Tà Y Cuồng Thê

Chương 66: Cạnh Tranh Giao Dịch.




Trên đầu nữ tử kia cài một cây trâm bằng bạc, bên hông gắn ngọc bội kêu lên leng keng, dưới chân còn có một con Kim Giáp Thú tai dài mắt đỏ, chỉ đi trên đường thôi mà tỏa ra kim quang lóng lánh, hận không thể sáng mù mắt người khác!

Nữ tử vừa mới chiêu đãi Phượng Vô Tà thấy vậy cũng đưa mắt nhìn về phía nàng ta, mỉm cười, giọng điệu cung kính:

“Hóa ra là tiểu thư Kim Ngọc Ngân, hôm nay ngài tới để trả phí cho Kim hàm, sau đó tham gia cuộc cạnh tranh giao dịch kia đúng không?”

Kim Ngọc Ngân kiêu ngạo, vênh mặt hất hàm sai khiến, hừ lạnh:

“Đương nhiên. Ta đã là khách quý Kim hàm suốt ba năm ở cửa hàng Dịch Bảo Trai các người, không phải chỉ vì cách ba năm các người lại có hội cạnh tranh giao dịch sao? Hiện tại các người hay lắm, người nào cũng dám cho vào. Ngươi nhìn ả ta xem, bộ dáng nghèo đói, quê mùa, nhất định không có tiền làm hàm khách quý, các ngươi còn lịch sự với ả ta làm gì? Đúng là lãng phí thời gian! Không bằng trước tiên đưa ta đến hội trường cạnh tranh đi!”

Nhưng mà, vị cô nương Dịch Bảo Trai kia vẫn bình thản, nở một nụ cười:

“Thật xin lỗi, Kim tiểu thư, làm phiền ngài chờ một chút. Vị cô nương này đến sớm hơn ngài, ta phải tiếp đãi vị cô nương này trước đã.”

Từ khi Phượng Vô Tà bước vào đại lục Thiên Kỳ, các nữ tử mà nàng gặp được, ngoại trừ Phượng Minh Châu thì đều là những kẻ ngang ngược, càn rỡ. Ví dụ như Phượng Vô Tâm hay Mộ Dung Vũ, hoặc là kẻ giả tạo như Phượng Vô Hà.

Nhưng mà vị này, đừng trước áp lực của khách nhân vẫn điềm đạm như cũ, khiên tốn nhưng không thấp kém, biểu hiện vô cùng hiếm thấy, khiến nàng không khỏi nhìn nàng ta thêm một chút, trong lòng thầm tán thưởng.

Sau đó, nàng ấy không để ý đến Kim Ngọc Ngân nữa, quay đầu tiếp đãi Phượng Vô Tà, tiếp tục mỉm cười:

“Cô nương, ngài muốn làm Kim hàm sao?”

Sau khi Phượng Vô Tà ổn định lại tâm trạng, nghĩ rẳng bản thân không mấy hiểu rõ về kiểu giao dịch này, cho nên hỏi thêm một câu: “Ta mới nghe các người nói, hôm nay có hội cạnh tranh giao dịch đặc cấp. Đó là cái gì vậy?”

“Cứ cách ba năm, Dịch Bảo Trai sẽ tổ chức hội cạnh tranh giao dịch đặc cấp, chỉ có những khách nhân có Kim hàm khách quý mới có tư cách đi đến hội trường, tiến hành mua bán. Tất cả các bảo vật đẳng cấp ở đại lục Thiên Kỳ, các loại bảo khí đều được tự do giao dịch, người nào ra giá cao sẽ có được bảo vật.”

Phượng Vô Tà gật đầu. Nàng đã hiểu, nơi này thật ra cũng giống với phiên đấu giá ở thế kỉ 21.

Thế nhưng cứ hỏi mãi như vậy, vị Kim Ngọc Ngân tiểu thư bên cạnh cuối cùng cũng không nhịn được!

Nàng giơ tay lên chỉ vào chóp mũi của Phượng Vô Tà, trên mặt ẩn ẩn tức giận:

“Này! Ngươi có chịu thôi đi hay không? Quy củ của Dịch Bảo Trai có ai mà không biết, ngươi là dế chũi hả? Ngay cả những thứ này cũng không hiểu? Có tiền làm hàm khách quý thì mau làm đi, không có tiền thì cút đi nhanh lên. Cứ đừng ở đây hỏi này hỏi nọ, chậm trễ thời gian của bản tiểu thư! Không thấy ta vẫn đang chờ ngươi đó sao?”

Phượng Vô Tà nghe xong lập tức nổi giận.

Rõ ràng chính là nàng ta chen ngang, vậy mà còn làm nhục người khác.

Hơn nữa, nàng có chỗ nào quê mùa chứ?

Chẳng qua là Phượng Vô Tà không trang điểm, không đeo trâm vàng trâm bạc mà chỉ dùng một cây Bạch Ngọc trâm để cột tóc, lại mặc thêm một bộ váy trắng thanh lịch mà thôi, nhưng vật liệu để làm bộ y phục này cũng là loại tơ tằm đắt đỏ.

Chẳng lẽ cứ phải giống nữ nhân này, trâm vàng trâm bạc cắm đầy đầu, chu ngọc, phỉ thúy đeo đầy thân sao?

Như vậy không gọi là cao quý, như vậy gọi là “nhà giàu mới nổi”!

Nhưng mà, Phượng Vô Tà còn chưa kịp giáo huấn nàng, nữ tử ở Dịch Bảo Trai kia đã cảnh cáo: “Kim tiểu thư, Dịch Bảo Trai luôn có quy định đến trước đến sau, tất cả khách nhân dù là nghèo hèn hay quyền thế đều được đối xử như nhau. Đây chính là quy củ mà Thất công tử chúng ta đặt ra, xin ngài đừng nhục mạ khách nhân của chúng ta.”

Kim Ngọc Ngân kia uất ức hừ một tiếng, không dám lải nhải nữa.

Phượng Vô Tà lạnh lùng liếc nhìn nữ nhân tên Kim Ngọc Ngân kia, lười không muốn chấp nhặt với hạng người này!

Thật mất mặt!

Phượng Vô Tà không quan tâm đến Kim Ngọc Ngân nữa, lấy kim tệ từ trong túi càn khôn ra.

Lúc cô lấy tiền, mọi người xung quanh đều rất kinh ngạc.

Kim Ngọc Ngân nhìn cô liên tục lấy ra kim tệ từ túi càn khôn, sắc mặt tái mét…

Vị nữ tử Dịch Bảo Trai kia cũng vô cùng kinh ngạc.

Không phải là các nàng chưa từng nhìn thấy túi càn khôn!

Mà là vì bình thường, túi càn khôn chỉ được dùng để đựng quần áo, vũ khí các loại, thuận tiện mang theo, nhưng chưa bao giờ thấy túi càn khôn như của Phượng Vô Tà, có thể mang nhiều đố như vậy!

Tận mười một vạn kim tệ…

Chiếm bao nhiêu là diện tích, nặng biết bao nhiêu cân, vậy mà lại được Phượng Vô Tà lấy ra nhẹ nhàng từ túi càn khôn.

Tuy túi càn khôn là vật thiết yếu của một Hồn Thuật sư, nhưng loại túi càn khôn có dung lượng lớn như vậy thực sự rất hiếm khó gặp.

Kim Ngọc Ngân nhìn chằm chằm túi càn khôn trong tay Phượng Vô Tà, không khỏi ghen tị.

Còn cần tham gia hội cạnh tranh giao dịch làm gì nữa. Cái túi càn khôn trước mặt này đã là một bảo vật khó tìm rồi! Chắc chắn là đặc cấp phẩm!

Phượng Vô Tà hoàn toàn không nhận ra, mất một lúc lâu mới rút được hết kim tệ, lấy được Kim hàm khách quý, muốn đi đến hội cạnh tranh giao dịch của Dịch Bảo Trai thử xem.

“Này, ngươi đợi chút.” Kim Ngọc Ngân bỗng gọi Phượng Vô Tà lại.

Phượng Vô Tà không thèm quan tâm, đi thẳng về phía trước.

“Này, ngươi bị điếc à? Ta gọi ngươi đấy!” Kim Ngọc Ngân đuổi lên trước, ngăn Phượng Vô Tà lại.

Phượng Vô Tà lặng lẽ nhìn lên, ánh mắt lạnh lẽo: “Tránh ra.”

Kim Ngọc Ngân bày ra bộ dáng đại tiểu thư cao quý, nhấc cằm, chỉ vào túi càn khôn trong tay Phượng Vô Tà, hỏi: “Cái túi càn khôn này của ngươi có giá bao nhiêu? Ta muốn mua!”

Phượng Vô Tà nhíu mày. Người này bị bệnh sao?

Cô vẫn không thèm để ý đến Kim Ngọc Ngân.

Kim Ngọc Ngân thấy Phượng Vô Tà năm lần bảy lượt không nhìn mình, lửa giận bùng nổ, lời nói bắt đầu trở nên chanh chua:

“Này! Ngươi ra giá đi, hôm nay ta nhất định phải mua được túi càn khôn của ngươi, bao nhiêu cũng được, tùy ngươi định. Ta để ngươi làm vậy, cũng đã vô cùng khách khí rồi. Ngươi đừng có mà rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!”

Phượng Vô Tà sờ lên túi càn khôn.

Nhớ ngày đó, lần đầu tiên nàng thấy Đế Thiên Tà lấy ra cái túi này, cũng vô cùng kinh ngạc.

Về sau, nhìn thấy nhiều Hồn Thuật sư đeo cái túi này, cô cũng không để trong lòng.

Nhưng hôm nay xem ra, chiếc túi càn khôn này có lẽ cũng là một bảo vật đặc cấp.

Nhưng mà cái túi này cũng chỉ là một cái hầu bao nhỏ bằng lòng bàn tay thôi mà, chỉ là bên trong có một không gian rộng lớn. Bây giờ, cô có thể cho vào trong túi đủ loại y phục, dược phẩm, mười mấy cái rương vàng, bạc, sách vở, bí tịch, thậm chí là mấy cái rương tủ cỡ lớn, dược đỉnh, đồ ăn, lương khô. Nhưng mà sờ đi sờ lại, cái túi vẫn xẹp lép, không biết bao giờ mới để được hết.

“Cái túi này, ta không bán.” Phượng Vô Tà rốt cuộc cũng đáp lại Kim Ngọc Ngân.

Kim Ngọc Ngân không cam tâm, nhưng cũng không dám cướp, hậm hực nói: “Ngươi đúng là một kẻ không biết tốt xấu. Ta đã để cho ngươi ra giá rồi, muốn bao nhiêu tiền là tùy ngươi!”

Phượng Vô Tà mỉm cười. Xem ra chiếc túi càn khôn này thực sự là một bảo bối hiếm thấy, nàng mới rút ra một chút kim tệ đã khiến người ngoài thèm thuồng.

Hiện tại nhớ lại, lúc ấy Đế Thiên Tà còn lấy hết bảo vật trong chiếc túi này khoe khoang trong phòng của nàng.

Bây giờ Phượng Vô Tà mới hiểu được, thật ra thứ mà Đế Thiên Tà muốn khoe, không phải những đan dược và vàng bạc kia, mà chính là cái túi này.

Phượng Vô Tà không nhìn Kim Ngọc Ngân nữa, vẻ mặt thản nhiên đi vào đại sảnh Dịch Bảo Trai.

Cách bố trí ở tòa Dịch Bảo Trai này vô cùng lịch sự, tao nhã, tất cả có năm tầng.

Tầng thứ nhất và từng thứ hai trưng bày một số bảo vật phàm phẩm, chất lượng thượng thừa, ví dụ như những quyển võ kỹ sơ cấp, trung cấp.

Tầng thứ ba và tầng thứ tư trưng bày đan được cao cấp, Hồn khí kỹ năng đặc thù. Những bảo vật này dù không đến mức khó tìm nhưng lại khó để chiếm được, cho nên cũng được coi là bảo vật trung cấp.

Tầng cuối cùng, tầng năm là hội trường cạnh tranh giao dịch đặc cấp!

Ở tầng này, trưng bày những bảo vật đặc cấp thế gian khó tìm!

Phượng Vô Tà đi dạo một vọng, nhìn qua một chút, quả nhiên, những bảo vật ở đây đều rất hiếm thấy. Đến cả nàng cũng thầm cắn răng, muốn cạnh tranh một vài món bảo vật.

Lúc này, một chiếc túi kim tuyến màu sắc lạ mắt đã khiến cô chú ý!

Đây không phải là ngân châm sao?

Nhưng mà những cây ngân châm kia lại được bao phủ bởi những loại hồn lực có thuộc tính và màu sắc khác nhau.

Đây hẳn là…một thứ khác xa so với ngân châm bình thường.

Phượng Vô Tà hết sức kinh ngạc đi qua, nhấc bộ ngân châm lên ngắm nghía.

Lúc này, có một lão già canh giữ bên cạnh bộ ngân châm, nhìn thấy Phượng Vô Tà liền cười hiền từ, nói: “Nha đầu, thích không? Bộ châm này có 1360 cây, mỗi một cây đều có thuộc tính hồn lực đặc biệt, tên là Liệu Hồn Châm!”