Chương 28: Đi ăn lẩu, Răng Vàng
Ngày hôm sau, Văn Vũ, Anh Tử, Hồ Bát Nhất và Tuyền béo không muốn ở lại lâu hơn, từ giã mọi người, hai người Hồ Bát Nhất và Tuyền béo quay trở lại Bắc Kinh sau bao ngày xa cách.
Anh Tử đây là lần đầu xa nhà vì thế mà có chút bồn chồn trong người, may mắn được Văn Vũ động viên vì thế mà đã đỡ hơn, suốt chặng đường trở về Bắc Kinh cô nàng hết nhìn đông tới nhìn tây, tựa như là người quê lên thành phố vậy.
Văn Vũ, cũng giống như cô nàng nhưng không phải cảm giác tò mò mà là cảm giác thật là khác lạ nếu mà so sánh Bắc Kinh năm 20xx với Bắc Kinh năm 79 khác xa một trời một vực đặc biệt là không ô nhiễm khói bụi.
Hai người Hồ Bát Nhất và Tuyền béo không được thảnh thơi như vậy, cả hai không kìm được lòng mà khi xuống tàu, chân ướt chân ráo chạy thẳng tới Phan Gia Viên, kéo theo Văn Vũ và Anh Tử tới thẳng chỗ Răng Vàng, sau khi Hồ Bát Nhất nhìn thấy Răng Vàng thì hắn vẫn như trước, thô tục hết mức, rặt mùi con buôn, lại hết sức kín kẽ, thực ra trong khu Phan Gia viên này hắn thuộc loại nhà nghề có thâm niên và giàu kinh nghiệm.
Răng Vàng vừa thấy hai người Hồ Bát Nhất và Tuyền béo tới, vội gác lại chuyện làm ăn trước mắt, đang định sấn sổ hỏi hai người bọn hắn thì: “Hai ông anh, sao đi bao lâu giờ mới về? Tôi nhớ hai ông anh c·hết đi được. Hai vị này là?”
“ À, quên không giới thiệu! ” Hồ Bát Nhất cũng quên không giới thiệu Răng Vàng cho Văn Vũ và Anh Tử.
Thế là hắn chỉ vào Văn Vũ nói: “ Đây là bạn của chúng tôi, đã giúp chúng tôi rất nhiều trong cuộc đổ đấu lần này, tên là Phan Văn Vũ…. ”
Văn Vũ nghe Hồ Bát Nhất giới thiệu về mình thì dơ bàn tay ra bắt tay với Răng Vàng, Răng Vàng cũng bắt tay lại với hắn nói: “ Thì ra là bạn của anh Nhất, Vũ cậu gọi tôi Răng Vàng là được! ”
Hắn gật đầu xã giao, rồi sau đó buông tay ra ngồi xuống, quan sát tên Răng Vàng này Văn Vũ thấy hắn giống với Răng Vàng bản năm 2016 phần Tinh Tuyệt cổ thành, người thì thấp bé trong miệng có một quả Răng Vàng lớn đúng như tên gọi của hắn.
Thấy hai người đã làm quen, Hồ Bát Nhất liền chỉ vào Anh Tử nói: “ Cô em này là em gái của bọn tôi, thân thủ bất phàm cũng là người đã trợ giúp chúng tôi trong cuộc đổ đấu lần này. ”
Hồ Bát Nhất nói xong, Răng Vàng cũng giả vờ tỏ ra nho nhã bắt tay với cô nàng Anh Tử, Anh Tử cũng gọi một tiếng anh Răng Vàng xong cả hai đều buông tay ra.
Tuyền béo từ nãy tới giờ đợi Hồ Bát Nhất giới thiệu xong hai người Anh Tử và Văn Vũ đã không chờ được mà sốt ruột lên, mắt thấy màn giới thiệu đã xong hắn liền không chờ được mà định lấy luôn hai miếng ngọc và chiếc mặt nạ thanh đồng ra cho Răng Vàng xem, coi thử rốt cuộc đáng giá bao nhiêu, việc này cứ vướng mắc trong lòng hắn và Hồ Bát Nhất mãi, hôm nay coi như cũng biết được rồi.
Răng Vàng vội đưa mắt ra hiệu, bảo bọn họ đừng bỏ hàng ra vội: "Anh em mình cứ qua Đông Tử nhỉ, quán dê tái đợt trước ngon đấy, lại yên tĩnh, hơn nữa cũng là làm quen với hai vị bạn của hai anh một thể.
Hơn nữa ở Phan Gia viên này vàng thau lẫn lộn, người đông, tai mắt cũng lắm, không phải là nơi nói chuyện, 'minh khí ' không để lộ ra ở đây được. Hai ông anh đợi giây lát, tôi xử lý nốt vụ này rồi ta đi."
"Minh khí" mà Răng Vàng nói ở đây, là từ lóng, đoạn trước đã có nhắc tới, từ này là từ đồng âm đồng nghĩa với từ "minh khí" (tức đồ âm phủ) chữ "minh" ở đây không có ý chỉ đồ cổ thời Minh, mà để chỉ đồ tùy táng, cũng như mấy từ "đồ cổ" "cổ ngoạn" thực ra đều là nói nghe cho hay, che giấu tai mắt người đời, cứ kỳ thực xuất xứ của những từ ấy đều có liên quan tới việc "đổ đấu" hồi trước gọi là "đồ cốt" "cốt ngoạn" đều là chỉ những di vật sót lại của triều đại trước.
Trong lúc nói chuyện, Răng Vàng đã thanh lý một chiếc "tủ lạnh" đầu thời Thanh và một chiếc ấm trà Tế Hồng kiểu gốm Quan dao thời Ung Chính, chủ mua là một người Tây, dắt theo cả phiên dịch viên tiếng Trung.
Thực ra thứ hàng này, cũng có là gì đâu, chỉ là đồ vặt vãnh thôi, cụ thể hắn bán được bao nhiêu, hai người Hồ Bát Nhất không rõ, nhưng hắn đoán ông Tây kia tám chín phần là b·ị c·hém ác.
Còn Văn Vũ, đang định nghe ông tây này nói gì để hắn có thể nắm bắt được cuộc hội thoại của Răng Vàng và ông tây này, đáng tiếc tiếng anh của hắn chỉ trong khoảng bập bẹ mà thôi vì thế đâm ra chả hiểu tên tây này nói gì mà còn đòi nắm với cả bắt thông tin.
Anh Tử thì ngó nghiêng ngắm nhìn xung quanh nơi này, ban nãy bởi Hồ Bát Nhất và Tuyền béo vội vàng dẫn hai người tới gặp Răng Vàng vì thế mà cô nàng vẫn chưa nhìn rõ Thủ Đô là như thế nào.
Đang trong lúc đám người Văn Vũ trầm tư thì chỉ thấy Răng Vàng đã giải quyết xong vụ làm ăn, Răng Vàng đếm lại tiền: "Ba hôm không mở hàng, hôm nay vừa mở đã đủ ăn no ba năm. Bọn Tây ngố, mua hai món hàng giả mà cứ như bảo bối ấy, về mà khóc gọi bu đi nhé!"
Đếm xong tiền, hắn liền quay đầu lại nói với Hồ Bát Nhất: "Hồi năm Canh Tý, Liên quân tám nước tiến vào thành Bắc Kinh, vơ vét của giả nào có ít, hôm nay coi như thay trời hành đạo, anh Nhất, thử nói xem tôi làm vậy có lý không?"
Hồ Bát Nhất và Tuyền béo giờ đang có việc nhờ hắn, đương nhiên phải dựa theo hắn mà nói, Tuyền béo chỉ vội dựng ngón tay cái lên khen: "Xưa có Hoắc Nguyên Giáp tỉ võ đánh bại đại lực sĩ nước Nga, nay lại có ông Kim khéo lấy tiền bất nghĩa của người Tây, giành vinh quang cho tổ quốc, cao kiến, quả thực là cao kiến!"
Thu dọn đồ đạc, hết thảy năm người bọn hắn đi tới quán nhỏ lần đầu ngồi nói chuyện với nhau, hôm nay Răng Vàng chắc kiếm được kha khá, lại được hai người Hồ Bát Nhất và Tuyền béo tâng bốc nên hơi phê, vừa nhắm rượu vừa xướng lên hai câu Kinh kịch:
" Thằng bồi Tây, ta cầm roi sắt đánh mày đây, hây a hây a hây..."
Văn Vũ và Anh Tử cũng chỉ ngồi xem Hồ Bát Nhất và Tuyền béo nói chuyện với Răng Vàng, Văn Vũ cảm thấy đồ ăn tàu không hợp hắn đồ ăn gì mà nhiều dầu mỡ lại còn cay nữa ăn. Anh Tử thì lần đầu ăn món này cô nàng liền vừa ăn vừa nhìn đám người Hồ Bát Nhất tâng bốc Răng Vàng.
Hồ Bát nhất nhìn quanh, lúc này không phải là giờ ăn cơm, trong quán vắng tanh vắng ngắt, chỉ có mỗi bàn ở góc của bọn hắn là có khách, nhân viên phục vụ cũng nằm bò ra bàn ngủ gật, hai tay bồi bàn phụ trách châm lửa nồi lẩu thì đang ngồi xổm trước cửa tán gẫu, chẳng ai để ý đến năm người bọn hắn cả.
Vậy là hắn bảo Tuyền béo đưa ngọc và mặt nạ ra, để Răng Vàng giám định, nhân tiện kể sơ qua chuyến đi Đông Bắc vừa rồi. Răng Vàng xem xét tỉ mẩn, chốc chốc lại đưa lên mũi ngửi, còn le lưỡi liếm, rồi hỏi cặn kẽ bọn hắn về ngôi mộ cổ.