Tà Vương Tuyệt Sủng Chính Phi Độc Địa

Quyển 1 - Chương 15




Lần này Vân Ương Ương chịu thiệt, chắc chắn tiến vào rừng rậm Đen nàng ta sẽ tìm người tổ đội lợi hại hơn so với nàng.

Về phần người của đội các nàng, cao cấp nhất là Hách Liên Hiên, hiện tại là nội lực cấp năm đỉnh, Tiểu Chiêu và Khương Duy là nội lực cấp bốn, nàng là nội lực cấp hai, mà Hoa Thanh Phong cũng không có nội lực, chỉ tu luyện kiếm kĩ, kiếm khách chỉ có thể đánh lén, nếu cùng người nội lực lợi hại chính diện giao phong, không chiếm được chút lợi thế nào.

Cho nên thực lực của đội các nàng theo tổng thể mà nói rất yếu, nếu chống lại bọn người Vân Ương Ương, chỉ sợ phần thắng không lớn. Vì thế thứ nên chuẩn bị các nàng đều chuẩn bị, chuẩn bị mấy thứ độc dược mang theo, phòng hờ bất kì tình huống nào.

Về phần Hoa Kinh Vũ hai ngày ở Khinh Vũ Các, lại không có ai đến gây phiền toái, yên tĩnh vô cùng, giống như sự yên tĩnh trước cơn bão táp.

Hoa Kinh Vũ biết, sự yên tĩnh này không có nghĩa là về sau không có việc gì, mà sẽ có phiền toái lớn hơn nữa. Cho nên nàng nhất định phải nhanh chóng thăng cấp nội lực, chỉ có nâng cao nội lực, mới có thể không bị người khi dễ.

Hai ngày sau.

Trước cửa thư viện Ngọc Hoàng, một đoàn ba người, năm người tụ hợp cùng một chỗ, chuẩn bị xuất phát đi về phía dãy núi rừng rậm Đen tham gia vây săn. Lần này không ít người tham gia vây săn, trong đó có không ít là nam nhân, nam nhân bình thường đều thích loại hoạt động săn bắn này, cho nên có rất ít người không tham gia, về phần nữ tử cũng có nhiều bộ phận người tham gia.

Bất quá những người này đều là thành viên của ban võ cùng ban kiếm, đừng xem thường những thành viên này, những người này tương lai đều sẽ trở thành trụ cột vững vàng của Yến Vân quốc, nam nhân sau này sẽ trở thành quan viên trong triều đình, nữ nhân sẽ trở thành quý phu nhân danh môn, vì thế học viện Ngọc Hoàng trong lúc giảng dạy không tiếc trả giá mọi thứ, đây là ý chỉ truyền xuống của hoàng thượng, chỉ có những người này lớn mạnh, Yến Vân quốc mới có thể thịnh vượng, một quốc gia nếu không có nhân tài, cũng đại biểu nó sắp diệt vong.

Lần này săn bắt không chỉ nhiều người, thời gian còn rất lâu, lấy một tháng làm kỳ hạn, thời gian một tháng này ăn uống này nọ mọi người tự giải quyết, một tháng sau mới có thể đi ra ngoài, rèn luyện như vậy không chỉ là trên thân người, cũng có trên ý chí.

Đám người Hoa Kinh Vũ và Hoa Thanh Phong đến tập hợp sau cùng, im lặng chờ một bên, trong khoảng thời gian đó nàng cảm thấy có người luôn trừng về hướng bên này, trong lòng có chút hiểu rõ, ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên là Vân Ương Ương luôn liếc mắt về phía bên này, trong mắt sát khí rất nặng.

Hoa Thanh Phong cùng Hoa Kinh Vũ an tĩnh chờ ở mọt bên, chỉ là Hoa Kinh Vũ cảm nhận một ánh mắt tràn đầy sát khí luôn nhìn nàng, trong lòng có chút khó chịu, liền ngước lên, quả hiên chính là Vân Ương Ương.

Xem ra lần này tiến vào rừng rậm Đen vây săn, cực kỳ nguy hiểm, ngoại trừ phải phòng bị những dã thú lợi hại, còn phải đề phòng những người Vân Ương Ương hạ sát tâm.

Người phụ trách của học viện Ngọc Hoàng Tiêu Sơn trưởng lão là một lão giả râu tóc bạc trắng, có chút mùi vị của đạo cốt tiên phong, lão ta là đại trưởng lão chủ sự của thư viện, đừng nhìn thấy lão ta là người cực kỳ hòa ái, nhưng khi xử phạt người lại cực kỳ nghiêm khắc tàn nhẫn, học viện không ít người đều sợ lão ta.

Tiêu Sơn trưởng lão ở trước cổng thư viện bắt đầu phát biểu: “Vây săn lần này là một cơ hội của các ngươi, mọi người nhất định không được lười biếng, phải cố gắng săn bắt con mồi, cũng như trước, đội săn bắt dã thú nhiều nhất, sẽ nhận được phần thưởng của thư viện, hơn nữa trong lúc săn bắt, có thể tôi luyện ý chí của các ngươi, có ích cho việc thăng cấp nội lực, cùng với phát huy phản ứng trường thi.”

Lời của Tiêu Sơn trưởng lão vừa dứt, bên dưới tràn tiếng hoan hô, không ít người kích động gật đầu, hưng phấn bừng bừng nói phần thưởng của đội đứng đầu, mọi khi tiểu đội săn bắt dã thú nhiều nhất sẽ được thư viện thưởng cho bí kiếp võ công bậc cao, lần này chỉ e cũng không ngoại lệ, những người tham gia vây săn này, không ít người trong đó phụ thân đều là quan văn, trong gia tộc cũng không có bí quyết võ công lợi hại, nếu có thể có được một quyển bí quyết võ công lợi hại, không thể nghi ngờ là chuyện cao hứng nhất.

Tiêu Sơn phất tay đợi cho đến khi mọi người im lặng, lại tiếp tục mở miệng: “Nhưng mà mọi người không thể coi thường rừng rậm Đen này, tuy rằng không có cực kỳ nguy hiểm, nhưng nguy hiểm vẫn luôn tồn tại, các ngươi nên cẩn thận, cho nên đội viên mỗi tổ không được nội loạn, nhất định phải đoàn kết, chú ý dã thú sống bầy đàn bên trong, gặp phải dã thú sống bầy đàn tốt nhất lập tức lui ra, hơn nữa bên trong có rất nhiều cao thủ lánh đời tính tình cổ quái, mọi người dẫu sao cũng phải cẩn thận một chút, nếu gặp nguy hiểm, có thể phát tín hiệu, tự khắc sẽ có người đuổi theo giúp đỡ các ngươi.”

Lão sư của thư viện tất cả đều ở trong dãy núi rừng rậm Đen, chuẩn bị tùy lúc cứu những đệ tử lâm vào những hoàn cảnh khốn đốn.

Tiêu Sơn trưởng lão ra lệnh một tiếng: “Xuất phát.”

Mọi người đều lên xe ngựa, mỗi đội một chiếc xe ngựa, đội ngũ chậm rãi, một đường rời khỏi Kinh Giao, tiến về phía dãy núi rừng rậm Đen. Lúc xe ngựa của Vân Ương Ương đi qua xe ngựa của Hoa Kinh Vũ, nàng ta hướng Hoa Kinh Vũ ra dấu ngón giữa một cái, cực kỳ khinh miệt trừng về phía nàng, sau đó vứt cái rèm xuống, xe ngựa nghênh ngang rời đi.

Đám người Hoa Kinh Vũ ngồi trong xe ngựa, cũng một đường theo sau xe ngựa của người khác rời khỏi.

Dọc đường mọi người không ngừng thúc ngựa mà đi, ngay cả nghỉ ngơi cũng đều ngủ trên xe ngựa của chính mình.

Đám người Hoa Kinh Vũ bởi vì ở chung mười ngày, hai bên đã rất thân thiết, giống như bạn hữu bình thường. Bởi vì là đội viên của tổ đội, cho nên quan hệ hai bên không tệ, chỉ trừ việc mỗi ngày Khương Duy hỏi bọn họ một lần: “Ta đẹp trai không? Ta có phải đẹp trai bạo không?”

Tất cả mọi người đều lười để ý tên động kinh này, lúc không ai hỏi, y liền hỏi Hách Liên Hiên trầm mặc, đáng tiếc Hách Liên Hiên vẫn cứ không để ý tới y, cuối cùng khiến cho Khương Duy bắt đầu khiêu chiến Hách Liên Hiên.

Bất quá tính tình của Hách Liên hoàng tử tốt đến mức khiến người tranh cãi vô ích, du cho Khương Duy vẫn cứ khiêu chiến, y lẳng lặng không nói một câu. Khương Duy giống như đánh vào cây bông, cả người sức lực đều không có.

Cuối cùng chỉ có thể hạ kết luận: “Đây chính là khúc gỗ, một khúc gỗ, các ngươi nói có phải không?”

Trong xe ngựa, mấy khuôn mặt đồng thời quay đầu, làm như không nghe thấy lời của y, Khương đại công tử phát điên: “Không phải là một khúc gỗ, là năm khúc, chẳng lẽ khen bổn công tử các ngươi sẽ chết à.”

Trầm mặc như trước không tiếng động, không ai để ý tới y, cuối cùng Khương đại công tử yan rồi, lui về một góc của xe ngựa, không nói câu nào, bộ dạng hữu khí vô lực giống như chết cha chết mẹ vậy.

Dọc đường đi Hách Liên Hiên rất ít nói chuyện, đem trầm mặc là vàng phát huy đến cực hạn.

Bất quá y mang theo bộ dáng tuấn mỹ mang theo u buồn thản nhiên, làm cho nữ nhân trong xe ngựa luôn thán phục.

Tiểu Chiêu lại mắt ứa sao hồng, thỉnh thoảng hướng Hách Liên Hiên ném tên tim hồng, đáng tiếc Hách Liên Hiên lẳng lặng làm bộ không hiểu phong tình không thấy được, từ đầu đến cuối cũng không để ý ba người bọn họ, cuối cùng Tiểu Chiêu chỉ có thể đem tràn đầy nhiệt tình để ở trong lòng.

Dọc theo đường đi, các nàng thu hoạch lớn nhất đó là mấy nữ nhân ở chung rất vui vẻ, trải qua mười ngày ở chung, mấy người càng ngày càng hợp ý, trở thành bạn hữu chân chính.

Mười ngày sau rốt cuộc đã đến dãy núi rừng rậm Đen, tất cả xe ngựa của thư viện Ngọc Hoàng đều dừng lại, Tiêu Sơn trưởng lão đứng ở cửa sơn mạch nhìn đội viên mỗi đội, bắt đầu dặn dò: “Được rồi, kế tiếp là bắt đầu vây săn, bãi vây săn đã vòng lại rồi, các ngươi sau khi đi vào sẽ nhìn thấy bản đồ kí hiệu, nhớ kĩ bốn phía trong bản đồ kí hiệu có thể săn bắt, không được vào sâu bên trong, nhớ rõ chưa, mặt khác nếu gặp nguy hiểm có thể phát đạn tín hiệu, sẽ có người lập tức tiến vào giải vây.”

“Vâng, đại trưởng lão.”

“Vây săn bắt đầu.” Tiêu Sơn trưởng lão hô một tiếng, mọi người tiến vào sơn mạch, Vân Ương Ương đi theo đoàn người phía sau vào, lúc đi qua bên cạnh đám người Hoa Kinh Vũ, ngón tay dựng thẳng lên trời, sau đó lại hướng xuống dưới đất, ý chỉ cuồng vọng đến cực điểm.

Đội Hoa Kinh Vũ không có đi giành với người khác, mà là chậm rãi đi ở phía sau, lúc đi qua bên cạnh đám người Tiêu Sơn trưởng lão, Mộ Dung Lan lão sư đột nhiên gọi đội của các nàng: “Tổ của các ngươi ở bên trong cẩn thận một chút.”

Nhóm Người Hoa Kinh Vũ không có cùng đám người đoạt đường, hướng phía mạn thôn mà đi vào trong, lúc đi qua Mộ Dung Lan bỗng mở miệng dặn dò: “các ngươi nên thận trọng một chút.”

Mộ Dung Lan đối với thành viên của đội bọn họ vẫn có chút lo lắng, tuy rằng mấy người này nhìn thấy tựa họ cũng không tệ, Hách Liên Hiên lại có nội lực cấp năm, đáng tiếc trong đội ngũ của người khác, lại có cao thủ lợi hại hơn.

Y trước đó liếc một cái, phát hiện tổ người của Vân Ương Ương thực lực cực kỳ lợi hại, ngoại trừ Vân Ương Ương cùng một người tên Tô Noãn là nội lực cấp bốn, đội viên khác thực lực đều rất mạnh, lợi hại rất nhiều so với Vân Ương Ương cùng Tô Noãn, đều là cao thủ rất lợi hại.

Người của đội Vân Ương Ương thực lực hết sức hùng mạnh, nếu bọn họ chống lại đám người Hoa Kinh Vũ, chỉ sợ bọn họ rất nguy hiểm, nhưng chuyện đã đến bước này, hơn nữa Hoa Kinh Vũ một lòng muốn tham gia vây săn lần này, y chung quy không thể ngăn cản họ vào bây giờ.

Đôi với sự lo lắng của Mộ Dung Lan, Hoa Kinh Vũ rất cảm kích, cung kính nói cám ơn “Cám ơn lão sư.”

“Nếu xảy ra chuyện gì giải quyết không được, nhớ kỹ, lập tức phát đạn tin hiệu cho ta, ta sẽ lập tức đi qua giúp các ngươi.” Mộ Dung Lan cũng không phải là người nhiều chuyện, bình thường rất ít quan tâm một đệ tử như vậy, trước kia y cũng không để ý nhiều đến Hoa Kinh Vũ cho lắm.

Nhưng hiện tại không biết tại sao, lại theo bản năng muốn giúp đỡ nàng, có lẽ chính mình thấy được sự quật cường giữa lông mày nàng, còn có ý chí chiến đấu không khuất phục kia.

“Chúng ta biết rồi.” Hoa Kinh Vũ nói xong không nói thêm gì nữa, xoay người sải bước tiến về rừng rậm Đen, nghĩa vô phản cố, không thành công liền xả thân, không có gì đáng sợ.

Sống thì phải sống đỉnh thiên lập địa, chết có gì đáng sợ, nàng vốn đã chết qua một lần, nàng tuyệt đối không phải là loại người cả đời hèn nhát.