Tà Vương Phúc Hắc Sủng Cuồng Phi

Tà Vương Phúc Hắc Sủng Cuồng Phi - Chương 51-3: Đoạn thứ ba: Sơn động mê tình




Đi vào trong sơn động, Dạ Hi cẩn thận xem xét chung quanh, phát hiện không có nguy hiểm. Lập tức, đỡ Quân Mặc Hiên ngồi xuống, đưa tay bắt mạch cho Quân Mặc Hiên.

Đột nhiên, sắc mặt Dạ Hi thay đổi, làm sao có thể? Mạch tượng của Quân Mặc Hiên sao lại hỗn loạn như vậy? Làm cho nàng cảm thấy giống như có một thứ gì đó muốn xông ra khỏi cơ thể Quân Mặc Hiên.

Lúc này, Quân Mặc Hiên suy yếu cũng nhận thấy được cơ thể khác thường, chẳng lẽ bởi vì bị thương mà xao dộng trong cơ thể phát tác trước thời hạn?

Cảm thụ được cơ thể bản thân càng lúc càng khó chịu, trong lòng Quân Mặc Hiên đã sáng tỏ. Lại nghĩ tới lần trước Quân Mặc Lâm hạ mị dược, sắc mặt quân Mặc Hiên thay đổi.

Sau lần phát tác trước ở bên hồ, hắn đã dùng nội lực bức ra không ít, mà ngày thường khi phát tác có nội lực bảo vệ, hắn còn có thể chịu đựng được.

Mà bây giờ, trên người hắn có thương tích, xao động trong cơ thể lại phát tác, quan trọng nhất là nữ nhân mình yêu lại đang ở bên cạnh, Quân Mặc Hiên thực sự hoài nghi, dưới tình huống như thế hắn còn có thể duy trì tỉnh táo, không tổn hại Dạ Hi hay không.

Xao động trong cơ thể càng ngày càng mãnh liệt, cả người Quân Mặc Hiên hoảng hốt. Thừa dịp còn một chút lí trí, Quân Mặc Hiên khẩn trương lên tiếng: “Hi nhi, nghe lời, cách xa ta một chút. Tốt nhất, dùng băng ti của nàng trói ta lại, ta... Ta sắp khống chế không nổi rồi.”

“Vì sao, Quân Mặc Hiên, nói cho ta biết rốt cuộc chàng bị sao vậy.” Trong mắt Dạ Hi thoáng hiện qua tia hoảng loạn, vội vàng hỏi. Hai tay dò xét khắp trên người Quân Mặc Hiên, muốn tìm ra nguyên nhân quân Mặc Hiên khác thường.

Nhưng mà, Dạ Hi không biết, động tác của nàng, không thể nghi ngờ là hành động trong lúc nước sôi lửa bỏng mà đổ thêm dầu vào lửa. Quả nhiên, một tia lí trí cuối cùng của Quân Mặc Hiên cũng sụp đổ, hai mắt đỏ bừng nhìn Dạ Hi.

Bàn tay nắm chặt lấy bả vai Dạ Hi, dùng sức lôi kéo, vị trí hai người xảy ra thay đổi.

Thân hình to lớn của Quân Mặc Hiên gắt gao đè nặng Dạ Hi, trong mắt lóe lên một loại cướp đọa của dã thú. Không đợi Dạ Hi kịp phản ứng, lưỡi nóng của Quân Mặc Hiên đã thăm dì vào trong miệng Dạ Hi.

Không có bất kì ôn nhu nào, hoàn toàn là gặm cắn lẫn nhau. Không quá bao lâu, Dạ Hi cũng cảm giác được mùi máu tươi tràn ngập trong khoang miệng.

Nhưng, Quân Mặc Hiên lại giống như không phát hiện, tiếp tục gặm cắn, hai tay dùng sức chà đạp da thịt trắng như tuyết của Dạ Hi. Nơi bàn tay to đi qua, đều để lại một mảng xanh tím.

Cảm giác đau đớn kịch liệt làm Dạ Hi nhịn không được nhíu mày, dùng sức muốn tránh thoát ôm ấp của Quân Mặc Hiên, nhưng, sức lực của nàng và hắn căn bản không tương ứng. Chỉ có thể tùy ý Quân Mặc Hiên lại cắn lại cắn.

Không quá bao lâu, cái miệng nhỏ nhắn mê người của Dạ Hi đã không thể thỏa mãn Quân Mặc Hiên. Vì vậy, Quân Mặc Hiên dời trận địa di chuyển tới phía cổ Dạ Hi, trong lúc đó lại xảy ra một trận gặm cắn.

Không biết có phải do Quân Mặc Hiên tỉnh táo lại, lực độ rõ ràng nhẹ đi nhiều.

Cảm giác đau đớn biến mất, đi kèm là cảm giác tốt đẹp vô tận, trong nháy mắt khiến Dạ Hi mê say, trầm luân.

“Ưm...” Bất giác, tiếng thở gấp trầm thấp tràn ra khỏi miệng Dạ Hi.

Có lẽ do tiếng rên rỉ như có như không này khiến thần chí hỗn độn của quân Mặc Hiên có một chút tỉnh táo. Ánh mắt vốn dĩ tan rã từ từ có tiêu cự.

Khi thấy quần áo Dạ Hi hỗn độn, môi sưng đỏ, trên người chi chít dấu vết xanh tím, trong lòng Quân Mặc Hiên nổi lên một chút cảm giác áy náy. Hắn thử nỗ lực hít sâu, muốn vận nội lực để áp chế ham muốn trong cơ thể, nhưng, bản thân đang bị trọng thương, căn bản không thể vận nội công được.

Thừa dịp mình còn có chút tỉnh táo, Quân Mặc Hiên lại mở miệng nói: “Hi nhi, đi mau.”

“Ta không đi, nói ta biết, rốt cuộc đang có chuyện gì xảy ra.” Lần này Dạ Hi khôn khéo hơn, dùng cách hay làm khống chế Quân Mặc Hiên, kiềm chế hành động của Quân Mặc Hiên.

“Rời khỏi đây được không, ta không muốn làm thương tổn nàng.” Trong mắt quân Mặc Hiên mang theo ý khẩn cầu.

“Khốn kiếp, chẳng lẽ để ta rời đi, với ta mà nói sẽ không thương tổn sao. Nói mau, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.” Dạ Hi nắm lấy cổ áo Quân Mặc Hiên, ngang ngược hỏi.

Quân Mặc Hiên lấy lại được tự do, cố gắng nhịn lại cảm xúc muốn bổ nhào vào Dạ Hi. Khó khăn mở miệng giải thích: “Độc tố của mị dược lần trước còn chưa tan hết, vừa rồi bị thương, không thể vận công khống chế. Hơn nữa trong cơ thể ta còn một luồng khí nóng. Cho nên, Hi nhi, nghe lời, cách xa ta một chút, ta sắp không khống chế nổi nữa rồi.”

Nghe vậy, trong lòng Dạ Hi nổi lên cảm xúc phức tạp, có cảm động, có đau lòng, cũng có tức giận... Cuối củng tất cả đều hóa thành nhu tình.

“Nếu sau này chàng dám đi tìm nữ nhân khác, ta cắt Tiểu Mặc Mặc của chàng.” Dạ Hi ngại ngùng nói. Nói xong, chủ động cởi bỏ hết quần áo của bản thân.

Biết Dạ Hi muốn làm gì, Quân Mặc Hiên vươn tay muốn ngăn cản động tác của Dạ Hi, khó khăn mở miệng nói: “Hi nhi, đừng như vậy, lần đầu tiên của cúng ta, ta không muốn ở chỗ thế này.”

Nghe vậy, Dạ Hi tức giận, giận dữ hét: “Quân Mặc Hiên, chàng có phải là nam nhân không, nếu là nam nhân thì mau tới...”

Lời này vừa nói ra, rốt cuộc Quân Mặc Hiên nhịn không được nữa, nhào về phía Dạ Hi, điên cuồng cắn mút. Dám nói hắn không phải là nam nhân sao, vậy hắn sẽ cho nữ nhân đáng chết này biết cái gì là nam nhân chân chính.

“Hi nhi, đây là do nàng tự chuốc phiền.” Quân Mặc Hiên nghiến răng nghiến lợi nói. Một giây sau, dục vọng đã nhẫn đến cực hạn vọt thẳng lên ót.

Động tác với Dạ Hi cũng không ôn nhu, có lúc Dạ Hi còn hoài nghi, lực đạo này của Quân Mặc Hiên có phải muốn bóp nát nàng hay không.

Cùng lúc đó, Dạ Hi cũng cường hãn cắn cắn Quân Mặc Hiên. Hai người giống như địch nhân của nhau, ai cũng không chịu buông tha ai.

Cảm nhận được Dạ Hi đáp lại, Quân Mặc Hiên càng thêm hưng phấn, bàn tay to xé đi quần áo đang cởi nửa chừng của Dạ Hi, sau đó lại cởi của bản thân.

Nháy mắt, hai người đều trần như nhộng.

Khi da thịt nóng bỏng của Quân Mặc Hiên dán sát da thịt thoáng mát trắng như tuyết của Dạ Hi, Quân Mặc Hiên chỉ cảm thân máu nghịch lưu. Nhất thời, thiên lôi chạm phải địa hỏa, trong động hai thân hình si mê quấn quýt lấy nhau, làm cho bên trong sơn động tràn ngập một tầng bọt khí màu hồng nhạt.

Đột nhiên, Dạ Hi phát ra một tiếng thét chói tai hoa phá trường không, mang theo đau đớn tê liệt, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, hai tay gắt gao nắm chặt bả vai Quân Mặc Hiên.

(tác giả: phía sau mọi người tự mình tưởng tượng ha, dù sao chuyện này đã hoàn thành)

Sau khi xong việc, Quân Mặc Hiên kéo thân thể đang trọng thương lau sạch người cho Dạ Hi, lấy y phục bọc Dạ Hi lại, hắn mới thúc giục nội lực trị thương cho mình.

Sau khi trải qua thời gian dài phát tiết, xao động trong cơ thể Quân Mặc Hiên cuối cùng cũng bình ổn, mà độc tố còn sót lại cũng tiêu tan sạch sẽ.

Sau khi Quân Mặc Hiên ngồi tại chỗ chữa thương, Dạ Hi cũng tiến vào mộng đẹp. Khi hai người lại mở mắt ra thì đã trôi qua một ngày.

Lần ngủ này, chính là một ngày một đêm. Lúc hai người ở trong này phong hoa tuyết nguyệt, tình hình bên ngoài đã thay đổi tới long trời lở đất.

Sau khi Quân Mặc Hiên và Dạ Hi rơi xuống dốc núi, người của Long Môn và Huyết Sát điên cuồng tìm kiếm. Mà lúc này, thái tử bức vua thoái vị, nhị hoàng tử âm thầm tập kết thế lực, mà ngay cả Bắc Thần Huyên cũng chen vào một chân.

Có thể nói giờ phút này Long Môn và Huyết Sát bị bao vậy tứ phía. Vừa muốn tìm người vừa muốn bảo vệ giang sơn cho Quân Mặc Hiên, lại còn phải bảo vệ tốt Quân Thiên Dịch. Cái này cũng chưa tính, thỉnh thoảng lại có một đám người lai lịch không rõ đánh lén bọn họ.

Mấy ngày nay, đám người Vân Thanhy Phong có thể nói là khổ không thể tả, mặc dù như vậy, bọn họ vẫn không hề từ bỏ.

Mà tất cả những chuyện này, hai người ở trong sơn động căn bản không biết, vẫn ngủ say sưa như trước.

Sáng sớm, một chút nắng ấm chiếu vào trong sơn động, Quân Mặc Hiên mở mắt ra, sau một ngày một đêm điều tức, nội thương của hắn cũng đã tốt lên được bảy tám lần rồi.

“Hi nhi, tỉnh.” Trên người Quân Mặc Hiên mặc một cái áo ngoài, trước ngực mờ rộng, nhìn qua lười nhác mà gợi cảm.

Khi Dạ Hi mở mắt ra thì nhìn thấy một hình ảnh mê người như vậy, nháy mắt, trên mặt Dạ Hi nổi lên hai luồng ửng hồng. Lại nghĩ tới chuyện xảy ra tối qua, mặt Dạ Hi càng đỏ hơn.

“Lưu manh...” Dạ Hi gắt giọng, thân thủ kéo chặt y phục trên người mình. Lúc này, nàng mới phát hiện, quần áo nguyên vẹn của nàng đã sớm biến thành vải vụn, còn y phục trên người là của Quân Mặc Hiên.

Nháy mắt, thẹn thùng bị tức giận thay thế, lập tức túm Quân Mặc Hiên đẩy hắn ngã xuống mặt đất. Mà nàng thì lại dạng chân đạp lên người Quân Mặc Hiên, vẻ mặt phẫn nộ trừng mắt nhìn Quân Mặc Hiên.

“Đáng chết, chàng không thể nhẹ nhàng được một chút ư, muốn làm chết ta phải không?” Dạ Hi nghiến răng nghiến lợi nói, làm sao nàng đi ra ngoài gặp người với bộ dáng này được đây.

diennndaanllequyyddonnn

Quân Mặc Hiên xấu hổ, hắn cũng muốn ôn nhu, nhưng yêu quá tha thiết, chuyện đó hắn có thể khống chế được sao? Nhưng lời này Quân Mặc Hiên cũng chỉ dám nói ở trong lòng mà thôi.

Song, khi Dạ Hi chuẩn bị làm động tác tiếp theo thì bên ngoài động truyền tới tiếng leo trèo. Ngay sau đó, hơn mười người lai lịch không rõ tiến vào trong động.

Bọn hắn là do nhị hoàng tử phái đi tìm kiếm hai người Quân Mặc Hiên, thay vì nói tìm kiếm, chẳng bằng nói là đuổi giết. Cầm đầu chính là thủ hạ Lý Nghị hộ vệ đứng đầu của nhị hoàng tử, người này cực kỳ am hiểu cách truy tung.

Khi Lý Nghị đi tới sơn động, nhìn tư thế ái muội quấn quýt lấy nhau của Dạ Hi và Quân Mặc Hiên. Nháy mắt, có cảm giác ngổn ngang trong gió.

Bọn họ ở bên ngoài điên cuồng tìm kiếm một ngày một đêm, mà hai người này thì ngược lại, thế mà trốn ở chỗ này làm cái việc kia. Bọn họ có bao nhiêu khát khao, Lý Nghị oán thầm trong lòng.

Lại nghĩ tới chính bọn hắn, quanh năm suốt tháng ít có cơ hội chạm vào nữ nhân, bây giờ lại nhìn thấy một màn này liền nóng nảy giận dữ, oán khí trong lòng biến thành lửa giận, công kích về phía hai người.

Hai người Dạ Hi và Quân Mặc Hiên cũng không ngốc, biết lai giả bất thiện, lập tức tiến vào trạng thái đề phòng. Trong phút chốc, trong sơn động vang lên tiếng đánh nhau, Dạ Hi và Quân Mặc Hiên nhanh chóng xuyên qua đám người.

Dần dần, người ngã xuống càng ngày càng nhiều, mà chiến trường cũng chuyển từ từ trong sơn động tới cửa động.

Đột nhiên, Lý Nghị phất phất tay với những người kia, ngay tức khắc, những người này bao bọc vậy quanh hai người Dạ Hi lại, muốn đẩy hai người Dạ Hi vào huyền nhai.

Nhưng Dạ Hi cảm thấy kì quái, độ cao từ sơn động này tới đáy vực cũng không cao, vì sao những người này lại muốn đẩy họ xuống huyền nhai? Muốn cho bọn họ ngã chết sao, nhưng với độ cao này thì không đủ.

Còn chưa chờ Dạ Hi nghĩ ra nguyên nhân, người của Lý Nghị nháy mắt với nhau, lấy ra độc dược đã chuẩn bị trước đó ném về phía hai người. Vì né tránh độc dược, hai người Dạ Hi đành phải nhảy vào hố đen.

Khi bọn họ đi vào đáy vực mới phát hiện bọn họ trúng kế, những người đó căn bản không phải tới giết bọn họ, mà là đưa bọn họ vào đấy vực. Đáy vực này mới là nơi trí mạng chân chính.