Đám người Tiêu Sơn viện trưởng thấy vẻ mặt Mộ Dung Lan sầu lo, không nhịn được quan tâm hỏi: “Mộ Dung, đã xảy ra chuyện gì?”
Mộ Dung Lan lắc đầu: “Không có việc gì.”
Trong lòng y thầm mặc niệm, ngàn vạn lần không nên xảy ra chuyện gì mới tốt.
Đám người Hoa Kinh Vũ đã tiến vào sơn mạch, tình cảnh trước mắt lập tức trở nên âm trầm u ám, bốn phía đều là cây lá um tùm, không khí âm u quỷ dị, ở chỗ tối ẩn ẩn có tiếng rì rào vang lên, còn có xa xa truyền đến tiếng gầm nhẹ của dã thú.
Mặc dù là ban ngày, cũng khiến cho người ta cảm thấy bất an, rừng rậm Đen quả nhiên không thể coi thường, chỉ mới ở cửa khu rừng đã cảm thấy áp bách như vậy, bên trong chỉ sợ càng khiến cho người ta bị đè nén.
Trong đoàn người, nam nhân đi trước, hai người Hách Liên Hiên cùng Khương Duy dẫn đầu. Đừng nhìn hai người này, một người im lặng là vàng, một người là thối rắm thích chưng diện, nhưng những lúc nguy hiểm, bọn họ tương đối thân thiết với nhau. Dọc đường đi Hách Liên Hiên chưa từng nói chuyện, nhưng lúc này lại mở miệng, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng mang theo sự trầm thấp, chậm rãi vang lên: “Cẩn thận chút, chớ khinh thường.”
“Ừm.” Mấy người phía sau lên tiếng trả lời, hai người đằng trước liền bắt đầu tiến sâu vào trong. Đoàn người càng đi sâu vào, ánh sáng dần trở nên u ám, trên đỉnh đầu, những tia sáng loang lổ giữa những tán lá cây chiếu xuống.
Những nhóm xung quanh sớm đã phân tán, cho nên dọc đường đi cũng không bắt gặp những người khác, chỉ có mấy người bọn họ.
Trên đường đi, bọn họ không phát hiện bất cứ dã thú hay địch nhân nào. Cho nên có chút thoải mái, Tiểu Chiêu trời sinh là một tiểu nha đầu hiếu động, đôi mắt luôn nhìn khắp nơi.
Rất nhanh liền thấy cách đó không xa trong bụi cây có một đóa thất thải ma cô (nấm bảy màu), nhìn qua thập phần xinh đẹp, Tiểu Chiêu cao hứng kêu lên, nhào tới: “Cây nấm này thật xinh đẹp a~.”
Nàng đưa tay muốn ngắt lấy, Hoa Kinh Vũ biến sắc, kêu to: “Cẩn thận, cây nấm này có độc, hơn nữa bên cạnh nấm độc hẳn là có rắn.”
Thanh âm của nàng vừa dứt, sắc mặt Tiểu Chiêu liền biến sắc, thân mình co rụt lại, một đạo u quang hiện lên, đó là một con rắn độc màu đỏ tươi, vô thanh vô tức vọt tới, bất quá vì Tiểu Chiêu đột nhiên lùi lại, cho nên liền đánh vào không khí.
Khương Duy nhanh chóng tiến lên, vận kình khí, một chưởng oanh tới, đem con rắn độc kia đánh chết, Tiểu Chiêu nghĩ lại mà sợ không thôi, sắc mặt lập tức trắng bệt.
Hách Liên Hiên liếc mắt nhìn nàng một cái, thản nhiên nói: “Đừng tùy tiện chạm vào thứ gì, ít nhất phải nhìn rõ ràng là vật gì rồi mới động thủ.”
Y vừa nói xong, sắc mặt đột nhiên biến đổi, nhanh chóng mở miệng: “Cẩn thận, có sát khí.”
Nhan Băng nhanh chóng vọt ra, chắn trước mặt Hoa Kinh Vũ, cẩn thận nhìn xung quanh, Tiểu Chiêu cùng Hoa Thanh Phong cũng hết sức chăm chú tập trung nhìn bốn phía.
Đột nhiên trong rừng vang lên tiếng cười hung hăng càn quấy ngang ngược, theo đó một đạo thanh âm từ trong rừng vọng lại: “Hoa Kinh Vũ, ngươi cho là đánh bổn tiểu thư xong liền quên đi như vậy sao?”
Mấy đạo thân ảnh từ bốn phía hiện ra bay tới, đồng thời hạ xuống đối diện đám người Hoa Kinh Vũ, những người này chính là Vân Ương Ương cùng đồng bọn của ả.
Bốn nam nhân cùng một nữ nhân đứng ở phía sau Vân Ương Ương, một đám hai tay ôm ngực, ánh mắt âm lãnh, chú ý đến động tĩnh bên này.
Trên mặt Vân Ương Ương tràn đầy ý cười âm tàn, đôi mắt thèm muốn liếc nhìn Hách Liên Hiên tuấn mỹ u buồn làm người khác nhộn nhạo hanh âm không tự giác được dịu dàng: “Hách Liên hoàng tử, mục tiêu của ta là Hoa Kinh Vũ, cùng các ngươi không có quan hệ, hiện tại các ngươi có thể rời đi.”
Nói xong ả lại nhìn về hướng đám người Tư Đồ Tiểu Chiêu cùng Hoa Thanh Phong còn có Khương Duy: “Mấy người các ngươi cũng có thể tự mình rời đi, người ta muốn thu thập chỉ có một mình Hoa Kinh Vũ, cùng người khác không quan hệ, các ngươi rời đi, chúng ta sẽ không động thủ.”
Sắc mặt Nhan Băng có chút khó coi, khẩn trương nhìn Hách Liên Hiên cùng Khương Duy, lại nhìn Tư Đồ Tiểu Chiêu. Nàng biết lúc này Hoa Thanh Phong không có khả năng không để ý đến hai người chủ tớ các nàng, chỉ là người khác sẽ kiên định đứng ở chỗ này sao? Lúc này nếu như bọn họ bỏ rơi các nàng, tất nhiên các nàng sẽ không thoát được độc thủ của đám người Vân Ương Ương.
Tô Noãn bên cạnh Vân Ương Ương cũng kêu lên: “Hách Liên hoàng tử, chuyện này là một chút đụng chạm giữa Vân Ương Ương cùng Hoa Kinh Vũ, cùng Hách Liên hoàng tử không có nửa điểm quan hệ, cho nên Hách Liên hoàng tử có thể dẫn bọn họ rời đi.”
Nàng cười đến vô cùng hoàn mỹ, nàng hi vọng có thể lưu lại hình tượng tốt đẹp trong lòng Hách Liên Hiên.
Bất quá trong mắt Hách Liên Hiên căn bản sẽ không có một chút bóng dáng nào của nữ nhân này, y thản nhiên khẽ động lông mi đen đậm, mắt dài nhỏ híp lại, ánh mắt nghiêm nghị trầm tĩnh: “Chúng ta nếu là một đội, thì tuyệt đối sẽ không bỏ ai lại.”
Con ngươi Hách Liên Hiên bắn ra tia sáng u lãnh, khuôn mặt tuấn mỹ hòa với một vẻ nhu hòa rực rỡ, phát ra ánh sáng nhàn nhạt, bao phủ cả người y.
Phía sau y, Tư Đồ Tiểu Chiêu lập tức híp mắt lại như trăng lưỡi liềm, khóe môi gợi lên nụ cười thật tươi. Thực đàn ông, quả nhiên không hổ là nam nhân Tư Đồ Tiểu Chiêu nàng vừa ý: “Hách Liên Hiên, được lắm.”
Tư Đồ Tiểu Chiêu giơ ngón tay cái lên, Khương Duy ở phía sau Hách Liên Hiên kêu to lên: “Còn có ta mà, ta đâu? Ta cũng quyết không lùi bước.”
Dứt lời, Khương Duy lập tức bày ra một phong thái ngọc thụ lâm phong nhẹ nhàng, hạc trong bầy gà.
Tư Đồ Tiểu Chiêu rối rắm một chút, bất quá hôm nay Khương Duy cũng có chút khí khái nam nhân, liền miễn cưỡng mở miệng: “Ừ, ngày hôm nay Khương Duy cũng được lắm, không hỗ là ngọc thụ lâm phong, phong thái nhẹ nhàng, Khương công tử.”
Cho tới bây giờ, đây là một câu thư thái nhất Khương Duy nghe được.
Y rú lên một tiếng sói tru, tâm tình thập phần kích động, sau đó vẻ mặt không biết sợ nhìn về phía đám người Vân Ương Ương ở đối diện: “Vân Ương Ương, các ngươi đừng hòng đụng đến bất cứ người nào trong nhóm bọn ta, nhớ kĩ, là bất kì một người nào.”
Y nói xong liền tiến đến đứng cạnh Hách Liên Hiên, hoàn toàn không sợ hãi.
Đối diện, sắc mặt hai người Vân Ương Ương cùng Tô Noãn rối rắm, kỳ thật các nàng thật sự không muốn động tới Hách Liên hoàng tử a~. Thật ra trong lòng các nàng y là thần a~, nhưng xem ra hôm nay không muốn động chỉ sợ là không được.
Trương Khải sau lưng Vân Ương Ương có chút không nhịn được, trực tiếp tiến lên kéo Vân Ương Ương qua, nhìn Hách Liên Hiên cùng Khương Duy: “Các ngươi đã rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, vậy thì đừng trách bọn ta không khách khí.”
Nói rồi y liền xoay qua ba tên đồng bọn: “Lên, hung hăn giáo huấn những kẻ cuồng vọng này.”
“Được.” Ba đồng bọn phía sau Trương Khải, thân hình khẽ động, đôi mắt của bốn người như mắt hổ, ngoan lệ nhìn chằm chằm mấy người đối diện.
Trương Khải là người có nội lực cao nhất trong nhóm, nội lực của y đã đạt cấp sáu, ba đồng bọn so với y thấp hơn một chút, một người tên Cao Cường, hai người còn lại là Mạnh Đông Sinh và Lăng Thành.
Sở dĩ bọn hắn cùng nhóm với Vân Ương Ương, là bởi vì phụ thân của Vân Ương Ương chính là kinh Triệu phủ doãn, cùng gia tộc bọn họ có quan hệ, hơn nữa Vân Ương Ương còn hứa cho bọn họ vài thứ tốt, tự nhiên bọn hắn sẽ xuất thủ.
Mục tiêu ngày hôm nay của bọn họ là Hoa Kinh Vũ, không đem nàng đánh chết, thì ít nhất cũng phải đánh cho tàn phế: “Bốn người chúng ta bao vây Hách Liên Hiên, Khương Duy, Tư Đồ Tiểu Chiêu, còn có Hoa Thanh Phong.”
“Hai người các ngươi đối phó với hai người chủ tớ Hoa Kinh Vũ, có nắm chắc hay không?” Trương Khải phân công nhiệm vụ.
Vân Ương Ương gật đầu, đôi mắt như sói quan sát thân thể gầy yếu của Hoa Kinh vũ, trên khuôn mặt đen kịt, cặp mắt lại chói mắt giống như sao trên trời. Vân Ương Ương nhìn thấy cực kì chán ghét, thật sự muốn đào hai mắt của nàng ra, dáng người xấu xí, nhưng ánh mắt kia lại làm cho người ta đố kị: “Được!”