha đầu ngươi có bằng lòng làm học trò của ta không?” Thiên Tứ bà bà đi lên phía trước, dừng lại nhìn vào mắt Dạ Nhiễm, nếu sư phụ đã không thành, vậy làm thầy có thể hay không a?

Bà kiếp này không có khả năng lại đột phá đến đẳng cấp Tiên Nhân trong truyền thuyết, năm tháng còn lại không nhiều lắm, bà thật sự không muốn mang theo một thân công lực, tiếc nuối mà chết đi.

“Không cần vội vã cự tuyệt. Hãy nghe ta nói.” Thiên Tứ bà bà ngăn lại lời Dạ Nhiễm sắp nói, thân thể lui về ngồi trên tràng kỷ, thanh âm xa xăm thở dài chậm rãi quanh quẩn bên tai Dạ Nhiễm.

“Thiên Tứ bà bà ta cả đời này về sau, không có đệ tử. Võ giả tu luyện có thể kéo dài tuổi thọ, nhưng lại không phải bất tử cả đời. Giờ đây đại nạn buông xuống, nếu là không tiếp tục đột phá, có lẽ cả đời này liền mang theo tiếc nuối chết đi rồi.”

Trong thanh âm đắng chát của Thiên Tứ bà bà, Dạ Nhiễm không phải nghe không hiểu.

“Ngài nhất định sẽ đột phá.” Lúc này Dạ Nhiễm không biết mình nên nói cái gì.

“Tiên Nhân trong truyền thuyết, ta sống hơn ba trăm năm, cũng chưa bao giờ gặp được, hài tử, ngươi thật đúng sẽ nhẫn tâm nhìn ta mang tiếc nuối suốt đời này chết đi sao?” Bên trong đôi mắt đẹp của Thiên Tứ bà bà, đã tràn đầy nước mắt.

Giống như chỉ cần Dạ Nhiễm nói một câu nào nhẫn tâm, liền lập tức khóc lên.

“Lão sư.” Dạ Nhiễm đi đến trước mặt Thiên Tứ bà bà, cung kính xoay người hành lễ.

Thiên Tứ bà bà hai mắt xinh đẹp đã đẫm lệ, tại thời điểm Dạ Nhiễm nhìn không tới, bên trong là tràn đầy vui vẻ, tiểu nha đầu này quả nhiên vẫn là mềm lòng.

Như vậy là bà đã bắt được một học trò tốt rồi, đệ tử cùng học trò đối với Thiên Tứ bà bà mà nói cũng không có gì khác nhau.

“Tốt, tốt, đến, đây là lễ vật gặp mặt của lão sư, nhanh cầm lấy.” Thiên Tứ bà bà cao hứng lấy ra một cái nhẫn trữ đồ, vô cùng thân thiết đặt trong lòng bàn tay Dạ Nhiễm.

Dạ Nhiễm nhìn chiếc nhẫn trong tay, có chút nghi hoặc nhìn về phía Thiên Tứ bà bà.

“Nhỏ máu xem đồ vật ở bên trong.” Thiên Tứ bà bà giống như là tiểu hài tử đang dâng vật quý vậy.

Dạ Nhiễm gạch một đường trên ngón tay, một giọt máu tươi nhỏ lên mặt nhẫn, sau một khắc, Dạ Nhiễm không khỏi mở to mắt nhìn.

Thiên Tứ bà bà rất hài lòng nhìn vẻ mặt của Dạ Nhiễm, bà vì gom góp đồ vật trong này, đã tốn hết mấy tháng, đánh cướp của không ít hảo hữu.

“Tạ ơn lão sư.” Dạ Nhiễm nắm chặt chiếc nhẫn trên tay, chân thành nói với Thiên Tứ bà bà.

“Đứa nhỏ ngốc.” Thiên Tứ bà bà vỗ vỗ vai Dạ Nhiễm, mỉm cười.

Trong nhẫn trữ đồ kia, là đầy ắp linh quả, linh thảo, linh dược hiếm có, các cách điều chế đan dược của Thương Minh đại lục. Độ khó để thu thập những vật này Dạ Nhiễm sao lại không biết. . .

“Tốt rồi tốt rồi, con tiếp tục ở bên trong hộ pháp vì đồng đội của con đi, mặt khác, sự việc đối với Dạ gia, cứ việc mạnh tay đi làm đi, đệ tử duy nhất của Thiên Tứ bà bà ta, cũng không phải là dễ bị khi dễ.” Thiên Tứ bà bà cũng là một nhân vật bao che khuyết điểm, lúc chưa lừa được Dạ Nhiễm làm đồ đệ đã ở khắp nơi trong Học Viện Quân Sự che chở cho, hiện tại đồ đệ đã bắt được rồi, đương nhiên càng muốn che chở.

Sau khi nói xong, Thiên Tứ bà bà không cho Dạ Nhiễm có cơ hội nói chuyện nào nữa, quay người biến mất.

Mặt mũi Thiên Tứ bà bà tràn đầy hưng phấn, bà hiện tại muốn đi nói cho xú lão đầu Lưu Dược kia biết, bà thành công lừa được đồ đệ bảo bối rồi, ha ha, tức chết hắn. Làm cho hắn biết ngay từ đầu đã nhìn lầm.

Dạ Nhiễm duỗi tay ra chỉ bắt được không khí, bất đắc dĩ lắc đầu, Thiên Tứ lão sư thật đúng là hấp tấp.

Trong chớp mắt đã qua năm ngày.

Trong năm ngày này, Mặc Hoàng, mấy người Diệt Nguyệt đều bế quan, hai tiểu gia hỏa Tạp Tạp cùng Tiểu Khung cũng ngủ đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại, Dạ Nhiễm ngồi trên tràng kỷ ngáp một cái.

Bỗng dưng, Dạ Nhiễm cảm giác được phòng bế quan ở lầu ba đã có động tĩnh, phi thân hướng tới lầu ba, nhìn thấy đúng là Mặc Hoàng vừa mở cửa phòng bế quan.

Dạ Nhiễm cảm thấy được khí tức của Mặc Hoàng rõ ràng có thay đổi.

Nhưng lại nói không nên lời là thay đổi ở đâu.

“Cảm giác như thế nào?” Dạ Nhiễm miễn cưỡng dựa trên vách tường, khóe môi tùy ý treo lên nụ cười.

“Không tệ.” Quân Mặc Hoàng khiêu mi, năm ngày, dược hiệu hấp thụ không tới một phần mười, nhưng mà một phần mười này, đủ để Mặc Hoàng cảm giác được trong thân thể biến hóa thay da đổi thịt.

Sau Mặc Hoàng, bốn người Liễu Phi Tiếu cũng lần lượt ra khỏi phòng bế quan.

Không đột phá thất giai, nhưng là trên mặt mỗi người đều tràn ngập vui vẻ cùng hưng phấn, thiên phú, cốt cách, gân mạch, đan điền, mỗi một chỗ đều đã nhận được thăng cấp cường hóa hoàn mỹ.

“Còn cách tân sinh khiêu chiến thi đấu ba ngày, ba ngày này cũng đừng tu luyện nữa, nghỉ ngơi cho thật tốt.” Dạ Nhiễm vừa cười vừa nói nhìn bốn người họ.

“Được.” Khúc Thừa Trạch nhảy lên, nhưng nhớ tới trong ba ngày nghỉ ngơi này, vẫn không thể ra ngoài, có chút buồn bực.

Hiện tại bên ngoài không biết có bao nhiêu người ôm cây đợi thỏ, năm người liếc nhau, tân sinh khiêu chiến thi đấu lần này, bọn họ nhất định phải lấy được thành tích vừa ý.

Ba ngày này, cho dù không tu luyện, nhưng lại không có người nào rãnh rỗi.

Liễu Phi Tiếu vừa mới bắt được những người lần trước bao vây bọn họ, còn có tư liệu cụ thể của Dạ gia, Khúc Thừa Trạch đem thẻ vàng cùng ngân phiếu trong nhẫn trữ đồ đếm lại lần nữa, Tập Diệt Nguyệt không ngừng bôn ba ở phòng bếp cùng phòng ngủ, Tư Mạt Tiêu cũng bắt đầu làm nên một ít thế lực cho mình, bất cứ lúc nào cũng trong trạng thái chuẩn bị chiến tranh.

Quân Mặc Hoàng mỗi ngày đều có một đống tấu chương phải phê mà Tiểu Phượng Hoàng ở Minh Vực quốc đưa tới.

Dạ Nhiễm ba ngày này thì bị Thiên Tứ bà bà kéo đi đặc huấn, tối nào trở về cũng mệt mỏi gần chết.

Hôm nay, bắt đầu tân sinh khiêu chiến thi đấu.

Năm người Dạ Nhiễm nhẹ nhàng khoan khoái ra khỏi biệt thự, Tiểu Khung trở về tu luyện trong đan điền của Dạ Nhiễm, Tạp Tạp thì lại là bộ dạng miễn cưỡng ngồi trên vai Tư Mạt Tiêu.

Những ngày này, trong lúc năm người Dạ Nhiễm mạnh lên không ngừng, thực lực của những tiểu đội khác cũng có biến hóa trời long đất lỡ, tân sinh tiểu đội bọn họ đến nay đã trải qua giết chóc, huyết tinh, thất bại, tuyệt vọng, rồi sẽ phát triển đến trình độ nào?

Học Viện Quân Sự, đài khiêu chiến.

Dưới đài là tất cả các tân sinh tiểu đội đứng chỉnh tề, 100 tiểu đội, 500 tân sinh.

Trước đó, bọn họ vừa mới đến đây, kiêu ngạo, càn rỡ, tôn nghiêm đều bị hung hăng chà đạp dưới chân.

Bây giờ, bọn họ đứng ở đây, bình tĩnh, lạnh lùng, toàn bộ tôn nghiêm thể diện đều nhặt trở về!

Trước đó bọn họ là một lão hổ kiêu ngạo, tiếng hô rung trời.

Bây giờ bọn họ là một con sư tử ngủ say, là vị vua sắp mở mắt!

Đối diện với tân sinh tiểu đội, thẳng đứng chính là khu lầu các cùng biệt thự của tinh anh tiểu đội.

Đánh thắng bọn họ, sẽ được trao đổi nơi ở với bọn họ, đạt được đãi ngộ khác cao cấp hơn của Học Viện Quân Sự.

Hơn nữa ———————

Một đám đội ngũ tân sinh, nhìn Vô Địch tiểu đội cùng Lạc Nhật tiểu đội bằng ánh mắt khiêu khích sắc bén.

Hai tiểu đội này, không chỉ là người khiêu chiến, mà cũng chính là người bị khiêu chiến.

Bọn họ đợi lâu như vậy, vinh dự cùng ban thưởng đã từng bị hai tiểu đội này đoạt đi, bọn họ lần lượt vượt qua huấn luyện địa ngục, chính là vì hôm nay, chính là vì đem hai cái tiểu đội này, lần nữa từ vị trí quán quân kéo xuống.

Lưu Dược viện trưởng đứng trên đài, nhìn hai đám đội ngũ tinh anh, đáy mắt tràn đầy vui mừng, hắn chưa bao giờ phủ nhận, học viên mà Học Viện Quân Sự thu nhận, toàn bộ đều là tinh anh ưu tú nhất của Thương Minh đại lục!

“Học Viện Quân Sự, lần nữa nghênh đón tân sinh khiêu chiến thi đấu mỗi năm một lần.”

“Đám tân sinh các ngươi, có nghĩ muốn triệt để ném đi danh hiệu tân sinh này không?”

“Đám tinh anh các ngươi, có nguyện ý bị bọn tân sinh này dẫm nát dưới chân?”

“Các tiểu đội còn ở bên trong nhà trệt, có muốn ở lầu các không? Có muốn ở biệt thự không?”

“Có muốn đứng trên đài khiêu chiến này, đứng ở vị trí nói chuyện của ta hôm nay, lớn tiếng tuyên cáo với toàn bộ Học Viện Quân Sự: ta muốn giẫm nát tất cả các tiểu đội, tất cả mọi người, đứng ở đỉnh cao của Học Viện Quân Sự, đứng ở đỉnh cao của Thương Minh đại lục, thậm chí đứng ở ———- đỉnh cao của võ học!”