Ta Xuyên Về Quá Khứ Mang Theo Không Gian Kì Diệu Bên Người

Chương 64




Anh sẽ không bao giờ quên cái đêm giá lạnh đó, với một đôi bàn tay lạnh lẽo, anh bị đánh ngất và kéo vào một ngọn núi hoang vắng, nếu không gặp được sư phụ, cái mạng nhỏ của anh chỉ sợ lúc đó đã không thể giữ được!

“Người phụ nữ đó quả thật là có vấn đề, sau này em đang ở một mình mà tình cờ gặp được cô ta thì nhớ tránh xa ra một chút.”

Trương Hùng cũng không giải thích gì nhiều, mặc dù thời gian ở chung không lâu. Hứa Mỹ Lam cũng biết anh không phải là người b.ắ.n tên không trúng đích.

“Được, em sẽ cẩn thận!” Ngoài miệng cô đồng ý, trong lòng âm thầm xếp Tiểu Dương là kẻ nguy hiểm số một.

Thấy Hứa Mỹ Lam đã nghe theo lời dặn dò của mình, hai người cùng ngừng nói về chuyện này và nói về việc sẽ đi lên trấn trên vào ngày mai.

“Ông Trương ở đầu thôn ngày mai sẽ đi trấn trên sửa dụng cụ làm nông, nếu em muốn đi thì đi nhờ xe bò của ông ấy, đỡ làm cho bản thân mệt quá.”

Hứa Mỹ Lam nghe vậy lập tức mừng rỡ, cô còn đang suy nghĩ ngày mai nếu không tìm được xe, thì chỉ có thể dựa vào hai chân.

“Vậy thì tốt quá, ngày mai có thể mua nhiều đồ về rồi.”

Thấy cô mừng rỡ như vậy, nói đến mua đồ đôi mắt liền lấp lánh sáng lên, anh không đành lòng làm cho cô tụt hứng vào lúc này, Trương Hùng mở miệng, nhưng cuối cùng không nói gì.

Trong lòng lại hạ quyết tâm, vài ngày nữa phải đi đổi một ít phiếu về cho vợ mua đồ.

Đã hơi muộn, hai người cũng không nói chuyện nữa, Trương Hùng đi lấy nước trở về, hai người rửa mặt sạch sẽ, sau đó nằm ở trên giường nghỉ ngơi. Bởi vì lúc mới ăn cơm xong Hứa Mỹ Lam đã ngủ một giấc rồi, nên lúc này cô chưa thể ngủ lại được, trong lòng nghĩ xem ngày mai sẽ lấy đồ vật gì ra dùng.



Bởi vì thiếu quá nhiều thứ, đắn đo mãi cũng không có quyết định được, đang vắt óc ra để suy nghĩ, lúc cả người đang rối bời thì một cơ thể ấm áp đột nhiên kề sát vào sau lưng cô, một đôi bàn tay to lặng lẽ ôm lấy eo thon của cô rồi ôm cô vào lòng.

Trong nháy mắt cả người Hứa Mỹ Lam cứng đờ lại. Cô nín thở không dám cử động, sợ một giây sau người phía sau sẽ nhào tới, ăn tươi nuốt sống cô ngay tại chỗ!

Mấy ngày nay hai người đều ngủ chung một giường, Trương Hùng đối với cô cũng rất khách sáo, giữa hai người ít nhất cũng cách một khoảng cách.

Hiện tại khi hai người họ gần nhau như vậy, mà co không phát hiện dù chỉ một chút. Và điều khiến Hứa Mỹ Lam buồn rầu nhất chính là. Bên tai tiếng thở dốc dài đều chứng tỏ người phía sau đang ngủ say.

Hứa Mỹ Lam lặng lẽ dùng tay bẻ bàn tay to trên eo cô ra, nhưng không ngờ, đôi bàn tay to đó lại giống như một chiếc kìm, dù có bẻ như thế nào cũng không bẻ ra. Kết quả làm bản thân mệt mỏi chảy đầy mồ hôi.

Cuối cùng thực sự không còn cách nào khác, cô cũng mặc kệ anh, vốn tưởng rằng cả đêm cô sẽ không ngủ được, ai ngờ không bao lâu liền vùi người vào lòng Trương Hùng mà ngủ thiếp đi.

Chờ người trong lòng hoàn toàn thả lỏng, đến lúc này Trương Hùng mới mở to hai mắt ra. Trong bóng tối, cặp mắt kia giống như mặt trời trong bóng đêm sáng kinh người.

Anh thay đổi tư thế cho cô ngủ thoải mái hơn, trong lòng ôm lấy thân thể mềm mại của cô, Trương Hùng nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn, ngửi hương thơm nhè nhẹ trên cơ thể cô. Nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ thật nhanh.

Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Trương Hùng liền tỉnh, lặng lẽ buông thân thể mềm mại trong vòng tay của mình ra, anh nhẹ nhàng xuống giường và mặc quần áo, nhìn chiếc lều dựng ở bên dưới thân, Trương Hùng khẽ thở dài.

Được ôm mà không được ăn quả thật là một cảm giác quá khó chịu, không biết đến bao giờ anh mới được ăn một bữa no nê!

Trong lòng miên man suy nghĩ, người cũng không nhàn rỗi, tay chân nhanh nhẹn đánh răng rửa mặt nấu cơm, động tác khéo léo, một chút cũng không giống như chỉ nấu cho qua bữa!