Ta Về Tiền Kiếp Gặp Người Thương

Chương 46: Sự ra đi của Thu An




Thành phố D, tại bệnh viện trung ương

Khi nhận được tin Thu An đã rơi xuống vực, Đàm Quân đã chạy đến khu lăng một Nguyệt Y để xác nhận là người quen của Thu An. Thu An bây giờ chỉ còn là thân xác, vì cô ấy đã trở thành người thực vật từ hơn 6 tháng nay

Thời gian qua chỉ có Đàm Quân và Yên Yên qua lại, thay phiên nhau chăm sóc. Thu An vốn chỉ là trẻ mồ côi nên không có người thân nên chỉ có đồng nghiệp qua lại chăm sóc mà thôi!

Hôm nay, cũng như bao ngày, Yên Yên đến bệnh viện để thăm Thu An như bao ngày. Bác sĩ cũng thường xuyên đến kiểm tra máy điện tim và các thiết bị hối trợ trong phòng bệnh. Yên Yên tiện hỏi về tình trạng sức khỏe của Thu An

- Bác sĩ! Chị ấy đã hôn mê sáu tháng hơn rồi, liệu có còn khả năng tỉnh lại không?

Bác sĩ nhìn xuống bệnh nhân, lại thở dài rồi trả lời

- Trước tình hình này, tôi nghĩ gia đình nên chuẩn bị tinh thần vì khả năng tỉnh lại của bệnh nhân còn lại rất ít!

Bác sĩ nói rồi cầm hồ sơ đi thẳng ra ngoài, Yên Yên ở lại nhìn thân các kia đang nằm yên không một động tĩnh. Cô nhẹ nhàng cầm tay Thu An rồi thì thầm

- Chị An, chị phải mau khỏe lại chứ! Chị có biết em và sếp Quân mỗi ngày đều thay nhau đến chăm sóc cho chị không? Chị nằm mãi ở đây không vui một xíu nào cả! Mau tỉnh dậy đi!

Có thể nói, thời gian qua cùng chăm sóc cho Thu An, Yên Yên và Đàm Quân cũng nảy sinh một chút tình cảm. Bọn họ cũng đã hẹn hò với nhau được vài tháng, sắp tới cũng đã tính đến kết hôn nhưng vẫn chờ Thu An tỉnh lại

Đêm hôm ấy, Đàm Quân cũng đã vào viện phụ giúp Yên Yên. Nhìn mớ dây nhợ trên người của Thu An mà họ xót xa, chỉ mong cô mau chóng khỏe lại. Nhưng ngay lúc ấy, cơ thể kia bỗng nhiên co giật mạnh, Đàm Quân chạy đến kêu bác sĩ để đến xem tình hình

Vì là thực hiện những xử lý chuyên môn nên người thân được mời ra ngoài. Yên Yên lo lắng nhưng không kiềm được nước mắt, khóc không ngừng. Họ chờ bác sĩ từ phòng của Thu An đi ra nhưng thời gian cứ như bị kéo dài hơn, đối với họ 5 phút của hiện tại dài như 1 giờ đồng hồ vậy…

1 giờ sau…

- Bác sĩ, bệnh nhân bên trong như thế nào rồi ạ?

- Bác sĩ, chị ấy đã tỉnh lại chưa?

Nữ bác sĩ trung niên, mang gương mặt nặng nề, gỡ khẩu trang ra và cuối đầu với Đàm Quân và Yên Yên

- Xin lỗi…chúng tôi đã cố gắng nhưng bệnh nhân đã không thể tỉnh lại! Nhịp tim của bệnh nhân đã ngừng đập… xin gia đình nén nỗi đau thương!

Vị bác sĩ rời đi, Yên Yên nghe thấy nhưng vẫn chưa tin đó là sự thật, cô vẫn chưa chấp nhận được sự ra đi của người chị em tốt. Cô lao vào phòng bệnh, nhìn thấy những dây nhợ kia đã được gỡ ra, Thu An vẫn nằm đó như đang ngủ nhưng hơi thở đã không còn nữa!

- Chị An…sao chị lại ra đi đột ngột như vậy? Chị còn phải đến dự hôn lễ của em nữa mà!

Đàm Quân đứng đó như chết lặng, cũng có phần cắn rứt vì nếu không phải anh bắt Thu An đi chuyến công tác ấy chắc có lẽ cô ấy đã không xảy ra chuyện và ra đi. Đàm Quân đến bên cạnh ôm lấy Yên Yên, xoa đầu cô và an ủi

- An cũng đã đi rồi…em để cho cô ấy thanh thản… Tiểu Yên ngoan! Có anh đây!

Yên Yên vẫn khóc, có lẽ cô đã quá đau đớn trước sự ra đi của Thu An nên mới như thế. Vậy là từ giờ, trên cõi đời này đã không còn Thu An nữa, cô ấy đã ra đi từ sau chuyến công tác kia…

1 năm sau…

Yên Yên và Đàm Quân đã kết hôn rồi, hôm nay là ngày giỗ đầu của Thu An. Bọn họ đến viếng Thu An với bó hoa hồng trắng trên tay

- Chị An, em và sếp Quân đến thăm chị đây! Bọn em đã kết hôn rồi, chỉ có thiếu mỗi lời chúc phúc của chị thôi!

Đàm Quân vỗ nhẹ lên vai Yên Yên

- Anh tin là ở một nơi nào đó xa, Thu An cũng đang sống một cuộc sống mà cô ấy mong muốn và rất hạnh phúc!

- Chắc là ở đó sẽ không có người nào dí deadline chị ấy như anh đâu!

Đàm Quân nói đúng, Thu An đã có cuộc sống mới của cô ấy rất tốt ở một thế giới khác. Ở nơi đó, cô có một gia đình, có người thân và có cả người yêu thương cô ấy, như vậy là tốt rồi…