Chương 30: Tiểu Kê độ kiếp
“Hóa hình thảo!”
“Điện hạ, đây là hóa hình thảo! Cây linh dược này thật sự là hóa hình thảo!” Linh Nhi nhanh chóng bịt miệng lại để không thể phát ra những âm thanh quá khích. Cô không thể tin vào mắt khi nhìn thấy cây linh dược trên tay điện hạ nhà mình. Đó chính là hóa hình thảo một loại linh dược chân quý, chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.
Diệp Hàn đưa mắt nhìn Linh Nhi và tiểu lý tử, thấy hai người họ đang nhìn mình như nhìn quái vật. Hắn cảm thấy hoang mang và bối rối. Hắn không biết vì sao hai người lại có phản ứng như vậy, hay là cây linh dược trên tay hắn có cái gì chân quý.
“Hóa hình thảo chỉ là một loại linh dược bình thường mà thôi, tại sao các ngươi lại phản ứng mạnh đến thế? Nó có giá trị cao lắm sao?”
Hai người Linh Nhi và tiểu lý tử nhìn nhau một cái rồi gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
“Điện hạ, nếu đem cây hóa hình thảo này ra đấu giá, chắc chắn sẽ có rất nhiều người tranh giành. Giá của nó có thể lên tới hàng chục ngàn thậm chí hàng trăm ngàn linh thạch thượng phẩm.” Tiểu lý tử liên tục lướt mắt qua lại giữa cây linh dược và tiểu kê, trả lời với giọng đầy ẩn ý.
“Ha ha.” Diệp Hàn nhìn sang Linh Nhi và tiểu lý tử như nhìn hai tên nhà quê mới lên thành phố, nói với giọng vô tư: “Đối với các ngươi, cây hóa hình thảo này là báu vật vô giá. Nhưng đối với ta, cây hóa hình thảo này chẳng khác gì một cây cỏ ven đường. Đưa tay ra vớt là nắm nguyên một bó.”
“Điện hạ ngài đừng có nói đùa chứ. Có được một cây hóa hình thảo đã là một kho báu vô giá, làm cho bao người phải ghen tị và tranh đấu. Huống chi là một bó, điện hạ ngài có phải đang mộng du chưa tỉnh?” Ánh mắt đầy nghi ngờ của Linh Nhi nhìn Diệp Hàn.
“Nói thật thì các ngươi không chịu tin, lại cứ thích tin mấy lời nói dối hoa mỹ.” Diệp Hàn lắc đầu thở dài nhìn lên bầu trời ngâm thơ: “Biệt nhân tiếu ngã thắc phong điên, ngã tiếu biệt nhân khán bất xuyên.”
“Không hổ danh là ký chủ của Thương Hy, nếu bây giờ cho ngài quay lại Lam Tinh làm diễn viên, chắc chắn ngài sẽ trở thành một ngôi sao sáng của làng giải trí.”
“Khụ! Khụ! Khụ!”
Trong lúc Diệp Hàn đang trang bức với Linh Nhi và tiểu lý tử, thì tiểu kê hoàn toàn không quan tâm đến đoạn hội thoại giữa ba người. Nó nhìn chằm chằm vào cây linh dược trên tay Diệp Hàn, ánh mắt lấp lánh chớp chớp không ngừng. Từ trong ký ức truyền thừa của tộc Thiên Vỹ Kê, thì hóa hình thảo là một loại tiên dược có thể giúp yêu thú hóa hình thành người. Nếu nó có thể hóa hình thành người sớm hơn ngày nào, thì con đường tu luyện của nó sẽ càng bằng phẳng hơn phần đó.
Mặc dù cây hóa hình thảo này không phải là loại tốt nhất, chỉ là linh dược không thể so sánh với tiên dược trong ký ức truyền thừa, nhưng nó cũng không chê bai. Bây giờ không có tiên dược thì có thể dùng linh dược xài tạm.
“Linh dược cấp thấp thì vẫn là linh dược a.”
Tiểu Kê không chần chừ nữa, nó liền há miệng hút một hơi nuốt gọn cây hóa hình thảo trên tay Diệp Hàn vào trong bụng. Vừa nuốt xuống, nó liền cảm nhận được một luồng nhiệt khủng kh·iếp tràn ngập trong cơ thể, khiến nó kêu lên không ngừng. Luồng nhiệt chạy khắp các mạch máu, như một mồi lửa thiêu đốt mọi tế bào. Cảm giác cơ thể mình như đang bị nổ tung từ bên trong ra bên ngoài, một cơn đau khôn cùng lan tỏa khắp cơ thể, khiến nó muốn gào thét lên để xoa dịu nỗi khổ.
Dù đã được nhìn thấy tổ tiên của mình nuốt xuống hóa hình thảo, nhưng khi đến phiên nó thì thật không ngờ cây hóa hình thảo này lại có dược lực mạnh mẽ đến như vậy.
Ngay lập tức tiểu kê vội vàng nhảy ra khỏi vai của Diệp Hàn, tìm một nơi yên tĩnh để hấp thu dược lực chuẩn bị đón nhận lôi kiếp.
Linh Nhi và tiểu lý tử đứng ngẩn ngơ nhìn theo bóng dáng của tiểu kê mà cảm thán, có lẽ tiểu kê là yêu thú duy nhất may mắn vừa mới nở không lâu liền được chủ nhân của mình cho dùng hóa hình thảo, không những vậy lại còn thoải mái độ kiếp mà không cần lo lắng.
Linh Nhi và tiểu lý tử nhìn theo bóng dáng của tiểu kê mà không khỏi cảm thán. Tiểu kê thật sự là một thần thú vô cùng may mắn, mới nở không lâu đã được điện hạ cho sử dụng hóa hình thảo. Không những thế, tiểu kê còn có thể độ kiếp một cách dễ dàng, không phải chịu đựng những khổ ải gian nan như bao yêu thú khác.
“Người so với kê thật tức c·hết người mà.”
Diệp Hàn thấy thế thì cười ha hả, không quan tâm đến đám người Linh Nhi nữa mà quay sang nhìn tiểu Kê. Nó vẫn đang nằm run rẩy đau đớn trên một tảng đá, cơ thể phát ra ánh sáng mờ ảo, Diệp Hàn đoán chắc nó đang ở trong trạng thái hấp thu linh dược.
Không chắc tiểu Kê có thể thành công hay không, nhưng theo hắn phán đoán với huyết mạch thần thú của nó tiểu kê sẽ không mấy khó khăn để vượt qua lôi kiếp.
“Không biết tiểu Kê hóa hình xong sẽ trông như thế nào nhỉ?”
Trong khi Diệp Hàn đang mải mê suy nghĩ những điều đen tối, bỗng nhiên trên bầu trời xuất hiện một đám mây đen u ám. Một đám mây đen kịt như mực che khuất cả vùng trời, khiến cho ánh sáng dần dần biến mất. Một trận giông tố dữ dội bùng nổ, gió thổi cuồng nộ, tiếng sấm rền vang như những tiếng gầm giận dữ của các vị thần linh. Những tia sét lóe sáng như những con rắn điện chớp qua chớp lại, cắt ngang không gian bầu trời.
Khung cảnh ấy khiến cho Diệp Hàn cảm thấy rùng mình.
“Thương Hy ta cảm thấy lôi kiếp của tiểu Kê lần này có gì đó không bình thường, hình như lôi kiếp lần này còn khủng kh·iếp hơn cả lúc tiểu lý tử đột phá lên nguyên anh cảnh.”
“Ký chủ nói không sai, đây chính là Huyết Linh Thần Lôi một loại lôi kiếp dành cho những yêu thú có huyết mạch cao quý và mạnh mẽ.”
“Huyết Linh Thần Lôi có tổng cộng chín đạo lôi kiếp có hình dạng như một con huyết long, yêu thú nếu vượt qua Huyết Linh Thần Lôi sẽ có thể chuyển hóa hình dạng thành người, ngược lại nếu thất bại thì sẽ thân tử đạo tiêu.”
“Huyết Linh Thần Lôi . . .” Không chỉ có Diệp Hàn ngạc nhiên mà toàn bộ người dân đang có mặt tại Đế Đô cũng đều ngẩng mặt lên nhìn, bọn họ vừa kinh hãi vừa tò mò.
Nhìn theo hướng lôi kiếp hướng đến, bọn họ liền nhận ra trong hoàng cung có ai đó đang chuẩn bị độ kiếp.
“Này, các vị đạo hữu có biết ai đang độ lôi kiếp không?”
“Không biết, nhưng mà lôi kiếp này quá khủng kh·iếp, chắc là một vị lão tổ nào đó của Diệp gia đang đột phá độ kiếp kỳ.”
Mọi người đều đang xôn xao bàn tán, tin tức lão tổ Diệp gia đột phá độ kiếp kỳ nhanh chóng lan truyền khắp các trang mạng bookchat.
Nhưng chỉ có người trong Diệp gia mới rõ, chẳng có lão tổ nào độ kiếp cả, mà kẻ gây ra tất cả chuyện này lại là một con non yêu thú. Bọn hắn chỉ biết cười khổ, nhưng cũng sẽ không lên tiếng giải thích, vì việc này quá hệ trọng.
Trong khi đó tại tẩm cung của Diệp Hàn, một luồng lôi điện chói lóa bừng sáng từ trên bầu trời, rồi đâm thẳng xuống nơi vị trí của tiểu Kê. Tiểu kê đứng trước lôi điện, ngước mắt lên nhìn không chút sợ hãi, đây là thử thách cuối cùng để nó có thể trở thành người.
Diệp Hàn nhìn nó biến đổi hình dạng trở lên to lớn và uy nghiêm hơn thì không khỏi ngạc nhiên: “Thì ra đây mới là hình dáng thật sự của tiểu kê sao!”
Hắn tiếp tục đưa mắt sang nhìn, lúc này tiểu kê dang rộng đôi cánh ra đón lấy tia lôi kiếp đầu tiên đánh xuống thân thể. Cảm nhận được sức mạnh hủy diệt của lôi điện đang không ngừng xé toạc cơ thể, khiến nó đau đớn như bị nghiền nát từng khúc xương. Không kìm được nó liền thét lên một tiếng, tiếng thét vang vọng lên trời cao, làm rung chuyển cả Hoàng cung.
Nhưng nó không chịu khuất phục, không chịu ngã xuống, nó vẫn kiên cường duy trì ý thức, không để lôi kiếp tàn phá tâm trí.
Đột nhiên một bóng người trung niên bỗng nhiên hiện ra bên cạnh Diệp Hàn, ánh mắt sắc bén như dao, khí tức uy nghi như một vị đế vương. Không ai khác, người đó chính là phụ hoàng của hắn, Diệp Đế người cai trị Càn Nguyên Vương Triều.
Ngay khi tiểu Kê bắt đầu độ kiếp thì Diệp Đế đã lập tức cảm nhận được, hắn cho mở toàn bộ trận pháp trong khắp hoàng cung, mục đích duy nhất là để đảm bảo quá trình độ lôi kiếp sẽ không thể bị tiết lộ bất kỳ tin tức nào ra ngoài.
“Dù sao thần thú hóa hình cũng khiến người ta quá rung động.”
Hoàng thượng vừa xuất hiện liền nhìn chằm chằm vào tiểu kê không ngừng cảm thán: “Chỉ mới là đạo lôi kiếp đầu tiên mà đã khủng bố đến như thế, không biết nó có thể chịu nổi những đạo lôi kiếp tiếp theo không.” Hắn và tất cả mọi người đều yên lặng suy nghĩ và tiếp tục theo dõi, họ biết bây giờ chỉ có tiểu Kê mới có thể tự cứu lấy mình, không ai có thể giúp đỡ nó được.
Lôi điện như rắn chớp lóe trên bầu trời, mỗi đạo lôi điện rơi xuống đều khiến không khí rung chuyển. Mất gần một tuần trà để tiểu kê có thể vượt qua được tám đạo lôi kiếp, chỉ còn một đạo lôi kiếp cuối cùng là có thể thành công độ kiếp.
Không để tiểu kê và mọi người đợi lâu, một đạo lôi kiếp cuối cùng cũng dáng xuống, bầu trời đen kịt dần mở ra, ánh nắng của bình mình bắt đầu chiếu từng tia xuống cơ thể rách nát cháy đen của nó, mùi thịt nướng khét lẹt bắt đầu lan tỏa ra khắp nơi.
Mọi người đều căng thẳng hồi hộp nhìn chăm chú vào tiểu kê, nhưng mà họ chợt giật mình khi nhận ra một sự thật đau lòng, họ không còn cảm nhận được bất kỳ hơi thở nào từ bộ thân thể này nữa. Tiểu kê đ·ã c·hết rồi sao? Họ không thể tin nổi, tiểu kê đã vượt qua được tám đạo lôi kiếp, đã gần như thành công rồi, sao lại có thể bỏ mạng như vậy?
“Thật đáng tiếc, tiểu kê đã độ kiếp thất bại thân tử đạo tiêu.”
“Không … không … không thể có chuyện như vậy được … tiểu kê … tiểu kê sao lại c·hết … ta không tin … ta không tin …”
Dù chỉ quen biết trong thời gian ngắn nhưng Diệp Hàn đã xem tiểu kê như một người bạn thân thiết của mình rồi. Hắn không thể quên được những ngày hắn ngồi bên cạnh, nhìn nó ngủ say bên cạnh vỏ trứng. Hắn cũng không thể quên được hình ảnh lúc nó nghịch ngợm, trêu trọc mọi người bằng những trò hài hước.
“Làm sao có thể như vậy được! Là ta, là ta đã hại c·hết tiểu kê!” Hắn không ngừng nhìn về phía đống thịt cháy khét lẹt bên kia mà khuôn mặt thất thần.
Đây là lần đầu tiên mà hoàng thượng nhìn thấy tiểu cửu tỏ ra đau khổ và tuyệt vọng như vậy, nó hoàn toàn trái ngược với bộ dạng vui vẻ hi hi ha ha của hắn thường ngày. Hắn liền vươn đôi bàn tay cứng cáp của mình ra vỗ vỗ lên bờ vai đang run rẩy của Diệp Hàn, an ủi bằng giọng nói nhỏ nhẹ: “Nén bi thương! Nén bi thương a!”
Hắn vừa mở miệng muốn nói thêm gì đó, thì bỗng nhiên một luồng ánh sáng chói lọi bật ra từ trong cơ thể của tiểu kê. Ánh sáng như một thanh kiếm sắc bén, cắt đứt những mảnh da thịt đen xì bám trên người. Những mảnh da thịt đó rơi xuống đất như những chiếc lá khô, để lộ ra làn da mới trắng ngần.
Lông vũ cháy xén đen xì trên đôi cánh của nó từ từ rơi xuống đất như những cánh hoa, thay vào đó là đôi tay trắng nõn như ngọc, mềm mại như lụa. Nhìn lên trên đầu gà cũng bắt đầu biến dạng, từ một cái mỏ cong dần dần hóa thành một đôi môi hồng như hoa đào, quyến rũ như son. Đôi mắt vàng sáng của nó cũng chuyển sang màu xanh biếc như nước, sâu thẳm như biển. Cơ thể khổng lồ của nó cũng co lại dần dần, cho đến khi trở thành một tiểu nha đầu xinh đẹp như búp bê.
Một tiểu nha đầu với thân hình mũm mĩm chỉ cao chừng một thước, làn da trắng ngần như tinh linh, mái tóc thì vàng óng như ánh nắng. Khiến cho ai nhìn vào cũng phải thích thú cưng nựng với vẻ đáng yêu và dễ thương của nó.
“Tiểu . . . tiểu kê . . .”
Mọi người cực kỳ kinh ngạc về những chuyện vừa xảy ra, mọi thứ như một câu chuyện cổ tích, tiểu kê không những không c·hết mà còn chính thức vượt qua lôi kiếp, hóa hình thành người. Đây là một điều thần kỳ chưa từng có trong lịch sử Thiên Nguyên Đại Lục.