Chương 141 : Theo Dõi.
“Càng loạn chúng ta càng có lợi! Hy vọng hội mặt nạ không g·iết hắn quá sớm, để tên nhóc này sống lâu thêm. Ha, ha, ha” Trịnh Tinh nở nụ cười bí hiểm.
Linh hộ pháp giọng nói đầy ôn nhu, dặn dò “Ta không xen vào việc của hai cha con ngươi, nhưng cần giúp đỡ thì ta sẽ tận lực”
.
.
.
Đông Hoàng đứng dựa vào bức tường, trong một con hẻm khuất sau tòa cao ốc, nằm gần Kiến Trung Quán.
Từ đằng xa, một tên thanh niên hơn 20 tuổi đang gấp gáp chạy về phía Đông Hoàng “chào cậu chủ, đã dò tìm được danh tính của “nhũ thần”!” hắn ta đưa một tờ giấy cho Đông Hoàng.
Phía trên tờ giấy chép toàn bộ thông tin về Quang Huy.
Lướt mắt qua một lần, Đông Hoàng gật đầu “Theo dõi hắn cho ta, ta không tin một tên nhóc không có chống lưng, không hậu trường mà có thể khuấy đảo y quán. Chắc chắn sau lưng hắn có người!”
Thanh niên gật đầu “Khi có thông tin mới sẽ lập tức liên hệ cậu chủ!”
“Việc này có cần báo cho cha ngài không?” Thanh niên thắc mắc.
Đông Hoàng chần chừ một lúc rồi lắc đầu “Chưa dò tìm được thông tin có giá trị, nói ra để làm gì, có ai tin tưởng đâu! Khi nào phát hiện được bí mật, lúc đó hẳn báo cũng không muộn”.
[Ting Ting Ting] tiếng chuông vang lên, chiếc vòng tay chớp đèn liên tục.
Đông Hoàng lập tức nhấn vài nút.
Hình ảnh một tên thanh niên hiện ra với gương mặt hối hả “bẩm báo! tên nhóc đã rời khỏi Kiến Trung Quán!”
“Ngươi lập tức bám theo, truyền định vị cho ta, ta lập tức đến” Đông Hoàng mừng rỡ, vừa mới nhắc tới tên nhóc thì lập tức có thông tin mới về hắn.
Tên nhóc rời khỏi Kiến Trung Quán chỉ có đi siêu thị mua đồ, nhưng theo thông tin Đông Hoàng dò được, tên nhóc chỉ mới mua đồ vài ngày trước, nên không có chuyện đi siêu thị lần nữa.
Có một khả năng duy nhất, tên nhóc đi tìm người chống lưng cho hắn.
Không ngờ hôm nay lại may mắn đến thế! Mèo mù vớ cá rán, cũng đến lượt ta, ha, ha, ha!” Đông Hoàng nở hoa trong bụng.
Hắn hét lên với tên thanh niên “Đi!”
Cả hai người phi thân lên nóc nhà, nhanh chóng khuất thân hình sau từng tòa cao ốc.
.
.
.
Rời khỏi Kiến Trung Quán.
Quang Huy dạo một vòng phố, từ khi gặp phó tông chủ đã trôi qua hơn hai tuần, cậu nhóc nhớ lại bộ dáng của phó tông chủ mà không thể ngừng cười.
Quay lại 2 tuần trước.
Trong căn phòng phó tông chủ.
“Ngươi không cần khảo hạch nữa. Dừng lại đi” Phó tông chủ căn dặn, giọng đầy vẻ nghiêm túc.
“híc, híc, híc” bỗng dưng tiếng sụt sùi vang lên. Phó tông chủ giật mình, ngước đầu lên nhìn thì thấy một cảnh tượng cả đời không bao giờ quên.
Tên nhóc trước mặt mở to đôi mắt long lanh, nước mắt lưng tròng, rớt từng giọt xuống nền nhà.
Đã diễn thì diễn cho tận cùng, cậu móc chiếc khăn tay ra, lau khóe mắt đầy nước, giọng run run “Ức h·iếp quá đáng. Hu, hu, hu. Ta chỉ đi khảo hạch thôi, thiên phú ta tốt thì có gì sai. Hu… hu… hu…”
Quang Huy òa lên, khóc lớn hết cỡ. Phó tông chủ ngồi trên chiếc bàn trước mặt mà giật mình, luống cuống hết cả tay chân. Đối với cường giả, thứ mà bọn họ sợ nhất là nước mắt của gái đẹp và trẻ em, huống chi Quang Huy còn bày ra bộ dàng dễ thương, mong manh, yếu đuối, bị khi dễ.
“Ta xin lỗi, vì ta mà Châu Vũ bị đệ tử khác khi dễ, nói xấu. Hu… hu…!” Quang Huy vừa nói vừa khóc, tiếng được tiếng không.
“Này! Này! Đừng khóc, đừng khóc, có gì từ từ nói. Nhỏ tiếng một chút! Người ngoài nghe thấy đó!” Phó tông chủ chạy vội xuống cạnh Quang Huy, dỗ dành cậu nhóc.
“Đúng là mấy đứa nhóc này phiền phức quá! Chỉ căn dặn một tí mà nước mắt nước mũi chảy khắp mặt!” Ông ta cố dỗ cho Quang Huy nín khóc.
Ông ta không muốn bản thân thành chủ đề bàn luận của toàn bộ tông môn. Tin tức một đứa bé vị phó tông chủ ức h·iếp đến khóc bù lu bù loa thì quá đáng sợ, phá hủy danh tiếng gây dựng bao năm. Chưa kể đến, từ đây về sau, đây là vết dơ không thể xóa nhòa, bị mấy đối thủ lấy làm thú vui mà khoét vào.
“Nói nghe, nhóc con muốn gì!” Phó tông chủ bóp giọng nói lại, cố khiến nó trở nên dịu dàng, mặt mày mĩm dễ mến.
Quang Huy nhìn phó tông chủ mà hoảng sợ trong lòng “Quả nhiên! Nước mắt là v·ũ k·hí tối thượng, hạ gục cường giả trong nửa cái nháy mắt!”
Cậu chớp đôi mắt to, hai má phụng phịu “Ta sẽ không gây ồn ào nữa, ta không đi khảo thí nữa. Ta chỉ muốn lên tầng hai của thư viện nên mới đi khảo hạch!”
Phó tông chủ sảng khoái đưa lệnh bài cho cậu “Đây! Có lệnh bài này, nhóc con ngươi có thể lên bất cứ tầng nào ở thư viện”.
Quang Huy thắc mắc “cuối năm còn khảo hạch thì sao?”
“Miễn luôn! Không cần thi gì hết, ta bảo đảm. Nhóc con ngươi vẫn giữ được cấp 2 mà không cần thi!” Phó tông chủ mĩm cười.
Quang Huy mừng rỡ “Cảm ơn ngài!”
Tiễn Quang Huy ra cửa, phó tông chủ thở phào nhẹ nhõm. Quang Huy từ xa vẫn nghe lời than vãn của phó tông chủ. Trong lòng không ngừng cười thầm.
“Yên lặng phát dục được rồi!”
Sau khi được phó tông chủ đảm bảo, cậu không cần khảo hạch cuối năm để giữ lại đệ tử cấp 2. Hơn nữa, miễn là cậu còn ở cấp 2 thì cậu không cần thi, xem như chức đệ tử cấp 2 giao vĩnh viễn cho Quang Huy.
Quan trọng nhất là lệnh bài của phó tông chủ, cậu nhờ vào nó mà thỏa thích xem xét thư tịch của thư viện, thậm chí các tài liệu bí mật, chỉ hộ pháp có quyền, cậu cũng có thể mượn đọc.
Mục đích khảo hạch ở tòa tháp của cậu là lấy được tư cách lên tầng 2 của thư viện, nhưng không ngờ lại có thể đọc toàn bộ thư viện, thu hoạch lần này quá to lớn, vượt xa mong đợi của cậu.
Từ đằng xa.
Phía góc của con đường có 3 người đang lách mình sau khe cửa.
“Có đúng là tên nhóc này?” Đông Hoàng nghi ngờ. Nhìn từ trên xuống dưới, từ dỉnh đầu đến bàn chân thì tên nhóc phía xa cũng hơn 10 tuổi, không có gì lạ thường.
“Đúng vậy, thưa cậu chủ!” Một tên bận áo thun xám trả lời.
Cứ thế, cả ba người bám theo Quang Huy, dò xét cậu từ khoảng cách khá xa.
…
Quang Huy đi vào một ngỏ nhỏ, cậu luồn lách qua hàng chục khúc quẹo.
Nơi này nằm cách xa khu đông dân, cách trung tâm hơn 10 km. Do khoảng cách bất tiện nên đa số tòa nhà ở nơi này đều bỏ hoang.
Khu tái định cư này hầu như không có người ở. Chính vì thế mà trở thành nơi tập trung các bang phái, nơi tụ tập thế lực hắc ám và là nơi tổ chức cờ bạc, võ đài sinh tử.
Quang Huy quẹo vào một căn nhà có cửa gỗ màu đen.
“Hơn 10 km, tên nhóc này chỉ đi bộ, hại chúng ta kiệt sức mà đuổi theo!” Đông Hoang chống hai tay lên đầu gối, cúi người thở gấp, mồ hôi tuôn như tắm.
Hai tên thanh niên đi theo cũng không hề khá hơn, mặt đỏ bừng, mồ hôi ướt cả áo.
“Bạch” “Bạch” “Bạch” ba tiếng da thịt chạm vào nhau vang lên. Cả ba người đều ngất xỉu.
Một tên áo đen xuất hiện, dùng ngón tay điểm vào lưng Đông Hoàng và hai tên thanh niên “Ba tên này bám theo chủ nhân, xử lý như thế nào?”
Một tên áo đen khác xuất hiện, phía ngực thêu một con lộc màu bạc, cất lời “Giết! Tránh tai vách mạch rừng!”
“Xoẹt!” ánh sáng lóe lên, thanh kiếm từ tay tên áo đen kéo một đường sáng bạc, vạch phá yết hầu của Đông Hoàng và 2 tên tùy tùng.