Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Xuyên Qua Tới Ma Thổi Đèn Thế Giới

Chương 27: Thôn dân có điện, Sắp xếp trở về Bắc Kinh




Chương 27: Thôn dân có điện, Sắp xếp trở về Bắc Kinh

Nghe mọi người nói đàn ông trong làng đều tới Ngưu Tâm Sơn làm thuê cả, lần này tới đây gần như toàn đàn bà con gái và trẻ con nhơ nhỡ tuổi, ngựa trong làng không nhiều, tổng cộng không quá mười con, bọn họ thấy bảo có nhiều đồ bỏ sót, sợ ngựa không đủ, nên dắt cả la cả lừa tới, cộng thêm chó săn từng nhà dẫn đi, ồn ào náo nhiệt tiến vào Hắc Phong khẩu.

Mọi người muốn bắt tay vào việc ngay, Hồ Bát Nhất bảo rằng mọi người phải trèo đèo lội suối, vất vả nhiều rồi, chi bằng nghỉ ngơi một hôm, đợi sáng mai sức lực dồi dào hẵng làm.

Với lại cũng không thể làm bừa được, hắn từng làm lính công trình, đành tự đề cử mình làm trưởng đoàn, phân công nhiệm vụ cho mọi người, phải áp dụng vận trù học, đặt ra kế hoạch rồi từng bước thực hiện, không thể làm ăn quấy nhằng như bọn ô hợp được.

Cả đám người nháo nhào, vừa hứng khởi lại vừa thấy thích thú, kề vai áp má trò chuyện rì rầm, át hết cả tiếng tôi nói, chẳng ai nghe rõ, cuối cùng đành phải nhờ đến bí thư chi ủy lên quát lớn: "Yên lặng! Yên lặng cả đi nào! Tất cả mọi người nghe cháu tôi nói, lời của nó là lời của tôi, cũng là lời của tổ chức. Bận này làng ta tới đây lượm đồ của bọn Nhật bỏ lại, là nhờ có hai thằng cháu này và con bé Anh Tử, chúng bảo làm sao, ta nghe theo làm vậy! ”

Văn Vũ thì đứng ngoài, dù sao thì những người ở đây ngoài trừ Anh Tử, Hồ Bát Nhất và Tuyền béo là biết hắn còn lại thì không ai biết hắn cả vì thế hắn chỉ đứng ở ngoài xem Hồ Bát Nhất nói đám người này.

Hồ Bát Nhất nhắc lại một lần nữa, bảo mọi người đi dựng trại bắc nồi, nghỉ ngơi ăn uống, sau đó bàn bạc với bí thư chi ủy và Kế Toán, không có thuốc nổ, muốn đào xuống căn cứ ngầm cũng không quá khó, có thể bắt tay ở chỗ mộ tướng quân, nơi đó rất gần lối đi trong căn cứ, chỉ cần năm người, không đến nửa ngày, là có thể đào thông ngôi mộ này những phải chú ý ngói lưu ly ở trên đỉnh mộ.

Bí thư chi ủy vỗ ngực đảm bảo: "Thằng cháu cứ yên tâm, chỉ cần mấy người họ đều có đồ, bảo đảm giữ mồm giữ miệng kín bưng. Huống hồ làng ta hẻo lánh, cả năm giời cũng có người lạ nào tới đâu, bận này ta phát tài ngầm rồi."

Đêm hôm ấy bắc nồi nấu cơm, dựng trại nghỉ ngơi, sớm hôm sau dậy, Hồ Bát Nhất phân hơn bốn chục người bao gồm các cô các chị và các chú nhóc choai choai thành bốn tốp, tốp thứ nhất là mấy em tuổi nhỏ nhất, Anh Tử dẫn đầu tốp này, vào rừng săn bắn; tốp thứ hai thì ngược lại, toàn là những cô những chị lớn tuổi, Kế Toán quản lý tốp này ở lại trại nấu cơm cho mọi người; Còn hắn và Tuyền béo mỗi người dẫn theo một tốp những chị em trẻ khỏe lần lượt xuống khai quật ngôi mộ tướng quân này, bí thư chi ủy làm tổng chỉ huy toàn cục.

Suy cho cùng Văn Vũ vẫn là người ngoài, hắn chỉ có thể đứng nhìn hoặc là giúp đỡ được một chút mà thôi, chủ yếu vẫn là do Hồ Bát Nhất, Tuyền béo và Anh Tử dẫn mọi người trong làng làm việc.

Người trong làng đem theo rất nhiều dụng cụ, nào cuốc, nào xẻng, thậm chí có người còn mang theo cả lưỡi cày chẳng biết dùng để làm gì, Hồ Bát Nhất lại chia tốp mười người của hắn thành hai nhóm, một nhóm đào bới, nhóm kia vận chuyển đất đá đi nơi khác, công việc sắp xếp đâu ra đấy.

Bận bịu cả buổi, đến gần tối mới xong.

Ngày hôm sau, trời vừa bừng sáng, Hồ Bát Nhất đã đốt đuốc dầu thông, hơn hai mươi người dắt mấy con la men theo đường đi mở ra trên tường ngôi mộ cổ tiến vào khu căn cứ ngầm, chỗ cửa sắt kho Gena, Văn Vũ cũng đi theo chủ yếu là bảo vệ an toàn cho đám người dân mà thôi xuống tới nơi vết tích của con xích hống đã bị xé tan tành, ngoài ra còn có xác mấy chục con dơi mặt lợn bị bọn hắn xử lý, v·ết m·áu khô thành màu đỏ sạm, nhìn lại vẫn không khỏi nổi gai ốc.

Nơi đây chắc không còn nguy hiểm gì nữa, hơn nữa đám người còn mang theo nhiều đuốc thế này, đuốc dầu thông cháy rất lâu, lại không dễ bị gió thổi tắt, cho dù trong căn cứ này còn động vật hung dữ nào nữa, thấy ánh lửa cũng không dám đến x·âm p·hạm.

Bí thư chi ủy thấy có vật tư của quân Nhật bỏ lại nhiều hơn rất nhiều so với dự đoán lạc quan nhất của mình, vui mừng ra mặt, vội vàng gọi mọi người cùng xúm tới lượm đồ, chất từng bó áo khoác, giày dép, vải chống mưa, pin khô, hộp cơm dã chiến lên lưng la lưng ngựa, lũ lượt chuyển ra ngoài.

Làng trong núi sâu, thứ thiếu nhất là chế phẩm công nghiệp, lúc này mọi người đua tranh, ai nấy hồ hởi, cùng hô cùng hò, người người đáp tiếng, dường như quay trở về thời trung quốc thực hiện Đại Nhảy vọt năm xưa vậy.

Văn Vũ cũng không biết ý nghĩ này, nếu không hắn sẽ cười mất. Ngày xưa, hắn có nhớ đã đọc bài báo gì đó nói về Đại nhảy vọt của trung quốc với chiến dịch tiêu diệt chim sẻ ước tính rằng con số n·ạn n·hân c·hết đói là từ 20 đến 43 triệu vì lương thực mất mùa, kèm theo đó là cú đi lùi chưa từng có được xem là t·hảm h·ọa kinh tế.

Nhưng thôi dù sao, nhìn gương mặt hạnh phúc của đám người dân này, Văn Vũ cũng chỉ có thể thầm hô người chịu thiệt vẫn là dân chúng, toàn bộ tai ương đều do ĐCS trung quốc làm ra.

Rất nhanh, một ngày lại một ngày trôi qua đám người dân từ phụ nữ tới trẻ em đều làm việc không ngừng nghỉ để vận chuyển toàn bộ số vật liệu quý giá ra ngoài để cho các thôn dân sử dụng.

Trong lúc ăn cơm tối, bí thư chi ủy tìm tới Hồ Bát Nhất, thương lượng một lúc, cứ khuân về thế này cũng chẳng hết được, mấy con ngựa cũng không thồ nổi nhiều đồ như thế, giờ đã sắp hết mùa thu rồi, nếu để lại một đội trông coi, còn lại chở đồ về làng, đường núi khó đi, đi đi về về cũng phải mất đến nửa tháng, đi chưa được hai lượt thì cả ngọn núi đã đóng băng rồi, chi bằng lấp cửa vào căn cứ trước đã, mọi người đều về làng, đợi đến xuân năm sau, quay lại khuân tiếp.

Hồ Bát Nhất nghĩ thế cũng phải, dù sao hai người bọn hắn rời khỏi Bắc Kinh cũng đã hơn một tháng, cứ ở mãi trong núi cũng không ổn, "sản phẩm" của hành động đổ đấu lần này đã đến lúc nhờ Răng Vàng ra tay, liền tán thành ý kiến của bí thư chi ủy.

Hồ Bát Nhất và Tuyền béo chắc không thể quay lại cùng mọi người, còn Văn Vũ thì hắn cũng sẽ cùng bọn người Hồ Bát Nhất trở về Bắc Kinh, chợt Hồ Bát Nhất bèn nhờ ông bí thư sang xuân năm sau, tới Hắc Phong khẩu thì đốt tiền cho hai đứa trẻ kia giùm hắn. Ngoài ra phải nhất thiết nhớ rằng, không được đụng tới súng ống trong căn cứ, những thứ ấy bà con không thể dùng được.

Để hôm sau có thể lên đường, đêm hôm ấy dường như chẳng ai chợp mắt, cả đêm bận rộn chất đồ đạc, đến khi xong xuôi, mặt trời cũng đã mọc, cũng may đêm rồi tuy hơi hỗn loạn, nhưng cũng không có vụ việc gì xảy ra.

Dọc đường chẳng nói chẳng rằng, về tới Trại Cương Cương, cả làng rộn rã như ăn Tết, ai nấy đều gọi những người đàn ông làm công trong Ngưu Tâm Sơn trở về, nhà nhà đều làm món miến thịt lợn hầm.

Lúc này, Anh Tử cũng chạy đi tìm cha để nói cô sẽ cùng với Hồ Bát Nhất đi tới Bắc Kinh, cha Anh Tử ban đầu nghe con gái muốn lên Bắc Kinh thì có hơi phản đối nhưng khi biết con gái lên đó muốn cùng Hồ Bát Nhất kiếm cách giúp người dân trong làng cùng nhau làm giàu, ông liền đồng ý cho cô nàng đi. Anh Tử khi biết cha đồng ý liền vui vẻ sắp xếp đồ đạc cần thiết.

Còn về phía Hồ Bát Nhất và Tuyền béo đã được nghe Văn Vũ kể muốn cô nàng Anh Tử cùng gia nhập đội ban đầu thì hai người bọn hắn phản đối vì sợ cô nàng theo bọn hắn sẽ gặp nguy hiểm thì đã bị Anh Tử cho chứng kiến sức mạnh tay không đánh bại hai người Hồ Bát Nhất và Tuyền béo.

Làm cho cả hai há hốc mồm kinh ngạc, bị một cô gái 19 tuổi đánh ngã điều này là một sự sỉ nhục đối với hai người đàn ông bọn hắn, liền không tin tà đã thử lại vài lần đều bị Anh Tử dễ dàng đánh bại.

Văn Vũ lúc này, cũng đã giải thích và cam đoan cô nàng sẽ không gặp nguy hiểm gì khi có hắn tại Hồ Bát Nhất và Tuyền béo nghe được Văn Vũ nói như vậy, bọn hắn cũng không phản đối nữa mà nhiệt tình dò hỏi sao cô nàng lại mạnh như vậy. Nhưng bị Anh Tử không thèm để ý, dù sao đây cũng là bí mật của cô và Văn Vũ.