Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Xuyên Không Tặng Kèm Hệ Thống Thương Thành

Chương 29: Tiểu Kê tỉnh lại




Chương 29: Tiểu Kê tỉnh lại

Sáng sớm, Diệp Hàn như mọi ngày đi thỉnh an mẫu hậu, người hắn luôn yêu thương và tôn kính. Đang trên đường trở về, khi chỉ cách tẩm cung rực rỡ sắc hoa còn vài bước chân hắn bỗng nghe tiếng la hét như trời sập trong. Diệp Hàn giật mình, nhanh chóng chạy vào xem có chuyện gì. Linh Nhi, cô nàng xinh đẹp nhưng tính tình nóng nảy, đang liên tục kêu tiểu Lý Tử đuổi theo bắt giúp một con gà đang chạy loạn xạ. Diệp Hàn không khỏi bật cười, nhìn vẻ mặt trừng mắt phình má trông thật dễ thương.

“Lý tổng quản, mau lên! Đuổi theo con gà c·hết tiệt kia! Nó đã c·ướp mất miếng bánh quế hoa ngon lành của Linh Nhi!”

“Thiên a! Con gà này chạy nhanh như bay vậy! Hỏa mama, con gà này có phải là linh kê không? Sao nhà ta không đuổi kịp nó?”

“Lý tổng quản, cố lên! Nếu bắt được nó, Linh Nhi sẽ nấu một nồi canh gà thần kỳ cho mọi người.”

Linh Nhi nói xong, tiểu lý tử như nghe thấy tiếng gọi của thiên đường. Hai mắt hắn ta lóe sáng như hai đèn pha trong đêm tối, nhưng thần thái bên ngoài thì vẫn giả vờ điềm nhiên, nói: “Ừm, ừm, ta sẽ cố gắng.” Trong khi đó trong lòng không ngừng nghĩ đến: “Canh gà hầm linh chi! Canh gà hầm linh chi! Ta phải bắt được con gà này để làm canh gà hầm linh chi!”

Tiếng người la hét, tiếng gà kêu rít như sấm sét, vang vọng khắp nơi. Những cung nữ thái dám trong tẩm cung đều bị giật mình, không biết chuyện gì xảy ra. Dù đang bận việc cũng không quên hóng chuyện, họ liền chạy ra cửa sổ gần nhất để nhìn ra ngoài, liền thấy một cảnh tượng hết sức kỳ quái. Một con gà, đang chạy như điên nhảy qua nhảy lại. Phía sau nó là một thiếu niên mặc áo xanh lam, đang đuổi theo với vẻ mặt háo hức. Còn phía sau nữa là một cô gái xinh đẹp mặc y phục đỏ rực, đang hét lên như muốn g·iết người.

“Lý công công và Hỏa mama đang làm gì vậy?” Hoàng loạt câu hỏi nghi hoặc nổi lên liên tục trong đầu họ.

Lúc này, đã đuổi rất lâu rồi nhưng vẫn không bắt được con gà c·hết tiệt, tiểu lý tử liền dừng lại chống hai tay xuống đùi, đầu cúi xuống thở hồng hộc nói. “Phù, mệt c·hết nhà ta, con gà này không biết ăn gì lớn lên mà chạy nhanh thế.”

“Phù! Phù! Phù!”

Hắn càng nghĩ càng thấy có vẻ không đúng lắm, hắn là nguyên anh sơ kỳ, ngay cả một con gà cũng không bắt được, hắn bắt đầu nghi ngờ nói: “Hỏa mama, con gà con này có vẻ không đơn giản. Người nhìn xem trên đầu nó có một chùm lông đỏ rực như ngọn lửa, và một bộ lông màu vàng óng ánh. Nó có lẽ là hậu duệ của một con yêu thú hay linh thú cao cấp nào đó.” Hắn nói xong, chỉ tay về phía con gà.

“Yêu thú? Linh thú? Linh Nhi không quan tâm! Dù nó là yêu thú hay thần thú cũng không thoát khỏi tay Linh Nhi đâu! Linh Nhi sẽ hầm nó với nấm và linh chi, chắc chắn sẽ ngon tuyệt cú mèo!”

“Mau đuổi theo nó! Đừng để nó chạy mất!”

Diệp Hàn đứng ngoài cổng nhìn một gà hai người không ngừng lượn lờ nhảy qua nhảy lại trên không mà phì cười, không sai con gà mà hai người họ đang đuổi chính là thần thú thiên vỹ kê, con gà đặc biệt mà hắn may mắn rút được từ hệ thống thương thành.

Sau khi thoát khỏi quả trứng, nó phải mất gần hai tháng trời để tiêu thụ hết lượng năng lượng khổng lồ trong vỏ trứng. Quá trình này đã làm cho nó thay đổi hoàn toàn diện mạo và phong cách. Nếu như lúc mới nở, nó chỉ là một tên nhà quê ăn mặc lôi thôi lếch thếch, thì bây giờ nó đã biến thành một quý tộc ăn mặc thanh lịch và tao nhã.



Nhưng tại sao Thiên Vỹ Kê vừa mới tỉnh lại đã bị Linh Nhi và tiểu lý tử đuổi bắt, Diệp Hàn nghi hoặc nhìn về phía bọn họ.

“Nó ở trên nóc nhà, nó ở trên nóc nhà.” Linh Nhi không ngừng la lên.

Tiểu Lý Tử vội vã theo đuổi con gà quái dị, nhưng nó lại quá nhanh nhẹn và ranh mãnh. Nó bay ngang bay dọc trong tẩm cung, lách qua những đồ vật được bày trí ngăn nắp. Nó còn không quên quay đầu lại kêu gáy ầm ĩ để chọc tức Linh Nhi và Tiểu Lý Tử.

“Con gà khốn kiếp! Đừng để cho ta bắt được! Ta sẽ vặt sạch lông của mi cho biết mùi!”

“Kê kê kê!”

Tiểu lý tử và linh nhi càng nghe càng tức giận sùi bọt mép.

Một lúc sau, nhiều đồ vật trong tẩm cung đều bị đổ ngổn ngang, hai người vẫn đang truy đuổi theo thiên vỹ kê nhưng mà vẫn không thể tóm được.

Diệp Hàn cười ha hả khi nhìn thấy cảnh tượng hài hước trước mắt, ngay lập tức hắn liền nhanh chóng giơ tay ra hiệu cho thiên vĩ kê bay về phía mình.

“Ch·iếp ch·iếp.” Thiên vỹ kê thấy Diệp Hàn liền bay vội về phía hắn, nó đậu êm ái trên vai phải và quay đầu nhìn về phía hai người một béo một gầy đang hít hà hít hả chạy theo nó, một bộ dáng khinh thường chế nhạo. Nó gáy lên một tiếng rất to và rất chua chát, như muốn nói: “Hừ, hai tên ngốc kia, các ngươi cũng muốn bắt được ta sao? Đến đây bắt ta đi, bắt ta đi.” Nói xong liền quay đuôi lại phía hai người mà không ngừng lắc lắc ngoáy ngoáy.

Linh Nhi và Tiểu Lý Tử chạy đến gần Diệp Hàn, họ vừa thở hổn hển vừa nhìn về phía Thiên vỹ kê đang ngoáy mông trên vai hắn. Hai người không hiểu tại sao con gà c·hết tiệt này lại có thể nghe lời điện hạ, lại còn có một bộ dáng rất thân thiết và yêu mến. Linh Nhi liền hỏi với giọng nghi ngờ: “Điện hạ, ngài quen nó sao?”

“Hahaha.”

“Nó là sủng vật ta mới nuôi, khi nó vừa nở ra thì cần phải ngủ một thời gian để tiêu hóa năng lượng trong vỏ trứng, nên ta chưa có dịp giới thiệu nó với hai người.”

Tiểu lý tử và Linh Nhi nghe vậy thì gật đầu, trong lòng tức giận chửi rủa mười tám đời tổ tông con gà khốn nạn kia, nhưng cũng chỉ đành bất lực.

“Hài, ai bảo nó là sủng vật của điện hạ đâu.”



“Linh Nhi tại sao tiểu Kê vừa mới tỉnh lại các ngươi liền đuổi bắt nó vậy, không phải muốn đem nó làm thịt nướng đấy chứ.” Nói xong thì nhìn chằm chằm vào hai người.

Thiên vỹ kê đang ngồi trên vai Diệp Hàn một cách sung sướng và tự mãn, nó cảm thấy thật vui vẻ khi trêu chọc hai kẻ tên đần độn, nhưng khi nó nghe thấy Diệp Hàn gọi mình là tiểu kê thì cảm thấy rất bực bội và xấu hổ. Nó liền không ngừng phản đối bằng cách gáy lên một cách rất to và oán trách, như muốn nói: “Ta không phải tiểu kê, đừng có gọi ta là tiểu kê.”

Diệp Hàn nghe những tiếng ch·iếp ch·iếp như sự đồng ý thì cười ha hả và nói với giọng rất tình cảm và âu yếm: “Này, ngươi cũng thích cái tên tiểu kê à, vậy từ nay về sau gọi ngươi là tiểu kê.” Hắn không để ý sự phản kháng của Thiên vỹ kê mà quyết định đặt tên cho nó như vậy.

Linh Nhi đứng đối diện lập tức cười nghiêng cười ngả, cười trên sự đau khổ của người khác. Tiểu lý tử cũng muốn cười theo, nhưng nhìn vào ánh mắt của Diệp Hàn thì hắn cười không nổi.

“Điện hạ đúng là trọng nữ khinh thái dám mà.”

Tiểu lý tử nhìn quanh một vòng thấy bầu không khí có chút xấu hổ liền hỏi: “Điện hạ, đây là loài kê gì mà nó lại có thể lợi hại được như vậy? Nó có vẻ không giống như một con linh kê thông thường. Dù nô gia là nguyên anh cảnh cũng không thể đuổi kịp và bắt được nó.”

Diệp Hàn nhìn vào tiểu Kê đang bực tức khoanh chân khoanh cánh ngồi trên vai thì cười tươi rực rỡ.

“Đây là hậu duệ thần thú Thiên Vỹ Kê. Lên cho dù nó mới chỉ là con non, nhưng cũng không phải là một nguyên anh kỳ như ngươi có thể bắt được. Bản năng thần thông của nó là “Thiên Hống” có thể phát ra tiếng gáy vang trời, chấn nát linh hồn kẻ thù.” Hắn dừng lại liếc mắt nhìn biểu hiện của Linh Nhi và tiểu lý tử, một lúc sau thì hắn lại nói tiếp: “Cũng may nó chưa thuần thục được “Thiên Hống” nếu không hai người các ngươi cũng không còn lành lặn mà đứng đây.”

Linh Nhi và Tiểu Lý Tử nghe thấy điều đó liền kinh ngạc và kh·iếp sợ.

“Nó thật…thật là thần thú.”

“Nhưng sao nhìn nó từ đầu đến chân cũng không thấy nó có điểm gì giống thần thú vậy.” Linh Nhi đi dạo một vòng quanh tiểu Kê rồi nghi hoặc hỏi.

“Có thể do nó là con non thần thú chưa trưởng thành nên các ngươi không nhìn ra được vẻ uy nghiêm của nó, điều này cũng không có gì lạ.” Diệp Hàn nghe vậy thì ho khan một tiếng, nhìn đi chỗ khác.

“Là như vậy sao.” Linh Nhi vẫn hơi nghi ngờ.

Diệp Hàn không muốn tiếp tục bàn luận về chủ đề này nữa liền nói: “Tiểu lý tử, bình thường thì yêu thú cần đạt đến cảnh giới nào mới có thể hóa hình thành người?”



“Điện hạ, yêu thú thường phải từ kim đan kỳ trở lên mới có khả năng hóa hình, nếu yêu thú có huyết mạch cao quý thì cảnh giới yêu cầu càng khắt khe, có khi phải độ kiếp kỳ mới có thể hóa hình được. Nếu không muốn chờ đến khi đột phá cảnh giới để hóa hình thì có thể sử dụng hóa hình thảo thì có thể hóa hình ngay lập tức.”

Diệp Hàn nghe vậy thì trầm tư suy nghĩ, nếu tiểu kê có thể hóa hình luôn thì rất tốt cho nó, vừa có thể tăng lên tốc độ tu luyện, lại có thể hạn chế đi được một số phiền phức. Quyết định vậy Diệp Hàn liền lập tức gọi Thương Hy tìm kiếm thông tin về hóa hình thảo.

“Ký chủ, trong thương thành bây giờ có hai loại hóa hình thảo là linh dược hóa hình thảo và tiên dược hóa hình thảo, ký chủ muốn mua loại nào.”

Diệp Hàn nghe vậy không lập tức chọn mua ngay mà hỏi: “Tiên dược hóa hình thảo có giá bao nhiêu điểm tích lũy.”

“Ký chủ, tiên dược hóa hình thảo thì có giá là 1.246.794.721.452.496( tương đương 1.246.794 tiên thạch hạ phẩm. sau này nếu là tiên dược, tiên đan v.v… sẽ để nó ở dạng tiên thạch cho số đỡ dài nha. 1000 linh thạch cực phẩm = 1 viên tiên thạch hạ phẩm)

“Thế còn linh dược hóa hình thì sao?”

“Linh dược hóa hình thì nó rẻ hơn rất nhiều, giá của mỗi cây linh dược là một triệu hai trăm điểm tích lũy. Cao cấp hơn thì là mười hai triệu điểm tích lũy.”

“Tại sao cùng là hóa hình thảo lại có giá chênh lệch nhiều nhiều đến như vậy?”

“Tiền nào của đấy thưa ký chủ, linh thảo chỉ đơn giản là hóa hình thành người, còn tiên thảo là biến đổi bản chất lột xác thành người.”

Diệp Hàn nghe vậy thì gật đầu, với tình hình kinh tế hiện tại của hắn thì chắc chắn hắn chỉ có thể mua linh dược hóa hình thôi, còn tiên dược muốn mua thì chỉ có nằm mơ. Mà linh dược thì cũng lên chọn loại cao cấp, hiện tại hơn mười hai triệu điểm tích lũy đối với hắn không còn là vấn đề.

“Thương Hy lập tức mua cho ta một cây linh dược hóa hình thảo cao cấp.”

Trong khi Diệp Hàn đang nói chuyện với Thương Hy về hóa hình thảo thì Linh Nhi và tiểu lý tử đang nhìn chằm chằm vào hắn. Hai người không hiểu điện hạ nhà mình đang làm gì mà cứ thì thầm nói lảm nhảm một mình, ánh mắt thì cứ nhìn thẳng về phía trước không chớp lấy một cái.

Cô liền bước lên vài bước lay nhẹ vào vai hắn gọi lớn một tiếng: “Điện hạ điện hạ, người suy nghĩ cái gì mà trầm tư lâu thế.” Linh Nhi tò mò nhìn Diệp Hàn hỏi.

Diệp Hàn cười nhạt một tiếng, không đáp lại gì. Hắn từ từ nâng bàn tay ra trước mặt mọi người, bỗng nhiên trong lòng bàn tay hắn phát ra ánh sáng rực rỡ. Sau chùm ánh sáng đó chính là một cây linh dược hiện ra, khiến cho Linh Nhi và những người khác đều không khỏi nghi hoặc.

“Điện hạ, đây là . . .?”

“Hóa hình thảo.”