Tà Y Cuồng Thê
Liệu Hồn châm?
Nghe thấy cái tên này, Phượng Vô Tà không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
“Nếu có bộ châm này thì sẽ có thể dùng châm cứu để trị liệu tổn thương rồi!”
Nên nhớ rằng, nàng rất thành thạo trong việc dùng châm. Chỉ đáng tiếc, ở thế giới này, liệu pháp châm cứu của nàng chỉ có thể trị được tổn thương thông thường.
Nhưng mà đây là thế giới sử dụng hồn lực, hầu hết khi bị thương, khó có thể dùng liệu pháp châm cứu để chữa trị!
Phượng Vô Tà nhìn quanh, trông thấy bên trong hội cạnh tranh giao dịch đặc cấp, mỗi một gian hàng triển lãm đều có không ít Hồn Thuật sư vây quanh.
Nhất là các loại hình đao kiếm, hồn khí trước mặt, được đấu giá rất náo nhiệt.
Nhưng hết lần này đến lần khác, bộ Liệu Hồn châm trước mặt cô vẫn chỉ có mình cô để ý!
“Lão nhân gia, bộ châm này tinh xảo như vậy, tại sao lại không có ai mua?” Phượng Vô Tà nghi ngờ hỏi.
Lão già vuốt chòm râu, cười: “Người có thể nhận biết được bảo vật chân chính rất ít. Hơn nữa, nếu ta thật sự giao bộ châm này cho bọn họ, chỉ sợ bọn họ còn không biết sử dụng!”
Phượng Vô Tà gật đầu. Cũng đúng, Hồn Thuật sư ở đây rất ít người hiểu được công dụng của ngân châm, chứ đừng nói chi là tác dụng của việc châm cứu.
“Ta muốn mua bộ Liệu Hồn châm này!” Phượng Vô Tà hạ quyết tâm: “Đã không có ai đấu giá, ngài hãy nói ra giá đi!”’
Lão nhân nhìn Phượng Vô Tà một lúc, lắc đầu: “Lão hủ không thiếu vàng, thiếu bạc. Cho nên, ngươi phải lấy vật đổi vật mới có được bộ châm này. Ngươi lấy ra một thứ đồ xứng đôi với món Liệu Hồn châm này trao đổi với ta, ta sẽ đổi Liệu Hồn châm cho ngươi.”
Phượng Vô Tà mỉm cười. Được lắm!
Trên người cô, tiền tài thì có hạn, nhưng bảo vật lại không thiếu!
Phượng Vô Tà lấy từ trong túi càn khôn ra một bình sứ nhỏ, đưa đến trước mặt lão giả nói:
“Bên trong cái bình này của ta, có thần dược có thể chữa trị hết thảy ngoại thương trên đời. Ta sẽ dùng nó để đổi với Liệu Hồn châm.”
Lão nhân vẫn không lung lay: “Ngươi nói nó là thần dược thì là thần dược sao? Ngươi chứng mình cho ta xem.”
Phượng Vô Tà đoán trước được chuyện này, không chần chờ, lấy dao găm ra rạch vào lòng bàn tay.
Trong phút chốc, máu me đầm đìa!
Phượng Vô Tà duỗi vết thương trên tay ra cho lão nhân xem.
Lão nhân nhăn mày. Không ngờ tiểu nha đầu này lại xuống tay ác như vậy!
Thấy cũng được, ông hỏi: “Sau đó thì sao?”
Phượng Vô Tà nở một nụ cười tự tin, mở bình sứ ra, nhỏ dược thủy lên trên miệng vết thương.
Ánh mắt lão nhân tập trung nhìn chằm chằm vết thương kia.
Chỉ thấy, dưới tác dụng của dược thủy, vết thương nhanh chóng khép lại, hoàn toàn không để lại sẹo!
Lão nhân kinh ngạc đứng lên!
“Cái này…quả thật là thần dược rồi!”
Ông đưa bộ Liệu Hồn châm đến cho Phượng Vô Tà, sau đó nói: “Tiểu nha đầu, giờ đây bộ Liệu Hồn châm này thuộc sở hữu của ngươi, ngươi đưa kỳ dược của ngươi đổi cho lão hủ đi!”
Phượng Vô Tà đưa thuốc cho ông, lấy Liệu Hồn châm.
Lão nhân kia liền nhắc nhở: “Tiểu nha đầu, cái Liệu Hồn châm này tuy là trân bảo hiếm thấy, nhưng ngươi cũng không thể dùng nó như ngân châm bình thường được, nếu không chắc chắn sẽ gây nên họa lớn! Mỗi một cái châm đều bổ sung hồn lực khác nhau, chỉ cần không cẩn thận một chút thôi, không những không thể cứu người mà còn có thể hại người.”’
“Ồ?” Phượng Vô Tà cảm thấy hơi rắc rối: “Vậy ta phải sử dụng thế nào?”
Lão nhân lắc đầu, thở dài: “Tục truyền nói, bộ Liệu Hồn châm này vốn nên đi cùng với “Liệu Hồn châm pháp”, nhưng bộ châm pháp này đã thất truyền từ lâu, không biết đã lưu lạc đến phương nào. Hiện nay chỉ còn lại bộ 1360 cây châm này, còn kỹ pháp thì đã mất tích.”
Phượng Vô Tà nhíu mày: “Không có kỹ pháp bí tịch, mà chỉ có những cây châm này, vậy chẳng khác gì phế phẩm?”
Lão nhân nghe vậy lập tức giận dữ:
“Bộ châm này ta đã phải tìm kiếm hàng trăm năm, cầm đến Dịch Bảo Trai để trao đổi. Ta chỉ cảm thấy mình đã cao tuổi, bộ châm này mà rơi vào tay ta cũng không tốt, chi bằng đưa nó cho người hữu duyên. Nếu ngươi cảm thấy nó là phế phẩm, có thể đem trả lại cho lão hủ!”
Phượng Vô Tà vội vàng giải thích.
Cuối cùng, Phượng Vô Tà vẫn mang bộ Liệu Hồn châm này đi.
Bộ châm này tinh mỹ như thế, thiên hạ khó cầu, dù cho không có kỹ pháp, không thể sử dụng, cô vẫn rất yêu thích nó.
Đạt được Liệu Hồn châm xong, Phượng Vô Tà còn muốn tìm một binh khí phù hợp.
Nhưng mà cô đi qua đi lại thật lâu, chỉ cảm thấy, Hồn khí ở đây dù đều là hàng thượng thừa, nhưng lại không có thứ nào khiến cô thực sự kinh diễm.
Đúng lúc cô muốn rời khỏi, thì chợt nghe thấy sau lưng có một giọng nữ mềm mại, nhu hòa truyền đến:
“Trong tay của ta chính là Triệu Thủy Ngọc Địch được gia tộc lưu truyền đã ba trăm năm. Hôm nay lấy ra đã đấu giá, chỉ vì muốn tìm một vị thần y có thể chữa trị tổn thương ở chân cho ca ca của ta. Nếu có người có thể chữa trị được, ta nguyện ý dâng Triệu Thủy Ngọc Địch cho người đó vô điều kiện!”
Phượng Vô Tà nghe vậy liền quay đầu lại.
Cô biết loại hồn khí Triệu Thủy Ngọc Địch này.
Trước đó lúc còn ở Phượng gia, nàng nghĩ đủ biện pháp đối đầu với Hỏa Phong hợp kỹ - Triệu Hà Tự Cẩm của Phượng Minh Châu nên đã cố ý khổ luyện hồn thuật hệ Thủy. Cho nên nàng cũng biết một vài hồn khí có quan hệ với hồn thuật hệ Thủy.
Triệu Thủy Ngọc Địch là một hồn khí có thể khiến tổn thương của hồn thuật hệ Thủy tăng lên gấp đôi, cũng coi là một bảo vật khó tìm.
Phượng Vô Tà có chút chần chừ.
Nàng nhìn về phía tiểu cô nương vừa nói kia.
Trông thấy tiểu cô nương ấy mặc một chiếc váy màu hồng cánh sen, tóc cuộn lại, khoảng chừng mười năm mưới sáu tuổi. Thần sắc hồn nhiên, khả ải, con mắt xinh xắn, đôi má hây hây, nụ cười nở trên môi giống như có một loại hơi thở thanh thuần tự nhiên truyền đến.
Phượng Vô Tà nhìn sang nam tử bên cạnh tiểu cô nương này.
Nam tử này mặc một bộ y phục nhã nhặn màu xanh lam, vẻ mặt góc cạnh rõ ràng, mặt mày rất đẹp, là một công tử văn nhã.
Chỉ tiếc, sắc mặt hắn tái nhợt, ngồi trên một chiếc xe lăn bằng gỗ. Dù miệng mỉm cười, ánh mắt ôn hòa nhưng vẫn không dấu được cảm giác xấu hổ khi bị mọi người nhìn vào đôi chân bị tàn tật!
Hắn không biết làm gì khác khi bị mọi người vây quanh nhòm ngó, cười cợt, giật áo tiểu cô nương bên cạnh.
“Tiểu Tra, muội đem huynh đến đây làm gì? Còn dám lấy Triệu Thủy Ngọc Địch ra bán! Đừng làm loạn nữa, cẩn thận trở về huynh bảo phụ thân đánh gãy chân muội!”
Cô nương được gọi là “Tiểu Tra” kia tỏ ra xem thường:
“Phụ thân sẽ không đánh muội đâu, ông ấy hiểu muội nhất! Ai ya, ca, huynh không thử một lần làm sao biết được có cao nhân nào có thể chữa khỏi chân cho huynh đâu chứ? Huynh yên tâm, nếu quả thật có người chữa khỏi cho huynh, đừng nói là Triệu Thủy Ngọc Dịch, dù có bán cả Đường gia chúng ta, phụ thân cũng sẽ đồng ý!”
Vì trước đây từng làm quân y trong quân đội lính đặc chủng, Phượng Vô Tà đã sớm bị mắc bệnh nghề nghiệp.
Nàng vừa thấy người bệnh, chưa biết bản thân có thể chữa được hay không, đều phải quan sát một lượt.
Phượng Vô Tà nhìn vào cái chân bị tổn thương của nam tử kia.
Dường như là do hồn thuật Cực âm chí hàn gây ra, hơn nữa luồng băng khí lâu ngày không được thoát ra đã tích tụ bên trong hai chân gây ra tàn tật.
Loại tổn thương này với một dược sư bình thường sẽ rất khó có thể trị tận gốc. Bởi vì dù có dùng đan dược loại bỏ băng hàn mà hồn thuật lưu lại, cũng không có tác dụng. Xương đùi và cơ bắp của nam tử này đã sớm bị đông cứng, khó mà đứng lên được!
Trừ phi dùng châm cứu, trị liệu trong một thời gian dài, lại bồi bổ thêm dược vật ôn hòa mới có thể giúp hắn khôi phục như thường.
Trên mặt Phượng Vô Tà không có biểu cảm gì nhưng trong lòng lại bắt đầu suy nghĩ không biết nên dùng loại dược liệu ôn hòa nào…
Lúc này, tiểu cô nương kia nhìn xung quannh một lượt, dường như đang quan sát phản ứng của những người xung quanh.
Cuối cùng, ánh mắt dừng lại trên người Phượng Vô Tà.
Sau đó, trên khuôn mặt đáng yêu của nàng bất chợt xuất hiện vẻ ngạc nhiên, xen lẫn vui mừng.
Nàng đi đến bên cạnh Phượng Vô Tà, nháy đôi mắt to tròn, một mặt trông đợi:
“Vị dược sư này, ngươi có thể trị khỏi cho ca ca của ta, đúng chứ?”
Phượng Vô Tà bị lời nói của nàng làm cho giật mình!
Làm sao nha đầu này biết nàng là dược sư, còn biết nàng có thể trị khỏi.
Dù tiểu nha đầu này nhìn mặt để đoán, cũng không thể liếc mắt một cái đã đoán được suy nghĩ của nàng.
Hơn nữa nàng còn đứng cách rất xa, nét mặt mơ hồ, cũng không mở miệng nói câu nào.
Nhưng mà tiểu cô nương kia vừa nhìn một cái đã đoán ra được suy nghĩ của Phượng Vô Tà, nheo mắt lại, hoạt bát cười:
“Ngươi không hiểu vì sao ta lại biết suy nghĩ trong lòng ngươi đúng không?”
Phượng Vô Tà bất lực: “…”
Nàng cười hì hì, tiếng cười như chuông gió, lại như nước suối thanh thúy chảy trong khe suối, vô cùng êm tai:
“Ha ha, ngươi đồng ý giúp ta trị khỏi chân cho ca ca, ta sẽ nói cho ngươi biết nguyên nhân, còn tặng Triệu Thủy Ngọc Địch cho ngươi, có được không?”
Phượng Vô Tà đúng là có ý muốn cứu người ngồi trên xe lăn kia, nhưng cũng không hoàn toàn là vì Triệu Thủy Ngọc Địch mà xuất phát từ bản năng của thầy thuốc. Nhìn thấy căn bệnh khó xử lý liền cảm thấy hứng thú, muốn ra tay cứu chữa.
Phượng Vô Tà vừa định gật đầu.
Đúng lúc đó, một bóng người sáng chói bỗng chặn trước mặt cô.
“Khoan đã! Chân của biểu ca ta không thể để cho ả ta chữa trị được!”
Chính là kẻ đã cố tình gây sự, muốn mua túi càn khôn kia của cô, Kim Ngọc Ngân!