Chương 72 : Ta Quá Là Âm Hiểm!
Người trung niên nam nhân đằng đằng sát khí.
-Ta phải lóc thịt của ngươi, mỗi một người trong hội của ta c·hết đi là ta xẻo một miếng thịt trên người của ngươi.
-Ngươi thần thần bí bí, không ngừng lén lúc chỉnh sửa đá Maru. Ngươi nghĩ bọn ta ngốc đến mức không thấy sao!
-Ngươi còn quá non nha!
-Ha! Ha! Ha!
Cả hai người đều cười phá lên, đầy đắc ý. Bắt giam được Quang Huy, thì kế hoạch mở cổng không gian đã hoàn thành 99%.
Quang Huy vỗ tay.
-Bẹp, bẹp, bẹp.
-Ta chính vì cho các ngươi thấy đó.
-Thế nào! Vì các ngươi mà ta cống hiến một buổi biễu diễn.
Cả hai người không thèm đếm xỉa gì đến Quang Huy. Cậu vẫn chậm rãi nói.
-Bước cuối cùng để hoàn thành chỉnh sửa thanh đá Maru, cần dùng cả hai tay và toàn bộ tinh thần vào. Ngay khi bọn ngươi phát hiện ra vị trí đá Maru, thì ta đã xác định là không thể hoàn thành việc này, nếu các ngươi vẫn còn ở ngoài kia.
Cả hai người hiện lên vẻ mặt khá bất ngờ.
-Thực ra, ta hoàn thành chỉnh sửa đá Maru ngay lúc 2 ngươi đánh lén bọn ta ờ nhà hàng, chỉ còn bước cuối cùng thôi.
-Từ khi chiến đấu tời giờ, ta đang diễn vở kịch tên là “ta đang cố gắng lén lút thay đổi ký tự trên đá Maru”.
-Vì sao ư?
-Vì để các ngươi t·ấn c·ông trực diện.
-Ta sợ các ngươi trốn chui, trốn nhủi xung quanh, liên tục quấy phá thì sao? Ta không thể hoàn thành được nhiệm vụ nha.
-Hoặc lỡ khi ta nhập tâm hoàn toàn vào chỉnh sửa viên đá, bọn ngươi cho ta một dao từ phía sau. Ta rất sợ!
-Chỉ khi các ngươi t·ấn c·ông thì ta mới có cách đánh gục các ngươi.
Người nam nhân trung niên cười nhếch mép.
-Nhưng ngươi vẫn thua đấy thôi! Kế hoạch này sai từ ngay ban đầu.
-Chỉnh sửa đá Maru chỉ là điều viễn vong.
Quang Huy nhìn người phụ nữ, rồi quay qua nhìn người đàn ông trung niên, với anh mắt ngu ngốc.
-Các ngươi không hiểu ý ta nói à!
-Ta diễn là để dụ bọn ngươi đi theo ta, t·ấn c·ông ta.
-Trong lúc đó, tiễn hai ngươi xuống âm phủ là xong.
-Kế hoạch hoàn thành.
Cả hai người bị Quang Huy chọc mà cười phá lên.
-Nói xem, ngươi tiễn hai ta xuống địa phủ bằng cách nào?
Quang Huy cười bang quơ, miệng cậu phát ra.
-Một!
Người phụ nữ phun một ngụm máu màu đen ra khỏi miệng, rồi quay sang nhìn người đàn ông. Cùng lúc đó, người đàn ông cũng liên tục nôn ra 3 ngụm máu to, đen xì.
-Hai! – Tiếng nói của Quang Huy vang lên đầy khiêu khích.
Hai cánh tay của cả hai người bắt đầu đen lại, từng lỗ nhỏ trên da thịt bắt đầu bung to ra, máu thịt đã thối rữa từ trông trong chảy ra bên ngoài. Vết đen lan dần lên tới hai vai, cả hai cánh tay của cả hai người dần rớt từng mảng thịt xuống. Xương của các ngón tay cũng rớt theo, do không còn da thịt để giữ.
-Không! Không!
Miệng của hai người nôn ra từng bộ phận nội tạng đã thối rữa, chảy dịch nhớt, đen thui.
-Ba! – Âm thanh đòi mạng vang lên. Người phụ nữ và gã đàn ông đều tuyệt vọng, ánh mắt hiện lên vẻ không cam tâm.
Thân thể hai người hóa thành vô số mảng thịt to nhỏ, để lộ hết khung xương màu đen. Chẳng bao lâu, các khối thịt hoàn toàn tan ra thành dịch, thấm xuống đất. Hai bộ xương đen cũng rơi thành từng mảng nhỏ, rồi thành những hạt, hòa lẫn vào đất.
Nơi hai người ngã xuống, giờ là một mảnh đất màu đen, có hình dạng như hình người.
Quang Huy ngồi bên cạnh. Gương mặt vô cảm.
-Ngay từ đầu, khi bắt đầu đọc phương pháp chỉnh sửa ký tự của Phù Hiệu, ta đã biết, nếu như các ngươi vẫn còn sống thì ta không sao mà hoàn thành được nhiệm vụ. Ta đã lên kế hoạch nha.
-Khi g·iết bốn tên thuộc hạ của các ngươi, ta ném đi 5 viên bi. Xử lý 4 tên bằng 4 viên bi, viên bi thứ 5 đi đầu rồi?
-Khi hai ngươi t·ấn c·ông nhà hàng, ta ném 5 viên bi, nhưng chỉ có 4 viên “hai nửa vầng trăng” viên còn lại đâu rồi?
-Khi ném viên bi “dây tơ” các ngươi hoàn toàn không để ý rằng, trên dây tơ có một ít chất màu lam nhạt nhỉ!
-Enrica ném 3 bình cầu, các ngươi có vòng phòng hộ c·hất đ·ộc, nhưng thứ bột này vô hại nha, nó chỉ bám trên da thôi. Nhưng nó hòa cùng với chất màu lam nhạt của “dây tơ” rồi đi vào máu thịt thì lại khác nha
-Các ngươi đuổi theo ta, tại sao không tự hỏi ta chạy vào vùng khói hồng phấn này không?
-Còn cái kết giới ngu xuẩn này, các ngươi không thấy khói hồng phấn bên trong đây, đậm gấp vài lần bên ngoài à. Tự đào mộ chôn mình.
-Các ngươi nói nhiều quá, bao nhiêu khí độc trong kết giới này, nó bay hết vào người, c·hết nhanh hơn. Nên nhớ rằng nhân vật phản diện c·hết là vì nói nhiều.
-Kiếp sau có trọng sinh như ta thì nhớ lưu ý nhá!
Quang Huy đầy đắc ý.
-Thứ ta tự hào là khả năng âm hiểm của bản thân nha! Đến ta còn khâm phục và sợ hãi chính mình!
-Ta tự sợ bản thân nha!
…
Quang Huy chạy nhanh ra khỏi màn sương màu hồng phấn. Từ phía xa có thể thấy Enrica đang dựa vào một tảng đá ven đường, mắt nhắm nghiền. Andy bên cạnh thì đang băng bó v·ết t·hương cho Enrica.
-Ta tiếp tục đóng cổng không gian.
Quang Huy lướt ngang qua cả hai, bỏ lại một câu và mất đi bóng dáng trong tòa nhà.
Andy nhìn sang Enrica.
-Hai tên kia đâu.
-C·hết! – Enrica giơ bàn tay, làm động tác cắt ngang cổ.
-Quá biến thái!
-Mother of biến thái, không có lấy một tí thương thế nào!
-Đỉnh!
-…
Quang Huy lau mồ hôi trên trán, gương mặt hiện lên vẻ vui mừng. Thanh đá Maru trong tay cậu hoàn toàn biến thành màu vàng, tỏa ra ánh kim đầy huyền ảo. Bên trong là hàng tỷ hạt ký tự đen đang chạy khắp nơi. Thỉnh thoảng lóe lên ánh huỳnh quang đen.
Quang Huy nhìn xung quanh căn phòng, đây là căn phòng tầng 9. Phía góc phòng xuất hiện một bong bóng màu đen, không ngừng cuộn xoắn tròn, đang lơ lửng giữa không khí. Quang Huy xem một vòng xung quanh viên cầu, dường như nó không di chuyển.
-Phù hiệu, nó là gì vậy?
[Định nghĩa: … không gian hỗn loạn.
… vách ngăn không gian bị mỏng đi,…xếp chồng,…
Xoắn nát tất cả mọi thứ.
Lưu ý: ta tặng ngươi một vé tham quan miền cực lạc, đi nào!!!]
Quang Huy muốn xem Phù Hiệu giải thích như thế nào về vùng không gian hỗn loạn, nhưng toàn là dấu ba chấm, hoàn toàn không có một thông tin nào có ích cả. Còn việc phá hủy mọi thứ thì Quang Huy đã lường trước, dù sao, vùng này có tên là “không gian hỗn loạn” nên thế nào cũng đầy nguy hiểm.
“cái tên nói lên tất cả nha, đơn giản và dễ hiểu”
…
-Ầm!! Ầm.
Ở phía trung tâm của kết giới, Cánh cửa màu đen dần tan vào không khí, mỗi lần biến mất một ít là t·iếng n·ổ lại vang lên, kèm theo vặn vẹo không khí xung quanh. Con đường nơi cánh cổng xuất hiện, bụi tung bay mù mịt. Nhìn từ xa, phía dưới cánh cổng là một vùng mịt mù, đang uốn éo, bụi màu vàng che phủ tất cả các kiến trúc.
Andy hét lên.
-Enrica! Cánh cổng biến mất rồi! Thành công rồi!
Andy nhảy cẩng lên vì mừng. Enrica miễn cưỡng nở một nụ cười, cả cơ thể vẫn còn quá đau nhức sau trận chiến.
Quang Huy từ tòa nhà bước ra, rồi cảnh báo Enrica về vùng không gian hỗn loạn và khả năng phải 2 ngày, kết giới mới bị vỡ ra. Cô nàng liên hệ với thủ lĩnh, rồi truyền đạt lời nói của Quang Huy.
Enrica xoay đầu, liền không thấy hình bóng của Quang Huy. Andy chạy lại gần.
-Hắn đi rồi! Có duyên thì gặp lại!