Tà Vương Phúc Hắc Sủng Cuồng Phi

Tà Vương Phúc Hắc Sủng Cuồng Phi - Chương 51-4: Đoạn thứ bốn: Tuyệt sát trận




Đáy vực vô cùng yên tĩnh, chung quanh đều là đá vụn hỗn độn, gió lạnh thổi qua, mang theo tà khí, làm cho người ta cảm thấy lạnh cả sống lưng.

“Mặc, đây là nơi nào?” Dạ Hi nghi ngờ hỏi, dựa theo khí hậu nơi này, vách núi này phải là rừng rậm mới đúng, làm sao có thể là một mảng hoang vắng.

Quân Mặc Hiên trầm mặc, sắc mặt ngưng trọng nhìn bốn phía một hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng: “Đây là tuyệt sát trận.”

Nghe vậy, sắc mặt Dạ Hi kinh hãi, tuyệt sát trận nàng đã từng thấy ở trong cổ thư, lúc đó sau khi bị Quân Mặc Dực vây khốn trong trận pháp, nàng đã đi nghiên cứu qua.

Sở dĩ tuyệt sát trận được tán dương là thần chết, vì mỗi một người tiến vào tuyệt sát trận chỉ có thể không ngừng chém giết, cho đến khi kiệt sức mà chết mới thôi. Mà tuyệt sát trận có năm vây trận là trụ cột, xung quanh vây trận lại bố trí vô số huyễn trận và sát trận, vì vậy muốn phá trận trừ phi phá giải được toàn bộ trận pháp lớn lớn nhỏ nhỏ ở đây.

Nhưng trận pháp đầu tiên có chín chín tám mươi mốt loại biến hóa, mà trận pháp như vậy trong tuyệt sát trận có trên trăm cái, muốn dựa vào thực lực cá nhân để phá trận, quả thật là nói nhảm giữa ban ngày.

“Có phương pháp phá trận không?” Dạ Hi lên tiếng hỏi, hiểu biết của nàng với trận pháp không nhiều lắm, cho nên ngoài phương pháp phá tuyệt sát trận vừa rồi, nàng thật sự không biết phá giải thế nào.

Song, lúc Quân Mặc Hiên đang chuẩn bị nói chuyện thì tuyệt sát trận lại bắt đầu phát sinh biến hóa. Độ nóng nơi này đột ngột tăng cao, những tảng đá ngổn ngang chung quanh như bị lửa nướng, trở nên đỏ bừng.

Mà lúc này Dạ Hi và Quân Mặc Hiên đều đã ướt đẫm mồ hôi. Dạ Hi đoán chừng, nếu cứ tiếp tục tăng cao như vậy, có phải nàng và Quân Mặc Hiên sẽ trở thành heo sữa quay hay không.

Lúc này, cách đó không xa, một viên đá vụn cháy, ngay sau đó một phần đá vụn chung quanh đều bốc lửa, có một số còn từ từ hòa tan.

Không kịp ngẫm nghĩ nữa, Dạ Hi nhanh chóng rút băng ti ra ôm lấy gò núi nhỏ cách đó không xa, rồi kéo Quân Mặc Hiên rời khỏi mặt đất.

Khi Quân Mặc Hiên và Dạ Hi vừa ra khỏi, mặt đất đột nhiên phát sinh biến hóa, nhiệt độ gia tăng mãnh liệt, tảng đá xung quanh đều bị hòa tan, mặt đất cứng rắn biến thành dòng nham thạch nóng chảy. Điên cuồng lan tràn về phía bốn phương tám hướng.

Nhìn một màn này, Quân Mặc Hiên cũng chấn kinh, trầm mặc nửa ngày, mới chậm rãi lên tiếng: “Tìm mắt trận, chỉ khi tìm được mắt trận chúng ta mới có thể phá trận.”

“Mắt trận ở đâu?” Trong mắt Dạ Hi lóe qua tia hưng phấn, đã có biện pháp thì không cần sợ. Nàng tin tưởng chỉ cần nàng và Quân Mặc Hiên cùng cố gắng thì nhất định sẽ tìm được mắt trận. Nhưng, lời nói kế tiếp của Quân Mặc Hiên, lại làm hi vọng của Dạ Hi tan biến.

“Mắt trận nằm ở trong năm cái vây trận trụ cột, mỗi khi qua một khắc vị trí sẽ biến ảo một lần. Hơn nữa, theo tốc độ thăng cấp của tuyệt sát trận, vị trí của mắt trận cũng sẽ phát sinh biến hóa. Cho nên, muốn tìm được mắt trận, trừ khi vận khí tốt.” Quân Mặc Hiên vẻ mặt ngưng trọng nhìn toàn bộ sự việc trước mắt.

Nghe vậy, Dạ Hi chau mày, nhưng mà, khi thấy càng ngày càng nhiều nham thạch phun ra, Dạ Hi cũng không bình tĩnh được nữa, lên tiếng mắng: “Đáng chết, tuyệt sát trận này đúng là danh bất hư truyền, ngay cả dòng nham thạch nóng chảy cũng có thể làm ra.”

Nhìn phạm vi của dòng nham thạch nóng chảy càng lúc càng rộng, nhiệt độ chỗ bọn họ đứng cũng từ từ nóng lên. Vì thế, Quân Mặc Hiên túm lấy băng ti trong tay Dạ Hi, dùng sức móc tới gò núi nhỏ khá cao phía xa. Vận khinh công, Quân Mặc Hiên mang Dạ Hi tới gò núi nhỏ đó.

Mà khi bọn họ tới gò núi nhỏ, lại phát hiện nhiệt độ ở gò núi này thấp hơn nhiệt độ bình thường. Hai người nhìn nhau, trong lòng thầm nghĩ: Không phải mắt trận ở chỗ này chứ.

Trong mắt hai người lóe lên kích động, phân chia nhau cẩn thận tìm kiếm chỗ khả nghi. Đột nhiên, Dạ Hi phát hiện, ở đỉnh gò núi nhỏ có một vết lõm xuống có kích cỡ giống như khối cầu.

Mang theo thái độ thử một lần, Dạ Hi đào bùn đất ở chỗ lõm xuống lên. Quả nhiên, một tiểu cầu màu xám trắng bắn ra phía trước, trong vài cái nháy mắt, liền biến mất trước mắt hai người.

Sau khi tiểu cầu được phóng thích, dòng nham thạch nóng chảy đang điên cuồng gào thét liền ngừng lại, độ nóng bốn phía cũng từ từ hạ xuống. Nhưng, làm cho hai người nghi hoặc là, nhiệt độ đã hạ xuống dưới không độ rồi, mà vẫn còn đang tiếp tục hạ.

Đột nhiên, từng trận quỷ kêu vang lên, làm cho người ta sợ hãi.

Dạ Hi phủi phủi quần áo trên người, ổn định tinh thần. Đồng thời, Quân Mặc Hiên cũng mang vẻ mặt đề phòng nhìn mọi thứ xung quanh.

Cùng với từng trận quỷ kêu, xuất hiện vô số nhân hình màu xám trắng, vật thể trong suốt hình dáng thú vật. Mà những vật thể trong suốt ấy lại dùng tốc độ quỷ dị đánh úp về phía Dạ Hi và Quân Mặc Hiên.

“Mẹ nó, cái quái gì thế này.” Dạ Hi khẽ nguyền rủa một tiếng, vung băng ti trong tay, ra sức chém giết.

May mắn, những vật thể trong suốt này không giống tiểu cường đánh không chết, chỉ cần độ mạnh yếu vừa đủ, vật thể trong suốt giống như bọt khí bị đánh tan ra, không thể ngưng tụ lại được nữa. Nhưng, mỗi lần tiêu diệt hết một đám vật thể trong suốt, một đám khác lại ùn ùn kéo tới.

Không biết đây là nhóm vật thể trong suốt thứ mất tập kích, Dạ Hi và Quân Mặc Hiên hai người vung cánh tay cũng đã vung tới mệt mỏi, mà vật thể trong suốt lại cứ liên tục xuất hiện.

Quân Mặc Hiên nhíu mày, trong lòng biết cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là giải pháp. Đột nhiên, hắn nghĩ đến mắt trận, vừa rồi dòng nham thạch nóng chảy cũng vì mắt trận mà biến mất, như vậy những vật thể trong suốt này cũng nhất định sẽ biến mất.

Vì thế, Quân Mặc Hiên tỉ mỉ đánh giá hết thảy chung quanh, không buông tha bất kì chỗ nào. Cùng lúc đó, Dạ Hi cũng đang quan sát bốn phía.

Rốt cuộc khi hai người sắp không chống đỡ nổi là lúc phát hiện dị thường.

Xa xa, một chỗ rất kín đáo, ở nơi đó tản ra hào quang màu xám trắng, mơ hồ có thể thấy, một đám bọt khí màu xám trắng xuất hiện từ đâu. Sau đó lại hình thành một đám vật thể trong suốt.

“Hi, ta đối phó với bọn chúng, nàng đi diệt thứ kia.” Quân Mặc Hiên lạnh lùng nói. Nói xong, huy động Hiên Viên kiếm trong tay, nhanh chóng chém giết vật thể trong suốt.

Mà Dạ Hi, theo chỗ trống, đi tới chỗ bí mật, một quả cầu màu xám ẩn núp ở đó, thấy Dạ Hi đi tới, quả cầu kia còn kiêu ngạo run lẩy bẩy.

Thấy vậy, khóe miệng Dạ Hi hung hăng run rẩy, thân thủ nhanh chóng tiến lên, muốn bắt lấy quả cầu này. Nhưng, quả cầu này vô cùng giảo hoạt, biết Dạ Hi muốn bắt nó, há có thể chờ ở chỗ đó ngoan ngoãn để nàng bắt.

Dạ Hi chụp hụt, đứng dậy, hung hăng trừng mắt nhìn quả cầu màu xám trắng ở cách đó không xa. Bước nhanh tới, nghĩ muốn bắt quả cầu, nhưng lúc này, dạ Hi lại vồ hụt.

Sau mấy lần, Dạ Hi cũng không bắt được quả cầu, mà lúc này, Quân Mặc Hiên đã tiêu diệt sạch sẽ vật thể trong suốt. Lập tức, gia nhập cùng Dạ Hi, cùng nàng cùng nhau bắt quả cầu màu xám trắng này.

May mắn, mắt trận lần này của tuyệt sát trận, là một tên ham chơi, không có chạy thoát ngay, mà cùng hai người Dạ hi chơi trồn tìm. Nếu như quả cầu màu xám này không ham chơi, trực tiếp đào tẩu, hai người Dạ Hi không biết còn có thể gặp được cái gì nguy hiểm nữa.

Trong lúc nhất thời, hai người đuổi theo quả cầu khắp nơi, đột nhiên Quân Mặc Hiên liếc mắt ra hiệu với Dạ Hi. Dạ Hi sáng tỏ, hai người một trước một sau bọc đánh quả cầu màu xám này.

Ngay sau đó, quân Mặc Hiên thúc giục toàn bộ nội lực, công kích về phía quả cầu màu xám. Không kịp né tránh, quả cầu trực tiếp bị quân Mặc Hiên đánh vỡ.

Sau khi làm quả cầu màu xám chấn vỡ, cảnh vật xung quanh phát sinh biến hóa, toàn bộ là do trận pháp mà ngưng kết thành vật thể, bắt đầu tan rã, cuối củng hóa thành một luồng khói nhẹ tan biến.

Hết trận pháp, cảnh trí nơi này hiện ra. Đây là một rừng cây rậm rạp, bây giờ đang vào mùa xuân, vừa lúc còn có thể thấy mấy đóa hoa nhỏ xinh đẹp.

So với một mảng hoang vắng vừa rồi, không hề giống một điểm nào. Nhưng, hai người còn chưa kịp thưởng thức cảnh trí xung quanh, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện hỏa vũ.

“Mẹ nó.” Dạ Hi khẽ chửi, những người này không yên tâm về nàng, tuyệt sát trận cũng dùng tới, còn chưa từ bỏ ý định, thậm chí ngay cả hỏa vũ cũng mang tới đây.

Đồng thời, sắc mặt Quân Mặc Hiên cũng khó coi, ôm Dạ hi nhanh chóng né tránh. Nhưng mà, trốn đựơc hỏa vũ, thế nhưng hỏa vũ rơi xuống tạo thành đại hỏa làm bọn họ không có cách nào né tranh.

Cùng với hỏa tiễn rơi xuống càng ngày càng nhiều, thế lửa nhanh chóng lan tràn, sau một lúc, cả rừng cây đã lâm vào trong biển lửa.

Mà Dạ Hi và quân Mặc Hiên thấy vậy, nhanh chóng chạy trốn, phía sau là vô số Hỏa Long đang đuổi theo.

“Mặc, chạy về hướng đông, phía trước có nguồn nước.” Dạ Hi lạnh lùng nói, thân hình nhanh chóng di chuyển, giờ phút này, nàng dùng hết sức lực.

Khiến Quân Mặc Hiên kinh ngạc chính là Dạ Hi dùng hết tốc lực chạy, mà hắn sử dụng khinh công cũng chỉ dẫn trước nàng vài bước mà thôi.

Quả nhiên, chạy không bao lâu, Dạ Hi và Quân Mặc Hiên chạy tới bên cạnh một dòng suối nhỏ. Bề mặt suối rộng khoảng năm mươi mét, Dạ Hi không có khinh công, muốn vượt qua là không có khả năng.

“Mặc, có thể vượt qua được sao?” Dạ Hi hỏi thăm, bọn họ có thể nhảy vào trong dòng suối, nhưng nàng không thích.

“Không thành vấn đề.” Quân Mặc Hiên tự tin nói, nói xong, ôm cổ Dạ Hi, sử dụng khinh công nhanh chóng lướt qua mặt suối.

Hi hai người bình an đáp xuống đất, ở bên kia thế lửa đã cháy lan ra đồng cỏ, rất nhanh đã bao phủ toàn bộ núi rừng. Biết đại hỏa không thể hết trong nửa khắc một khắc được, vì vậy hai người tìm một chỗ an toàn, đợi tới khi đại hỏa đốt sạch lại rời đi.

Đi tới phía hạ lưu dòng suối, Quân Mặc Hiên tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy Dạ Hi, dò xét hỏi: “Hi nhi, trừng phạt vi phu có phải đủ rồi không, có thể tha thứ cho ta chứ.”

Nghe vậy, khóe miệng Dạ Hi dương lên ý cười, tuy trong lòng đã không còn tức giận. Nhưng, chuyện lừa gạt lớn như vậy, không làm khó dễ Quân Mặc Hiên, khiến hắn ghi nhớ thật lâu, lần sau hắn còn có thể tái phạm.

Vì thế, dạ hi ra vẻ giận dữ nói: “Tướng công, cách mạng chưa thành công, chàng cần phải nỗ lực hơn. Đừng cho là chàng và ta đã là phu thê chi thực, ta sẽ tha thứ cho chàng.”

Quân Mặc Hiên hơi sững sờ, không tha thứ sao, cũng được, vậy hắn sẽ làm nàng tha thứ cho hắn. Dù sao bây giờ đại hỏa còn chưa tắt, bọn họ cũng không thể đi, sao không tìm việc gì đó làm?

Quân Mặc Hiên không nói gì, mà dùng hành động bức bách Dạ Hi tha thứ cho hắn. Ở một lần lại một lần trong tiếng thét chói tai, Dạ hi bị buộc thừa nhận tha thứ cho Quân Mặc Hiên.

Nhưng, Dạ Hi không nghĩ tới, nàng đã nói tha thứ cho hắn, Quân Mặc Hiên vẫn không buông tha cho nàng. Cứ làm như vậy, tiếp tục làm, càng về sau, may mắn là không phải rồi rắm vấn đề tha thứ hay không, mà là trực tiếp mở miệng cầu xin tha.

Mặc dù như thế, trận chiến giữa hai người vẫn giằng co một ngày một đêm.

Sau khi hồi tưởng lại, Dạ Hi cảm thấy bản thân thật điên cuồng, lại ở cạnh dòng suối cùng quân Mặc Hiên làm chuyện kịch liệt như vậy. Nhưng, sau một ngày một đêm, đại hỏa vẫn chưa ngừng.

Mãi cho đến, đêm khuya ngày thứ hai, đại hỏa mới ngừng lại, núi rừng vốn dĩ xanh tươi đã biến thành một mảnh tối đen.

Song, trong hai ngày này, thế cục Thiên thần lại phát sinh biến hóa. Thái tử thành công bức vua thoái vị, cũng tuyên bố hai người quân Mặc Hiên và Dạ Hi tử vong. Hoàng thượng vì vậy mà mất tích, nhị hoàng tử quân Mặc Dực không phục thái tử đăng cơ, âm thầm tập kết lực lượng. Đồng thời, thái tử Tề quốc Bắc Thần Huyên củng nhị hoàng tử Tuyết Nhung quốc lấy danh nghĩa nước thân cận dùng chiêu bài giúp đỡ Quân Mặc Lâm công khai mang binh tiến vào Thiên Thần.

Tuy mang binh không nhiều lắm, nhưng Tề quốc và Tuyết Nhung quốc hành động, căn bản chính là cho thiên Thần một cái tát.

Ban đêm hai ngày sau, Dạ Hi và quân Mặc hiên thừa dịp tối khuya chạy về Hiên vương phủ. Nhiều lần sinh tử, giờ phút này thoạt nhìn hai người thập phần chật vật.

Khi bọn họ trở lại vương phủ, nơi nơi đều treo vải trắng, ngay chính giữa phòng, một cái văn tự để ở trên đại điện. Bên cạnh là đám người Vân Thanh Phong, Hoa Hồ Điệp mang vẻ mặt bi thương đứng ở đó. Ngoài ra, còn có rất nhiều quan viên đi lên triều bái.

Đám người Vân Thanh Phong vốn không tin Quân Mặc Hiên và Dạ Hi đã thực sự tử vong, nhưng, đại hỏa hai ngày hai đêm, toàn bộ vách núi đã hóa thành một mảnh tro tàn, bọn họ không muốn tin cũng khó.

Bởi vì, quá mức chìm đắm trong bi thương, đám người Vân Thanh Phong không hề phát hiện có người tiến vào.

“Các ngươi đang làm gì?” Dạ Hi đi vào Hiên vương phủ, nhìn mọi người trong phòng, vẻ mặt nghi ngờ hỏi. Bên cạnh, vẻ mặt quân Mặc Hiên cũng mang theo nghi vấn như vậy.

Nghe tiếng, mọi người ngẩng đầu nhìn thấy hai người đầu tóc hỗn độn, quần áo không chỉnh tề.

“A... Quỷ...” Một số hạ nhân nhát gan sợ hãi la lên.

Mà đám người Vân Thanh Phong cũng mang vẻ mặt sợ hãi nhìn quân Mặc Hiên, nhất là Vân Thanh Phong, cả người đều run run. Trời biết, hắn sợ nhất là quỷ, mặc dù quỷ này hắn biết, hắn cũng sợ.

“Mặc, khi huynh không chết, chúng ta là huynh đệ tốt, nhưng sau khi huynh chết, thì chúng ta không còn là huynh đệ tốt nữa, cho nên, huynh không cần tới tìm ta được không...” Vân thanh Phong run run nói. Hai tay gắt gao nắm lấy Hoa Hồ Điệp.

Nếu có thể, Vân Thanh Phong rất muốn đâm đầu vào trong lòng Hoa Hồ Điệp, sau đó ôm chặt lấy hắn. Nhưng hai đại nam nhân ôm thành một khối, rất là kinh khủng.

Cho nên, Vân Thanh Phong vừa lùi vừa van xin, nhưng lại nắm lấy tay Hoa Hồ Điệp.

Nghe Vân Thanh Phong nói như vậy, Quân Mặc Hiên hai người cũng đã hiểu rõ chuyện gì xảy ra, thì ra những người này đều cho rằng bọn họ đã chết. Đột nhiên, trong mắt Quân Mặc Hiên nảy ra một kế. Tất cả mọi người đều nghĩ họ đã chết, vậy sao hắn không tương kế tựu kế chứ.

“Chúng ta về đây ở, sợ chết, chạy nhanh đi.” Quân Mặc Hiên lạnh như băng nói. Lợi dụng nội lực, tạo ra một cơn gió lớn. Nhìn thế này, có hơi giống chuyện ma quái rồi.

Thấy vậy, mọi người càng thêm sợ, không quá bao lâu, một số bằng hữu quan viên nhát gan đã sớm không còn thấy bóng dáng.

Kỳ thật, Vân Thanh Phong cũng muốn chạy, nhưng hắn không dám, ngay cả khi chết, hơi thở của Quân Mặc Hiên vẫn cường đại như vậy. Khiến cho hắn theo bản năng nghe theo mệnh lệnh của Quân Mặc Hiên.

Nhưng, khi bàn tay to của Quân Mặc Hiên vỗ nhẹ vào người Vân Thanh Phong, hắn cũng không còn bĩnh tĩnh được nữa. Giống như con bạch tuột gắt gao ôm Hoa Hồ Điệp, nhắm chặt hai mắt, run run nói: “Mặc, huynh cũng đã chết rồi, đừng tới tìm ta nữa được không, ta nhát gan, đừng dọa ta!”

Đồng dạng, Hoa Hồ Điệp ở bên cạnh cũng mang vẻ mặt khẩn trương căng thẳng, thế nên khi Vân Thanh Phong ở trên người hắn ái muội như vậy, Hoa Hồ Điệp cũng không hề chú ý đến.

Ngay cả Quỷ Diện sắc mặt luôn luôn bất biến như núi thái sơn cũng không giữ được bình tình, thân thể run bật, giống như đang chờ đợi một hình phạt tàn khốc gì vậy.

Những người khác lại càng không cần phải nói tới, kiểu nhát gan như Phấn Điệp thì trực tiếp ngất đi.

Song, Dạ Hi ở cách đó không xa, nhìn vẻ mặt của những người này, nhịn không được, cười to thành tiếng: “Ha ha ha... Các ngươi cũng quá nhát gan. Ta và Mặc còn chưa có chết mà? Nhanh chóng thu hồi vẻ sợ hãi của các ngươi đi.”

Nói xong, Dạ Hi còn phối hợp làm một vẻ mặt ghét bỏ.

Mà Vân Thanh Phong đang bị vậy trong trạng thái căng thẳng nghe thấy tiếng nói, vẻ mặt không tin sờ sờ Quân Mặc Hiên, có độ ấm! Vậy thì không phải là quỷ rồi. Lúc này, trái tim thấp thỏm của Vân Thanh Phong mới được hạ xuống.

Nhìn bộ dáng này của Vân Thanh Phong, tất cả đều biết Quân Mặc Hiên và Dạ Hi chưa chết, nháy mắt, cảm xúc nghẹt thở tan biến, thay vào đó là sự hưng phấn mừng rỡ.

Song khi cơ thể thả lỏng, Hoa Hồ Điệp mới chú ý tới Vân Thanh Phong còn đang bám trên người hắn, hơn nữa còn dùng tư thế ái muội như vậy, Hoa Hồ Điệp lập tức phát hỏa. Chỉ thấy, biểu cảm trên mặt hắn thay đổi, hai mắt ghét bỏ nhìn Vân Thanh Phong, tức giận quát: “Vân Thanh Phong, lão tử không thích nam nhân, ngươi lăn xa ra cho lão tử.”

Nói xong, Hoa Hồ Điệp chán ghét đẩy Vân Thanh Phong ra, giống như trốn ôn dịch, nhanh chóng nhảy ra.

Thấy vậy, sắc mặt Vân Thanh Phong quẫn bách, chết không biết xấu hổ giải thích: “Ta đây không phải vì tình huống đặc biệt sao, lại nói, ngươi cho là lão tử thích nam nhân hả? Còn là một tên Hoa Hồ Điệp nơi nơi bay loạn.”

“Nơi nơi bay loạn thì sao, lão tử đây là người gặp người thích hoa gặp hoa nở, ngươi hâm mộ cũng vô ích.” Hoa Hồ Điệp không khách khí cãi lại, từ khi biết mình là lão bản Yên Vũ các, Vân Thanh Phong liền đối phó hắn khắp nơi.

“Dựa vào, thực mẹ nó không biết xấu hổ...” Vân Thanh Phong còn đang muốn nói gì, lại bị Quân Mặc Hiên ngăn cản.

“Được rồi, đừng ầm ĩ, mau nói tình hình của Thiên Thần.” Quân Mặc Hiên lên tiếng hỏi, bọn họ mất tích đã ba ngày, không biết hiện tại Thiên Thần thế nào rồi.

Quân Mặc Hiên lên tiếng, hai người cũng khogn6 tiếp tục tranh cãi nữa. Lúc này bọn họ mới cẩn thận đánh giá Dạ Hi, nhưng, khi bọn họ phát hiện dấu hôn trên cổ Dạ Hi thì thật sự xúc động chửi mẹ kiếp.

“Dựa vào, có phải muốn chơi ta hay không, lão tử ở đây lo lắng ăn không ngon ngủ không yên, hai người các người lại trốn đi phong hoa tuyết nguyệt...” Vân Thanh Phong nhịn không được khẽ chửi, nếu có thể, hắn nghĩ muốn kéo Quân Mặc Hiên ra ngoài đánh một trận.

Cho dù có đói khát, cũng nên phái người báo cho bọn họ một tiếng, làm bọn họ lo lắng suông lâu như vậy, hai người này không thấy xấu hổ sao?

Nghe vậy, trên mặt Dạ Hi nổi lên tia ửng hồng, mà Quân Mặc Hiên cũng là vẻ mặt xấu hổ. Chỉ có điều hắn là ai? Da mặt dày, vô sỉ đã quen, đối với oán giận của đám người Vân Thanh Phong chỉ mắt điếc tai ngơ.

Lạnh nhạt như cũ nói: “Bổn vương có nói cho người là ta chết sao? Bản thân ngu dốt không phát hiện được, còn đổ trên đầu người khác.”

Lời này vừa nói ra, khóe miệng Vân Thanh Phong hung hăng co giật, Quân Mặc Hiên sao lại vô sỉ đến vậy, lời này mà hắn cũng nói ra được, sao hắn lại không biết xấu hổ đến vậy chứ?

Bên cạnh, Dạ Hi vẻ mặt xấu hổ, da mặt Quân Mặc Hiên cũng không phải dày bình thường. Thôi, nàng da mặt mỏng, cũng không muốn tiếp tục xấu hổ với đề tại này.

Lập tức, lên tiếng nói: “Tình hình hiện tại như thế nào?”

Biết Dạ Hi không muốn tiếp tục đề tài này, Quỷ Diện tốt bụng mở miệng giảng giải thế cục thiên Thần một lần.

Nghe Quỷ Diện nói xong, không thể không thừa nhận Quân Mặc Hiên tức giạn, hoàn toàn tức giận. Trong lòng thầm mắng: Quân Mặc Lâm này quả thật mất trí, ngay cả cha mình cũng không buông tha.

Tuy phẫn nộ, Quân Mặc Hiên cũng biết Quân Thiên Dịch không rõ tung tích, hiện tại hắn không thể xúc động. Lập tức phân phó đám người Vân Thanh Phong điều tra tung tích của Quân Thiên Dịch. Đồng thời phong tỏa tin tức bọn họ chưa chết, hắn muốn đánh bọn họ không kịp trở tay.

Sau khi phân phó mọi chuyện, Quân Mặc Hiên và Dạ Hi thư thư phục phục tắm rửa một cái, sau đó đi ăn uống no nê, rồi về phòng nghỉ ngơi, nghỉ ngơi dưỡng sức để làm một trận lớn.