Ta Về Tiền Kiếp Gặp Người Thương

Chương 47: Ngày đại hôn




Mặc dù ơn thời hiện đại, Thu An đã không còn tồn tại nữa nhưng ơn Nam quốc cô vẫn còn sống với danh phận là công chúa Thiên Du. Có thể nói đây là tiền kiếp của cô, và khi quay trở lại cô đã thực hiện những điều còn dở dang ngày trước…và thành hôn cùng Đông Anh là một trong những điều đó

Ngày đại hôn cũng đến rồi, cả hoàng cung cất công chuẩn bị đến mấy tháng trời chỉ để cho mỗi ngày hôm nay. Người trong cung đi lại tấp nập, kẻ khuân vác, người chỉ dẫn, cung Liên Ngọc náo nhiệt vô cùng. Khắp nơi trong cung đều treo lên đèn lồng màu đỏ, cầu vải và cả chữ hỷ cũng được dán lên. Hơn ai hết hoàng thượng là người vui mừng vô cùng

- Hoàng muội của ta rốt cuộc cũng đã thành thân rồi! Đã lớn rồi, không được nghịch ngợm nữa có biết không? Sau này muội không thường xuyên ở trong cung nữa, ta và hoàng hậu đều sẽ rất nhớ muội!

- Hoàng thượng, muội cũng sẽ rất nhớ mọi người!

Tôi nói rồi khoé mắt lại hoe hoe đỏ, có lẽ đây mới thật sự là cuộc sống mà cô mong muốn nên nước mắt kia là mừng vui đó thôi. Hoàng thượng vỗ nhẹ vai rồi rời khỏi cung Liên Ngọc để Thiên Du kịp chuẩn bị

Lục công công nhìn bộ hỷ phục trên người tôi đang mặc cũng rơm rớm nước mắt. Đối với lão công chúa là người thân chứ không đơn thuần là quan hệ chủ tớ

- Công chúa…lão nô sắp không còn được hầu hạ người thường xuyên nữa rồi!

- Lục công công đừng khóc…ta sẽ còn trở về cung thăm ông mà!

- Công chúa…người phải thật hạnh phúc đó!

Lục công công lau đi những giọt nước mắt, xúc động đến nỗi không nói thành lời. Bên ngoài kiệu hoa cũng đã đến, tân lang cũng đã đợi bên ngoài để cùng đến Xuân Hân điện bái đường. Nghiễm Nhi che khăn lên đầu rồi dắt tay tôi lên kiệu hoa

Dáng vẻ xinh đẹp của tôi làm mọi người phải ngơ ngẩn, Đông Anh hôm nay nhìn cũng rất bảnh bao. Dáng vẻ uy nghiêm trên chiến trận nay đã được thay bằng nụ cười hạnh phúc, chàng ấy cũng không kiềm được nước mắt của mình. Chàng ấy đã chờ ngày hôm nay rất lâu, vượt qua cả nỗi nhớ để được nhìn thấy người con gái mình thương già đi cùng mình

- Khởi kiệu!

Kiệu hoa đi đến Xuân Hân điện, suốt đoạn đường kèn nhạc nổi lên, không khí nhộn nhịp bao trùm, bên cạnh đó còn có cả lời chúc phúc của các triều thần dành cho họ. Những kiện sính lễ, hồi môn cũng nối dài theo sau ngựa và kiệu hoa của đoàn rước

Bên trong Xuân Hân điện, hoàng thượng, hoàng hậu và Lê Đỉnh đã chờ sẵn. Trong lòng họ ai nấy đều vui mừng. Kiệu hoa dừng lại, tiếng kèn nhạc cũng ngưng, Đông Anh đưa tay đỡ tôi xuống kiệu, vào trong điện để quỳ xuống bái đường

- Tân lang, tân nương đến rồi

Là giọng của Hoà thân vương, đến cả y và Bình thân vương cũng có chút xao xuyến khi nhìn thấy muội muội của mình thành thân. Tiếng của bà mai vang lên, báo hiệu giờ Bái đường đã đến

- Giờ lành đã đến, tân lang, tân nương quỳ xuống bái đường!

Nghiễm Nhi đỡ tôi quỳ xuống miếng đệm đỏ ở giữa điện, Đông Anh cũng quỳ bên cạnh chuẩn bị hành lễ

- Nhất bái trời đất! Tạ ơn tác hợp! Bái…

- Nhị bái cao niên! Tạ ơn sinh dưỡng! Bái…

Đến phút này trong lòng Thuận Vũ có chút xót xa, muội muội từ nhỏ đã phải xa tiên đế và mẫu thân, chỉ có huynh tỷ là người thân duy nhất. Thuận Vũ là huynh trưởng nên thay thế cho tiên đế nhận lạy này từ đôi trẻ

- Tam bái phu thê! Vững kết đồng tâm, sớm sinh quý tử! Bái…

Lễ đã thành, đoàn người đưa tôi rời khỏi cung để đến Lê phủ đã bắt đầu nối đuôi nhau ra đến cổng thành. Thuận Vũ không cùng đi chỉ cùng hoàng hậu nhìn theo đoàn người kia mà buồn man mác

- Nàng xem…muội muội gả đi rồi, mai này chẳng phải sẽ không còn ai chọc phá quả nhân nữa sao?

- Muội ấy vẫn sẽ vào cung thỉnh an người mà! Đừng quá lo lắng!

Lê phủ hôm nay mở tiệc linh đình, Đông Anh bên ngoài tiếp rượu mừng của mọi người đến chung vui, chỉ có tôi ngồi lại trong phòng tân hôn để chờ hết tiệc. Nghiễm Nhi cũng ở bên cạnh hầu hạ tôi, nhưng nhìn cách tôi ngồi yên đến buồn chán Nghiễm Nhi đã không thể không cười

- Nghiễm Nhi à, bên ngoài có ai không?

- Dạ không ạ!

- Ta có thể gỡ khăn trùm đầu xuống một chút không?

- Chắc là được đó công chúa, để em giúp người!

Nghiễm Nhi lấy khấn trùm đầu xuống giúp tôi

- A…thoải mái quá, ta sắp bị những thứ nặng nề trên đầu đè nặng đến gẫy cổ rồi!

- Công chúa, người nói quá rồi! Hôm nay người cũng mệt nhưng không đến nỗi sẽ gãy cổ đâu!

Bụng của tôi cũng biểu tình rồi, cả ngày không được ăn gì nên đói lắm

- Nghiễm Nhi…có gì để ta ăn không? Ta sắp không chịu nổi rồi!

- Công chúa, người còn phải nhịn đến lúc phò mã đến lận ạ!

- Lâu đến thế sao? Ta sắp ngất rồi! Nghiễm Nhi em mau tìm giúp ta một chút gì đó đi!

- Em có tìm thì người cũng không được ăn đâu ạ!

Tôi suy nghĩ hồi lâu, liền tìm một kế sách để Đông Anh trở lại sớm hơn. Tôi đứng dậy đến bàn rót một chén trà, vừa uống một ngụm đã vờ ngất đi, tôi nghe giọng của Nghiễm Nhi gọi người đến

- Người đâu…mau đến đây! Công chúa nhất rồi!

Đông Anh nghe thấy liền chạy vội vào trong, tôi nằm trên giường he hé mắt xem ngoài chàng ấy ra còn ai ở đó không?

- Nàng dậy đi! Ở đây chỉ có ta thôi!

- Phù…rốt cuộc thì chàng cũng quay lại rồi!

- Nàng nóng lòng đến thế sao?

- Nóng lòng gì chứ? Thiếp sắp đói chết rồi!

- Ta còn tưởng nàng nóng lòng động phòng với ta nên mới giở trò ngất xĩu! Thì ra là đói!

- Người ta đói đến không chịu nổi vậy mà chàng còn có nhã hứng đùa giỡn! Đáng ghét!

- Vậy để ta gọi A Tô mang thức ăn đến, giải quyết cơn đói của nàng rồi ta sẽ tính tiếp!